Bà Phương Di định cho vợ chồng son nằm giường mềm, trong toa xe có hai cái giường, đầu năm nay người có thể nằm giường mềm nếu không phải là người làm quan thì cũng phải là người có tiền có quan hệ. Có lúc thà để trống cũng không mù quáng mà bán vé ra. Nếu tàu đã đi được mấy trạm mà cũng không thấy hai cái giường trên có ngườiđến thì đoán chừng là không có ai rồi. Giường mềm này để dành cho hai người bọn họ, nghĩ tới chuyện sau khi đến thủ đô đoán chừng sẽ không gặp được nhau nữa, Điền Mật Nhi liền muốn thừa dịp hai người ở chung một chỗ dính với Triệu Phương Nghị nhiều thêm một chút. Ai biết được anh lại thể hiện ra dáng vẻ cương trực liêm chính như thế, ngồi thẳng lưng như khúc gỗ sau đó liếc mắt một cái liền đem Điền Mật Nhi đang định dựa đầu vào mình để cô ngồi ngay ngắn lại. Điền Mật Nhi uất ức sắp chết rồi, nắm ở trong góc giường bĩu môi hờn dỗi, thật đúng là cọc gỗ không hiểu phong tình  ! Thật ra thì hành động của Triệu Phương Nghị như vậy cũng dễ hiểu vì nếp sống của con người ở xã hội thời bấy giờ chính là như vậy, hai vợ chồng ở bên ngoài mà hơi tình cảm một tí cũng bị người ta nói thành không nghiêm chỉnh. Thiếu tá người ta từ nhỏ chính là cọc gỗ, lại trải qua bao nhiêu lần gọt giũa huấn luyện trong quân đội, giống như hoá thạch trong thời đại ngày nay, đạo đức phẩm chất kia tuyệt đối là một kiểu mẫu trong đội quân danh dự. Đóng cửa ở nhà cùng với ra khỏi phòng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ở trong phòng thì cô làcô dâu nhỏ để anh có thể yêu thương cưng chiều, cô làm nũng thân mật như thế nào cũng đều được. Nhưng khi ra cửa thì anh là chồng , cô là vợ, người đàn ông này lúc nào cũng phải uy nghiêm, là trụ cột trong gia đình, có thể nói cá tính của anh  có phần hơi thâm trầm một chút. Nhưng những người như thế không thể nào  thông suốt tư tưởng được, nếu mở bung ra mà nói tuyệt đối sẽ làm cho người ta không chịu nổi. Đừng nhìn hiện tại Điền Mật Nhi đang hả hê vui mừng trêu chọc anh, đợi đến sau này khi người ta đã nếm quen tư vị ngon ngọt kia rồi thì làm sao có thể chịu được. Xe lửa đến buổi chiều mới rời ga, phải ngồi hết một đêm sang chiều hôm sau sẽ đến. Tính Điền Mật Nhi sạch sẽ đã quen, trước khi ngủ phải rắm rửa sạch sẽ mới chịu được, nếu không thì cảm thấy rất khó chịu tựa như có con gì bò khắp người vậy. Ở trong phòng vệ sinh rửa tay rửa mặt, sau đó dùng một cái khăn ướt  lau khắp người. Mặc dù không được tắm rửa thoải mái nhưng mà có chút ít còn hơn không. Sau khi rửa sạch sẽ cất khăn xong, nghĩ đến Triệu Phương Nghị toàn thân đầy mồ hôi đoán chừng mùi vị cũng không tốt. Hai vợ chồng cũng không phân biệt lẫn nhau, cái gì cũng đã xem qua, đoán chừng anh cũng sẽ không ghét bỏ mình, vì thế đem cái khăn mặt ra đưa cho Triệu Phương Nghị. "Em giặt sạch sẽ rồi." Điền Mật Nhi mang theo không ít sách, Anh văn cũng tương đối nhiều, Triệu Phương Nghị cũng đã tốt nghiệp trung học nhưng lúc ấy bọn họ cũng chỉ học tiếng Nga nên căn bản có nhìn cũng không hiểu. Tuy vậy anh cũng biết tầm quan trọng của tiếng Anh cho nên