Hắn đặt đứa bé lên vai và bắt đầu rảo bước. Hắn vốn không thích trẻ con, nhất là từ sau cái chết của con hắn, nhưng không hiểu sao, đứa bé nàycho hắn một cảm giác rất thân thuộc. Đi vòng quanh một lát, đứa bé bắtđầu mếu máo: - Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, mẹ ơi, huhu - Ngoan nào, dừng khóc, chúng ta sẽ tìm thấy mẹ cháu sớm thôi – Hắn mỉm cười, dỗ dành đứa bé – Mà cháu tên là gì? - Cháu là Hạo Thiên, mẹ Nguyệt hay gọi cháu là Thiên Thiên – Đứa bé cười toe toét, tay vẫy vẫy – A, mẹ kìa, chú ơi, mẹ kìa. Nói rồi, Thiên Thiên chỉ tay về hướng trước mặt. nhìn theo ngón tay củaThiên Thiên, hắn nhìn thấy một cô gái còn khá trẻ, có lẽ chỉ mới khoảnghai mươi mấy tuổi thôi, mái tóc dài mềm mại hầu như che khuất đi khuônmặt cô gái ấy nhưng không thể che đi sự xinh đẹp của cô ấy. Hắn cảm thấy sao mà cô gái đó thật quen thuộc, sao lại giống nó đến như vậy. Bàn tay hắn khẽ run rẩy, lẽ nào là nó sao, chẳng phải nó đã chết rồi hay sao? Thấy hắn đứng lặng linh, Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi: - Chú ơi, mẹ kìa, chú làm sao vậy? – Thiên Thiên chu môi ra. - Ừ, chú đưa cháu đến với mẹ đây – Hắn bừng tỉnh, vội vàng nói. ********************** Trong lúc này, cô gái đang rất lo lắng tìm kiếm Thiên Thiên, chợt cô cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình, cô vội quay lại. Đập vào mắt côchính là hình ảnh của Thiên Thiên, bé vui mừng ôm chầm lấy cô, líu lo: - Mẹ hư quá, làm lạc mất con, hihi – Thiên Thiên nũng nịu rúc vào lòng cô gái – Mẹ ơi, chú này đã cõng con đi tìm mẹ đó. Bé vừa cười vừa chỉ về phía hắn, lúc này, cô gái mới chú ý đến người trước mặt mình, cô nở nụ cười dịu dàng và ngước lên nhìn người trước mặt: - Cám ơn anh đã chăm sóc cho con tôi – Cô gái mỉm cười nhìn hắn, chợt nụcười trên đôi môi vụt tắt, khuôn mặt tươi tắn lúc nào đã trở nên lãnhđạm, bế Thiên Thiên trên tay, cô gái quay đi – Xin phép anh. - Chờ đã – Hắn nắm lấy tay cô gái và kéo lại – Thật sự là em sao? Nguyệt, thật sự là em sao? - Anh nhầm người rồi – Cô gái quay đi, cố giật tay ra khỏi hắn – Xin anh buông tôi ra. - Là em, là em thật rồi, Nguyệt, đúng là em thật rồi – Hắn mừng rỡ ôm lấy nó từ phía sau. Nó cố chống cự, Hạo Thiên nãy giờ theo dõi cuộc nói chuyện giữa hai người, mắt tròn xoe: - Mẹ ơi, mẹ quen chú này hả? – Thiên Thiên chớp chớp mắt. - Mẹ sao? – Hắn chợt bừng tỉnh và buông nó ra – Nguyệt, không phải em đã sẩy thai rồi sao? Vậy đứa bé này là ai? - Nó gọi tôi là mẹ, dĩ nhiên là con tôi – Nó cười lạnh – Bây giờ xin phép, tôi phải đi thăm Giao Châu và Trang Linh. Nói rồi, nó quay đi, không đếm xỉa tới hắn đang đứng thẫn thờ phía saulưng, còn Hạo Thiên đang nằm trong vòng tay nó thì lú đầu lên nhìn hắn,vẫy vẫy tay: - Tạm biệt chú – Bé cười toe trông rất đáng yêu. Nhìn