Editor: Gió Tạ Chu Nghiêu không trả lời Anh không thể nào ngờ được rằng hai người đã tiến triển đến mức này rồi. Nhớ tới dáng vẻ khát cầu tin tức tố của Lý Tinh Trạch của mình vừa rồi, anh như một người bị người ta lột sạch rồi bị vứt ra giữa đường, mặc dù tức giận, nhưng nhiều hơn là cảm giác mất mặt. Lý Tinh Trạch không chờ được câu trả lời của anh, liền nghiêng đầu sang nhìn. Thấy anh nắm chặt hai mắt, đoán rằng có lẽ trong lòng anh đang khó chịu, cũng không ép buộc anh nữa, mà dịu dàng nói: “Em biết anh cần thời gian để suy nghĩ. Chu Nghiêu, em giúp anh dọn dẹp một chút, anh nằm xuống ngủ đi.” Tạ Chu Nghiêu cuối cùng cũng có phản ứng. Anh rút tay mình ra khỏi khuỷu tay của Lý Tinh Trạch, kéo chăn che lại nửa mình dưới, khàn giọng nói: “Không cần, mời cậu ra ngoài.” Anh chịu nói chuyện, nhưng lại không chịu mở mắt. Lý Tinh Trạch thở dài, nói: “Được rồi, anh cứ từ từ. Vậy em có thể ở đây một lúc được không? Em vẫn còn chuyện muốn nói với anh.” Tạ Chu Nghiêu nói: “Cậu còn muốn nói cái gì nữa?” “Không vội, anh đi tắm đi đã, cứ để thế này khó chịu lắm đấy.” Lý Tinh Trạch quan tâm nói. Tạ Chu Nghiêu vẫn kiên trì: “Cậu cứ nói trước đi.” Lý Tinh Trạch ho khan một tiếng, biểu cảm hơi lúng túng: “Hay là anh cứ đi tắm đi đã, cũng phải thông gió trong phòng, nếu không cứ tiếp tục ngửi tiếp lại đến lượt em mất khống chế.” Cơ thể Tạ Chu Nghiêu cứng đờ, cuối cùng sau một lúc cũng hiểu ra, trong phòng đều là tin tức tố của anh, thứ này đối với Lý Tinh Trạch chính là thứ thuốc tán tỉnh hữu hiệu nhất. Anh lập tức kéo lại áo choàng tắm, vội vã xuống giường vào nhà tắm. Nhìn bóng lưng chật vật của anh, Lý Tinh Trạch cười một cách bất đắc dĩ, đứng dậy mở cửa sổ. Gió biển bên ngoài vừa lạnh lại vừa ẩm, không lâu sau thổi tan mùi hương ngọt ngào kiều diễm trong phòng. Lý Tinh Trạch đứng bên cửa sổ, gió lạnh thổi khiến hắn tỉnh táo trở lại, suy nghĩ cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, giây phút này hắn cảm thấy may sao mà hắn lại đi lấy thẻ dự phòng tới, nếu không Tạ Chu Nghiêu còn khốn khổ đến chừng nào. Nghĩ đến điều này, hắn liền nghĩ tới Ôn Thế Tước. Là Ôn Thế Tước không biết Tạ Chu Nghiêu bị bệnh, hay là Tạ Chu Nghiêu không tìm Ôn Thế Tước? Những bất kể là như thế nào, có thể chuyện này không chỉ xảy ra một lần. Nghĩ tới dáng vẻ khó chịu đến tột cùng của Tạ Chu Nghiêu lúc vừa rồi hắn cảm thấy tim mình như bị dao cứa, chuyện này không thể xảy ra ra một lần nữa. Nhưng làm thể nào mới có thể thuyết phục được Tạ Chu Nghiêu dựa dẫm vào tin tức tố của hắn đây? Hắn đang suy nghĩ xoắn cả não thì người kia ở trong phòng tắm cũng không thể bình tĩnh lại được. Tin tức tố của Lý Tinh Trạch chạy dọc theo thân thể anh, tựa như một cánh tay vô hình ôm lấy vỗ về anh. Hơi ấm đã từng mất đi giờ đây lại có được này quá mức chân thực, đến mức trước mắt anh cứ hiện lên ánh mắt ân cần, thương yêu của người nọ. Anh đưa tay ra gáy, dấu răng trên đó đã khép lại, hơn nữa chỉ có lúc vừa mới cắn mới đau, sau đó chẳng còn cảm thấy gì nữa. Trước kia lúc Ôn Thế Tước cho anh tin tức tố, chưa từng liếm vết thương giúp anh. Mỗi lần như thế hoặc là anh tự bôi thuốc, hoặc là mặc kệ chờ vết thương tự lành. Từ lâu anh đã hình thành thói quen bị đối xử thô bạo, dù sao thì mấy năm mà Ôn Thành Khôn mua anh về, có cái khổ nào mà anh chưa từng chịu đâu cơ chứ. Hôm nay Lý Tinh Trạch lại đối xử dịu dàng như vậy với anh, trong