bớt chút thời gian cùng Điền Mật Nhi học thêm một lát, bây giờ khi xem đã có thể hiểu phiên âm rồi. Lúc này anh đang ngồi ở trước cái bàn nhỏ cần mẫn xem những cuốn sách giáo khoa tiếng Anh trước kia của cô. Điền Mật Nhi nhăn nhó ám chỉ anh phải chú ý vệ sinh cá nhân, cũng may thiếu tá đại nhân cực kì thông minh, trừng mắt liếc cô một cái liền giải thích: " Vì bận rộn! Cũng không chú trọng được nhiều như vậy!" Vợ của anh thích sạch sẽ, ngày ngày luôn nhắc anh tắm rửa, áo lót và quần áo mùa hè ướt đẫm mồ hôi ngày nào cũng phải thay. Anh làquân nhân lấy đâu thời gian chú ý nhiều như vậy, cả ngày từ trong núi đến đầm lầy, có lúc vào núi huấn luyện một tháng đều không tắm không thay quần áo. Khi từ trong núi đi ra quần trên người đều bị bùn đất bám chặt trên người, trông như người làm từ đất nung vậy. Toát mồ hôi. Không cần phải bẩn thỉu như vậy, nguyên lý gì đây chứ, không cần cũng phải bảo vệ cho tốt chuẩn bị đến lúc cần dùng đến! Nhìn anh cầm khăn tay đưa vào đáy quần qua quýt lau hai cái coi như đã xong nhiệm vụ thì tính ưa sạch sẽ của Điền Mật Nhi lại nổi lên, phải làm cho anh sạch sẽ hơn nữa. Triệu Phương Nghị khẽ trừng mắt, Điền Mật Nhi cũng yên phận lại, thật ra không phải cô sợ anh chẳng qua làcảm thấy đây cũng là một đạo khi ở chung của vợ chồng, cái này vừa mất thì cái kia lại mọc ra. Nhưng lại đi ra ngoài giặt sạch khăn sau đó cho vào trong quần của anh lau chùi qua một lần. Lượng vận động của anh rất lớn, mồ hôi ra nhiều, buổi sáng mới vừa tắm giặt nhưng lúc này đã có mùi mặn mặn rồi. Khi Vừa mới bắt đầu thì Triệu Phương Nghị còn rất trấn định, nhưng lão nhị lại mang tâm tư của anh ra bán đứng khi nhìn thấy nữ chủ nhân liền lập tức đứng dậy chào! Triệu Phương Nghị không trấn định được nữa, đem cô gạt qua một bên sau đó quần kéo lên nói: " Thối được rồi, ở bên ngoài đừng chú trọng nhiều như vậy làm gì!" "Toàn là mùi dưa muối thôi, cũng không cần anh phải động tay cứ chuyên tâm hưởng thụ là được!" Điền Mật Nhi  ứng phó với anh ngay. Cảm giác như bị khiêu chiến quyền uy, lại còn có chút ngượng ngùng, Triệu Phương Nghị liền nâng cao âm lượng lên: "Lên mặt phải không!" Không để ý anh, càng để ý đến anh thì càng phải mạnh hơn, cũng không biết giả bộ cho ai nhìn, không phải lúc đó còn cầu xin cô gọi tên anh, nắm lấy cái mông của anh rồi cắn lỗ tai của anh, muốn qua sông rút cầu có phải hay không! ? Thức ăn cho bữa ăn tối đã được Điền Mật Nhi chuẩn bị từ ở nhà, trên xe lửa là đồ ăn không ngon lại còn đắt nữa, hiện tại thức ăn nhanh cũng không phổ biến mấy, hộp mì ăn liền, xúc xích, chân gà móng heo cũng đều là mây bay gió thoảng. Vừa nghĩ đến cái này thì trong đầu lại nảy sinh ra ý định buôn bán, nhưng bây giờ mục đích hàng đầu của cô chính là học tập thật tốt, cô cũng không cầu đại phú đại quý gì, chỉ muốn được cùng Triệu Phương Nghị sống những ngày bình yên, cả đời sống trong sự bảo vệ và thương yêu của anh. Về phần gây dựng sự nghiệp hay làm giàu gì đó đợi lúc rãnh rỗi lại tiếp tục tính toán. Phải phân biệt được rõ ràng thứ nào nặng thứ nào