bóng dáng nó dần khuất xa, hắn thấy lòng đau nhói, dường như niềm vuikhi thấy nó vẫn còn sống quá lớn, lớn đến nỗi khiến hắn đau. Nhưng vuichưa bao lâu, hắn đã cảm thấy khó hiểu vì sự có mặt của Hạo Thiên, đứacon ba năm trước của hắn chẳng phải đã mất rồi sao? chính tai hắn đãnghe bác sĩ nói, vậy thì Hạo Thiên là con của ai, nếu thật sự là con của nó, vậy thì nó đã có chồng rồi sao? Nghĩ tới đó, hắn cảm thấy chao đảo, cú sốc này thật sự quá lớn, vậy là nó hết yêu hắn thật rồi sao? Nếuvậy, hắn sẽ buông tay, sẽ chúc phúc cho hạnh phúc của nó. Nghĩ vậy, hắnlấy lại tinh thần, khoác lên người lớp vỏ bọc lạnh lùng và quay đi. Hắnđâu biết rằng, toàn bộ những cử chỉ của hắn nãy giờ đã lọt vào tầm mắtcủa nó, nó khẽ mỉm cười, nụ cười rất ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lùngkhi nãy. Hạo Thiên nhìn nó đứng cười một mình thì hai mắt tròn xoe: - Mẹ ơi – Bé lên tiếng gọi, giơ tay ra đòi bế. - Gì vậy con – Nó mỉm cười, bế bé vào lòng, hôn vào gò má phúng phính của Thiên Thiên. - Sao mẹ cười một mình vậy? Mẹ không bình thường hả? – Thiên Thiên ngơ ngác hỏi - Ai dạy con cái câu đấy? – Nó nheo mắt lại, véo nhẹ vào má Thiên Thiên một cái - Ayyyyy, là ba dạy cho con mà, ba nói ai tự nhiên cười một mình là không bình thường – Thiên Thiên lấy tay xoa xoa gò má, mắt rưng rưng nước,cái miệng bé xinh vẫu ra trông cực kì đáng yêu. - Con không được nghe ba đâu đấy, mẹ mà nghe con nhắc lần nữa, mẹ sẽ giận con luôn – Nó mỉm cười hăm doạ. - Oaoaoa, con không dám nữa đâu – Thiên Thiên nhõng nhẽo - Vậy mới ngoan, thôi, mẹ dắt con đi gặp bạn của mẹ – Nó mỉm cười dịu dàng. Nghe nó nói, Hạo Thiên cười toe toét và lon ton đi theo nó. Trong phòng thay đồ, nhỏ đang làm tóc cho Trang Linh, hết bím lại rồi lại vấn lên, làm một hồi, nhỏ thở dài mệt mỏi: - Haizzzz, phải chi có Bạch Nguyệt ở đây, nó vốn giỏi làm kiểu tóc này nhất, chị thì làm không khéo bằng nó – Nhỏ lắc đầu. - Làm kiểu khác cũng được chị à, không nhất thiết phải là kiểu này đâu – Trang Linh mỉm cười dịu dàng. - Không được, váy này thì hợp với kiểu tóc đó nhất, chị sẽ cố gắng vậy –Nhỏ xắn tay áo lên – Nhất định chị sẽ làm đẹp hơn con Nguyệt từng làm. Khi nhỏ vừa dứt lời, cánh cửa phòng thay đồ chợt hé mở, Thiên Thiên từ bên ngoài chạy vào nắm lấy tay Trang Linh, cười toe toét: - Wao, chị thật xinh đẹp, chị làm vợ của Hạo Thiên nha? - Không được, chị sắp thành cô dâu của anh Eric rồi, không làm vợ con được đâu Thiên Thiên – Một tiếng nói dịu dàng cất lên. Vừa nghe thấy tiếng nói đó, cả nhỏ và Trang Linh đều ngạc nhiên tột độ. Nónhẹ nhàng bước vào trong phòng và đóng cửa lại. Vừa nhìn thấy nó, TrangLinh bật khóc còn nhỏ thì đứng há hốc miệng, mặt mày tái xanh. Nó mỉmcười tiến đến, lấy tay vỗ vỗ vào má nhỏ: - Này, tỉnh dậy, tui là người, không