đầu anh liền xuất hiện những suy nghĩ yếu đuối, những suy nghĩ không chút cốt khí đó cũng quay trở lại. Anh đưa tay đặt lên bụng, vết sẹo ấy đã từng trông rất dữ tợn, vừa rồi lúc anh mặc áo choàng tắm, may sao Lý Tinh Trạch không nhìn thấy. May sao… Anh bóp sữa tắm, tắm sạch toàn thân. Lúc tắt nước đi, tâm trạng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Cho dù vừa rồi có xảy ra chuyện gì đi chẳng nữa thì anh cũng không nên có những suy nghĩ dư thừa ấy. Chẳng qua là bệnh của anh tái phát, cho dù người trước mặt không phải là Lý Tinh Trạch, anh cũng sẽ khát cầu tin tức tố của tố phương như vậy. Anh lấy áo choàng tắm sạch sẽ trong tủ mặc vào, đi ra liền thấy Lý Tinh Trạch đứng dựa bên cửa sổ, đang quay đầu nhìn anh. Trong đôi mắt dịu dàng kia ngập tràn tình yêu dành cho anh, sau lưng là bầu trời và biển lớn. Khung cảnh đẹp đẽ thế này lại khiến anh nhớ về sự kề cận vừa rồi. Anh nắm chặt nắm tay, ép mình không được nghĩ linh tĩnh nữa, đi tới nói: “Cậu muốn nói gì thì nói mau đi, tôi muốn đi ngủ.” Lý Tinh Trạch cũng biết khi tỉnh táo lại anh sẽ có dáng vẻ như hiện tại, liền nói thẳng: “Ngày mai Tưởng Lê sẽ lên tàu, em tới nói với anh một tiếng, tránh việc anh chưa chuẩn bị sẵn tâm lý mà đã đột ngột gặp cô ấy.” Trong lòng Tạ Chu Nghiêu lộp bộp một tiếng, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt: “Xem ra tình cảm của các cậu rất tốt, cô ấy không muốn từ hôn nên là chạy tới tìm đây mà.” Lý Tinh Trạch theo thói quen muốn giải thích, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ thẳng thắn thành khẩn lúc vừa rồi của anh, thì muốn thử phản ứng của anh, nói: “Cô ấy đúng là không muốn kết thúc, dù sao cô ấy cũng rấy thích em.” Nhìn dáng vẻ áy náy của Lý Tinh Trạch khi nhắc tới Tưởng Lê, còn nhắc tới tình cảm của Tưởng Lê, trong lòng Tạ Chu Nghiêu càng bực. Cái gì đây? Trước mặt anh nhắc tới người con gái khác? Nếu Lý Tinh Trạch cũng không lỡ tại sao còn muốn từ hôn? Tâm trạng của anh đột nhiên xấu đi không muốn nói tiếp nữa, lạnh mặt nói: “Nói xong chưa?” Lý Tinh Trạch gật đầu: “Anh không có gì muốn nói với em sao?” “Có?” “Gì vậy?” “Vừa nãy cảm ơn cậu.” Giọng điệu nói lời cảm ơn của Tạ Chu Nghiêu không có chút thành ý nào, lại còn làm một động động tác mở cửa tiễn khách: “Muộn rồi, cậu nên về nghỉ ngơi đi, còn phải chuẩn bị cho tốt để đón tiếp vị hôn thê của cậu nữa.” Lý Tinh Trạch không nhúc nhích, không chớp mắt mà đánh giá anh. Tạ Chu Nghiêu bị hắn nhìn càng thấy khó chịu, giục: “Mau ra ngoài đi, tôi buồn ngủ rồi.” Lý Tinh Trạch thong dong đi tới bên cạnh anh, cười nói: “Chu Nghiêu à, anh nên đi soi gương đi.” Tạ Chu Nghiêu không nhịn được mà nói: “Tại sao?” “Bởi vì lúc anh giận mặt sẽ đỏ lên.” Lúc nói câu này, Lý Tinh Trạch đột nhiên nhích lại gần, Tạ Chu Nghiêu mải lùi về sau. Nhưng sau lưng anh chính là tường, vậy nên vừa dừng lại, Lý Tinh Trạch liền hôn lên môi anh. Lý Tinh Trạch dễ dàng giam cầm anh trong ngực, lợi dụng lúc anh giật mình dùng sức ôm lấy eo của anh, ngực hai người dán chặt vào nhau. Vừa mới làm xong chuyện đó, giờ anh không có cách nào để chống cự lại tin tức tố của người này. Tin tức tố lành lạnh dọc theo yết hầu chảy xuống, nơi trái tim kề cận cũng rung lên, tựa như một chiếc lông vũ trêu chọc bộ phận yếu ớt nhất của anh. Ngón tay anh nắm chặt lấy cánh tay Lý Tinh Trạch, hai chân lại run lên, dù cho trong lòng biết là không thể, cũng không thể thay