nhẹ, làm gì cũng phải bằng hai tay mới nắm chặt được, cô không muốn đã đánh mất dưa hấu lại còn phải đi nhặt vừng đâu. Nhưng mà nếu muốn trước tiên phải có kế hoạch đợi đến lúc thiên thời địa lợi rồi cũng không đến nỗi bị lừa gạt được. Có được cuộc sống tốtđẹp muốn kiếm tiền cũng không muộn, cuộc sống vợ chồng mà nghèo hèn thì lại hay dẫn đến bi kịch, cái đạo lý này cô hiểu rất rõ. Nhưng bây giờ tạm thời không nghĩ đến nữa, cô không muốn nóng vội, tiền bạc muốn có bao nhiêu cũng không đủ nếu có thời gian sẽ lại nghĩ đến. Cô phải nắm chặt thời gian ông trời đã cho mình để quan tâm đến tất cả những người mà mình yêu thương, làm sao cho xứng với Triệu Phương Nghị mới là mục tiêu hàng đầu bây giờ. Đợi cuộc sống ổn định, sau khi học hành thành đạt lúc đó lại đi kiếm tiền cũng không muộn. Điền Mật Nhi muốn mang theo đồ ăn rất phong phú, nhưng vì phải ăn trên xe lửa mà bây giờ trời lại quá nóng nên sự lựa chọn cũng không nhiều lắm. Chỉ có rau ngâm bát bảo, cải bẹ thái sợi xào thịt, trứng gà rán rắc hạt tiêu, mặt trên phủ một lớp dầu mỏng, dưa chuột, hành tây, rau thơm, cải thìa, cà chua cùng với đậu hũ. Gà xào cay, cơm cháy rắc ruốc, còn có một hộp cơm lớn, mấy cái bánh bao, không dám chuẩn bị quá nhiều chỉ đủ dùng cho một bữa, sợ không để được, còn ngày mai sẽ ăn thức ăn ở trên tàu. Triệu Phương Nghị vẫn thích ăn thịt, liền cắt bánh bao ra làm đôi gắp một miếng thịt cùng với cải bẹ thái sợi cải thìa và hành tây., cho vào làm thành một cái Hamburger của Trung Quốc, cắn vài miếng đã hết. Điền Mật Nhi cũng cuốn cho anh đậu hũ ăn kèm với hành tây. Triệu Phương Nghị có thói quen ở bên ngoài phải luôn giữ vững tỉnh táo nên không uống nhiều, uống được một nửa liền trả lại cho cô chai rượu trắng mà cô vừa đưa. "Uống ít một chút cho đỡ mệt, ở giường trên xem ra không có ngườirồi, một lát nữa liền khóa cửa ngủ thôi." Triệu Phương Nghị cũng cố gắng khuyên , ăn món ngon uống được hơn phân nửa, thấy miệng rất ngọt nhưng cũng không dám uống nhiều, sợ lúc ngủ không được thanh tỉnh. Mật Nhi cũng ăn một cái bánh bao, đồ còn dư lại đều vào bụng của Triệu Phương Nghị, chỉ để lại dưa muối và rau ngâm. Sáng sớm ngày mai ở trên tàu  mua chút cháo loãng ăn với bánh bao cũng đủ cho bữa điểm tâm rồi. Lại xem sách một lát sau đó liền tắt đèn rồi đi ngủ, hai người bọn họ nằm ở giường dưới. Hiện tại trời nóng, tuy đã mặc ít nhưng còn vì đề phòng cướp nên liền khóa cửa toa xe lại, chỉ là muốn có một chút gió bên ngoài nên đành phải quay kính của toa xe xuống, vốn là tạp âm đã lớn, hiện tại lại càng thêm ồn ào. Điền Mật Nhi không có định lực như Triệu Phương Nghị ở trong điều kiện nào cũng có thể ăn có thể ngủ được, nằm ở đó lăn qua lộn lại giống như bánh nướng bị áp chảo nhưng cũng không ngủ được. Ở nhà đã quen yên tĩnh, mà trong nhà cũng muốn tạo điều kiện cho cô học tập chỉ còn kém nhón chân lên đi bộ, trời vừa tối vì muốn cô ngủ được say, Tivi hay radio cũng không thấy mở lên. Thời tiết nóng mà tâm lại phiền, một thân toàn là mồ hôi khiến Điền Mật Nhi phiền não ngồi dậy. Nhìn