phải ma đâu. - Nguyệt, thật sự là bà sao? – Nhỏ lắp bắp, mặt chuyển sang đỏ ửng - Phải, tui là người mà – Nó áp tay nhỏ vào gương mặt mình, vui vẻ nói. - Nguyệt, đúng là bà rồi, tui cứ tưởng bà đã chết rồi chứ – Nhỏ bật khóc, ôm chầm lấy nó, nức nở - Đừng khóc, tui đã về rồi, xin lỗi đã để bà lo lắng – Nó vuốt tóc nhỏ, dịu dàng an ủi - Chị Nguyệt, thật sự chị còn sống sao? – Trang Linh bất ngờ lên tiếng, giọng run run, đôi mắt đẫm lệ. - Phải, chị còn sống, đừng khóc, hôm nay là ngày vui của em mà, nào, đểchị trang điểm lại cho em – Nó buông nhỏ ra, lấy khắn giấy lau mât choTrang Linh. Rồi nó bế Hạo Thiên lên ghế, đặt bé ngồi yên rồi quayxuống trang điểm cho cô. Sau khi hoàn thành, nó và nhỏ cùng vấn tóc chocô. Dưới bàn tay khéo léo của nó, mái tóc của Trang Linh trở nên vô cùng sang trọng nhưng cũng không kém phần cầu kì và duyên dáng. Rồi nó vànhỏ lùi ra phía sau một chút, tự hài lòng với chính mình. Chiếc váy cưới thanh tao, trang nhã của nhỏ chọn kết hợp với cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng tôn lên được vẻ đẹp trong sáng của Trang Linh cùng với kiểu tócđã tạo nên một cô dâu hoàn hảo. Xong xuôi, nó bế Hạo Thiên xuống, hônnhẹ vào má bé, mỉm cười: - Con thấy mẹ có giỏi không? - Mẹ là giỏi nhất, chị ấy đẹp quá mẹ ơi, mai mốt mẹ nhất định phải cưới cho con mộtcô vợ đẹp như chị ấy nha – Thiên Thiên hồn nhiên nói - Nguyệt, đứa bé này là? – Nhỏ ngạc nhiên hỏi - Đây là Hạo Thiên, con trai tui – Nó mỉm cười - Cái gì? – Cả Trang Linh và nhỏ cùng đồng loạt lên tiếng. - Chuyện dài lắm, tui sẽ kể cho hai người nghe sao – Nó vẫy vẫy tay tỏ vẻ không quan tâm – Thôi, đến giờ rồi, đi thôi kẻo muộn. Nói rồi, nó toan quay đi, không hề đề phòng 4 con mắt gian tà đang dán lênngười mình.Nhanh như chớp, nhỏ đã tóm lấy nó và đẩy nó ngồi xuống ghế,còn Trang Linh thì dùng dây thừng trói nó lại, nhỏ mỉm cười: - Bàtính mặc như thế này để dự tiệc cưới sao? -Nhỏ cười gian – Tui và Trang Linh sẽ chuẩn bị giúp bà Nói rồi, nó bịhai người vây lấy, nó cố đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thiên Thiên nhưngmuốn nôn máu ra ngoài khi thấy bé đang nghe theo tiếng gọi của bánh trái Sau một hồi bị tra tấn bằng son phấn, nó được thả ra. Mái tóc dài nganglưng thả xoã tự nhiên, gương mặt trắng hồng chỉ điểm thêm chút phấn, đôi môi anh đào đỏ mọng được quét lên một lớp son bóng mào hồng ngọt ngàotrông rất quyến rũ. Nó mặc một cái váy bó màu trắng đính kèm pha lê được thiết kế rất tinh tế khiến từng đường nét nóng bỏng trên cơ thể nó hiện rõ ra: vòng eo thon gọn, vòng ba đầy đặn cùng vòng một nở nang. Nếukhông nói, chắc hẳn người ta sẽ không tin đây là một người đã có con.Soi với lúc trước, nó đẹp hơn gấp bội, nếu lúc trước nó sở hữu vẻ đẹphồn nhiên thì bây giờ là lạnh lùng và sắc sảo.