đổi ánh nhìn trông ngóng ấy. Trong mắt người đang đối mặt với anh không chỉ là sự dịu dàng, trong đôi mắt long lanh ấy còn có cả dục vọng muốn chiếm lấy mà đã lâu anh chưa được thấy. Điều này khiến anh nhớ lại nhiều năm trước, mỗi lần hai người thân mật với nhau, Lý Tinh Trạch đều dùng anh mắt nóng bỏng ấy nhìn anh, từng chút từng chút lấp đầy anh. Kí ức tựa như một cái ao sen, chỉ cần động một chút liền không thể tĩnh lặng lại được nữa. Chiếc lưỡi kia dây dưa trong miệng anh giống như là dù hôn bao nhiêu cũng không đủ, mà anh cũng bị nụ hôn dịu dàng này làm cho ý thức trở nên mơ hồ, mãi đến khi hô hấp trở nên khó khăn Lý Tinh Trạch mới thả anh ra. Nhìn dáng vẻ dựa lên tường thở dốc của anh, Lý Tinh Trạch ép mình phải tỉnh táo lại, hôn một cái lên lỗ tai nóng bỏng của anh, nói: “Em biết anh không mất trí nhớ, cũng biết anh vẫn còn cảm giác với em. Mặc dù anh không chịu nói cho em biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng em đã bắt đầu điều tra rồi, cũng có chút manh mối.” Cơ thể Tạ Chu Nghiêu trong phút chốc liền trở nên căng thẳng, thiếu chút nữa là lỡ miệng hỏi xem hắn có manh mói gì, cũng may hắn tiếp tục nói: “Anh cho em chút thời gian, cho dù là năm đó là ai chia rẽ chúng ta thì lần này sẽ không xảy ra chuyện như vậy một lần nữa. Anh phải chờ em, cũng phải tin em.” Lúc nói những lời này, Lý Tinh Trạch nhìn anh một cách tha thiết, chỉ là không chờ câu trả lời của anh như trước, buông anh ra rồi rời đi. Anh nhìn cửa phòng từ từ khép lại, mãi đến khi khóa tự động vang lên tiếng “cạch cạch”, mới dựa vào tượng trượt ngồi xuống dất. Trong không khí vẫn còn vương lại chút tin tức tố bạc hà, có là mùi hương có tác dụng trấn an anh nhất, nhưng vào giờ phút này lại không thể khiến anh bình tĩnh lại. Lý Tinh Trạch đã bắt đầu điều tra rồi sao? Mặc dù đây là chuyện sớm muộn, nhưng anh không nghĩ tới lại nhanh tới như vậy. Kế hoạch thu mua của bên Ôn Thế Tước mới vừa sắp xếp chưa được bao lâu, bởi vì không thể để Lý Hằng Sinh phát hiện, vậy nên chỉ có thể che giấu tai mắt mà làm, như vậy thì càng tốn nhiều thời gian hơn. Vốn dĩ cách của anh là trước tiên quyến rũ Lý Tinh Trạch, cho dù chưa chắc Lý Tinh Trạch đã rung động, những cũng có thể khiến cho Tưởng Lê vì sự quấy nhiễu của anh mà từ hôn. Giờ Lý Tinh Trạch đã chủ động như vậy, thậm chí vì để bảo vệ anh không bị phát hiện, lợi dụng đến cả Từ Cẩn. Đây là hướng đi mà anh không ngờ tới, mặc dù khiến anh bớt phiền, nhưng lại tăng thêm phiền về phía Ôn Thế Tước. Nhưng giờ Lý Tinh Trạch còn nói điều tra chuyện của trước kia? Nếu như hắn phát hiện ra chuyện năm đó Lý Hằng Sinh bán anh vào chợ đen, với tính cách của Lý Tinh Trạch chắc chắn sẽ không để yên chuyện này. Lỡ như mà làm lớn chuyện, để Lý Hằng Sinh biết chuyện anh đã quay về sớm hơn dự định, Lý Hằng Sinh thể nào cũng sẽ nghi ngờ Ôn Thế Tước, đến lúc đó tất cả mọi chuyện Ôn Thế Tước làm đều đổ sông đổ bể. Nghĩ tới đây, anh bắt đầu lo lắng. Anh không thể để Lý Tinh Trạch biết chân tướng nhanh như vậy được, nhưng anh có cách nào để ngăn Lý Tinh Trạch điều tra đâu? Tạ Chu Nghiêu trăn trở cả một đêm ở trên giường vẫn không có cách nào, chỉ đành chờ trời sáng đi tìm Ôn Thế Tước bàn bạc. Nhìn mặt biển đen sịt nơi xa xăm, anh nhắm mắt lại định ngủ một lúc. Kết quả cơ thể quá mệt mỏi, ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh, đến lúc anh dậy thì Tưởng Lê đã lên tàu rồi..