sang người bên cạnh đang ngủ rất yên tĩnh thấy thật phiền chán, ngủ được ngon lạnh như vậy thật làthấy ghen tị mà. "Anh! Em không ngủ được! Thật là ồn ào!"  cô làm nũng nói. "Nhắm mắt là được!" Vì không ngủ trên giường của nhà mình nên Triệu Phương Nghị vẫn rất tỉnh. Cô chu môi lên, đúng là đồ cọc gỗ thối không hiểu phong tình, núi không tới dựa ta, thì ta liền dựa núi vậy. Điền Mật Nhi đứng dậy nhìn ra cửa phòng thấy đã bị khóa, đi tới nằm úp sấp lên trên người của Triệu Phương Nghị, ôm anh như vậy cảm giác khá hơn nhiều, đã thấy một chút buồn ngủ. "Nằm sang bên cạnh ngủ đi!" "Trở về thì ngủ không được!" Cô không thuận theo vùng vằng trên người anh bỗng nhiên có cảm giác phía dưới có gì đó không đúng, nơi bắp đùi có một vật cứng tì vào. Điền Mật Nhi liền cười ngọt ngào, nói: "Anh! ~ miệng và tâm anh thật không giống nhau tí nào! ~ căn bản cũng không muốn người ta trở về đúng không!" Triệu Phương Nghị liền đỏ mặt, trong tư tưởng của anh nếu hai vợ chồng muốn thân mật thì phải về nhà đóng cửa phòng mới làm được, phải về nơi có cảm giác an toàn mới có thể nói chuyện yêu đương được! Điền Mật Nhi đúng là chẳng phân biệt được tình huống, cũng chẳng phân biệt được thời điểm luôn gần gũi anh như vậy, để cho tim anh lúc nào cũng đập thình thịch, còn mặt thì đỏ lên mang đầy vẻ lúng túng. Triệu Phương Nghị  ngượng ngùng, muốn cậy mạnh để cho cô phải đi vào khuôn khổ nhưng cô sao có thể nghe theo được, đây là tình thú giữa hai vợ chồng, cũng giống như trong lòng anh có hoa nhưng lại không dám nở ra như vậy sẽ có nhiều ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ. "Anh! ~ hôm nay để cho em phục vụ anh nhé!" Lời vừa nói xong thì bàn tay nhỏ bé đã đưa vào trong áo sơ mi của anh, ở trên những bắp thịt lồi lõm của anh khẽ mân mê, Triệu Phương Nghị dù ngoài miệng đã nói là cô đừng có mà ‘ đắc chí ’, nhưng tay đặt ở trên eo đã bắt đầu ngứa ngáy muốn xoa nắn rồi. Hơn hai mươi tuổi vẫn còn là xử nam, mà hàng năm lại không thể ăn thức ăn mặn, ngườivợ hợp pháp lại động lòng người như vậy muốn trêu chọc thì sao có thể cưỡng lại được đây. Tay của Điền Mật Nhi dần dần hướng lên, vuốt ve cơ ngực trơn bóng bởi vì  đổ mồ hôi nên có chút trơn, bàn tay nhỏ bé đi lòng vòng ở tâm điểm không ngừng mơn trớn. Nghe thấy anh dần dần thở dốc, Điền Mật Nhi liền ngậm chặt □ của anh, không ngừng mút vào, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, hoặc lấy đầu lưỡi trêu đùa, dần dần hạt đậu đỏ càng trở nên cứng rắn. Triệu Phương Nghị muốn lật người đè cô xuống thân, những suy nghĩ kia cũng đã lên não rồi, cũng không để ý là đang ở chỗ nào nữa. Triệu Phương Nghị nào biết giữa vợ chồng còn có muôn vàn kiểu khác nhau, theo thói quen luôn luôn cường mãnh muốn vùng lên đấu tranh anh dũng. Điền Mật Nhi nhiệt tình liếm láp hai viên đậu đỏ kia của anh sau đó mới lại đem anh áp đảo, rồi lấy bàn tay nhỏ bé che cặp mắt sáng lấp lánh của anh lại, ghé sát vào bên tai anh nhẹ nhàng nói: "Anh, hôm nay liền ngoan ngoãn nghe theo em đi! ~ Anh cứ nhắm mắt lại hưởng thụ thật tốt là được."