Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em
Chương 4 : Tranh cãi
Tuy y và Lục Hạo Thiên sau khi tốt nghiệp cao trung liền chia cách, nhưng chuyện người thừa kế của tập đoàn quốc tế Sâm Uy kết hôn vào ba năm trước thì hầu như tất cả mọi người trong giới tài chính đều biết, chẳng qua Lục Hạo Thiên làm người luôn rất khiêm tốn cẩn trọng, cho nên không có ảnh hôn lễ bị tung ra ngoài mà thôi.
“Ha ha, em đang ghen sao, Phường Phường ~”
Lục Hạo Thiên thấy bộ dáng Dương Phường khi vừa nhắc tới vợ của anh liền nghiến răng nghiến lợi như vậy nên tâm tình bất chợt cũng tốt hẳn lên, còn cầm ly uống một hớp bia.
“Tôi ghen cái rắm!”
Dương Phường đã hơi không lựa lời phun ra những từ không sạch sẽ.
“Một năm trước anh đã ly hôn rồi.”
Nghe Lục Hạo Thiên nói vậy, Dương Phường không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại cười lạnh một tiếng.
“Thế nào, ly hôn rồi, liền nhớ tới người tình cũ sao?”
Anh coi tôi là cái gì hả?
Dương Phường bất giác thấy nản lòng thoái chí.
“Phường Phường, tình huống lúc đó rất tế nhị, anh là vì bảo vệ em, cho nên mới không nói quá nhiều với em.”
“Nhưng đã không còn quan hệ nữa rồi, hiện tại anh đã nắm chắc đại quyền, tập đoàn Sâm Uy từ trên xuống dưới đều là của anh. Hiện tại anh đã có năng lực bảo vệ cho em, Phường Phường.”
Dương Phường cầm ly bia, không thèm suy nghĩ liền tạt thẳng vào mặt Lục Hạo Thiên. Lần này Lục Hạo Thiên không tránh né, trực tiếp bị Dương Phường tạt một cái nguội lạnh.
“Lục Hạo Thiên, trước đây anh từng nói, vĩnh viễn sẽ không nói dối tôi. Vậy sao hôm nay anh lại phá vỡ rồi? Anh cho rằng tôi dễ lừa như vậy sao?”
Sắc mặt Lục Hạo Thiên bắt đầu âm trầm.
“Phường Phường, bất luận em tin hay là không tin, anh xin thề là trước giờ anh chưa từng nói dối em một lần nào.”
Con mắt đen nhánh của Lục Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào mình, tựa như dĩ vãng. Dương Phường chung quy không cách nào nhìn thấy được sự lừa gạt và phản bội trong con mắt đó. Nhưng sự thật tàn khốc lại không ngừng nhắc nhở y, có lẽ y chỉ là luôn tự lừa mình dối người tự che mắt bịt tai, cũng có lẽ từ nhiều năm về trước, người đàn ông này đã dụng tâm tính toán rất thâm trầm rồi…
Một ngàn một vạn điều ‘có lẽ’, cũng chỉ là y vẫn không chịu nhìn thấu mà thôi.
Dương Phường chỉ cảm thấy khóe mắt rất chua xót, tựa như liên tục 24 tiếng nhìn màn hình vi tính không rời mắt.
Trước đây, cảnh tượng hai người ngồi trong tiệm lẩu nhỏ bé cùng ăn lẩu, từng cảnh xuất hiện trước mắt và không ngừng phóng đại, những tiếng cười đùa xa xôi đó, những lúc bê bối gác vai dựa lưng và ăn no căng xong lại vuốt bụng cho nhau, hiện tại đều trở thành từng nhát dao, mang theo sự thật ‘Lục Hạo Thiên đã kết hôn rồi’, hung tàn đâm sâu vào trong lòng Dương Phường.
Dương Phường thà tin rằng Lục Hạo Thiên là sau khi bị mang về nhà họ Lục mới trở nên như vậy. Trong tâm khảm của y, cho dù là bản thân y, cũng không thể nào thử bôi nhọ Lục Hạo Thiên của năm đó.
Dương Phường vội vàng hơi nhướng đầu lên không để lộ dấu vết, y phải rất cố gắng khống chế mình không chớp mắt, như vậy mới có thể khóa chặt dòng lệ trong khóe mắt.
“Đúng, anh đích thật chưa từng nói dối tôi, nhưng mỗi một chuyện anh làm, đều tổn thương tôi sâu sắc!”
Khóe mắt Dương Phường phiếm đỏ.
Những cây dao đâm vào trong lòng Dương Phường lại có cái nào không phải là dao hai lưỡi? Khi nó tổn thương Dương Phường, Lục Hạo Thiên cũng không cách nào tránh khỏi bị ướt đẫm máu.
“Phường Phường, em biết mà, anh không phải nguyện ý, lúc đó anh cũng không có năng lực làm gì…”
“Tôi không muốn nghe anh giải thích!”
Dương Phường kích động đến mức bờ vai có phần run rẩy.
“Lục Hạo Thiên, nếu như anh vẫn còn nhớ tới chút tình cảm năm đó, cho dù chỉ một chút xíu cũng được, nhớ những lời mà tôi đã nói rõ với anh ngày đó, có thể nào cầu xin anh, làm ơn tha cho tôi đi?”
“Hiện tại anh cái gì cũng đều có, anh có tài phú đếm không xuể, có xe đẹp mỹ nữ làm bạn, anh có thể muốn làm gì liền làm nấy, như vậy còn không đủ sao?!! Anh còn muốn thế nào nữa? Con người không thể quá tham lam!”
Dương Phường vừa nói xong, Lục Hạo Thiên cũng trở nên kích động.
“Không đúng! Nếu như không có em, anh có những thứ đó thì được cái gì?! Em rốt cuộc có biết hay không, tất cả những gì anh làm những năm qua, đều chỉ vì muốn giống một người đàn ông bình thường, chỉ muốn có gia đình trong mộng của mình!”
“Phường Phường, anh chỉ muốn thông qua sự nỗ lực của chính mình, để anh có được năng lực bảo vệ em, có năng lực cho em cuộc sống tốt!”
Dương Phường cười lạnh một tiếng: “Đây chẳng qua đều là cái cớ anh tự cho chính mình mà thôi.”
“Cái gì gọi là làm vì tôi? Trước giờ tôi chưa từng muốn sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, tôi cũng chưa hề muốn lái xe hiệu trăm vạn ngàn vạn gì đó, càng chưa hề muốn sống trong biệt thự. Những thứ đó rõ ràng chính là do anh tự muốn, vậy mà anh lại đem dã tâm của chính anh đặt lên đầu tôi?”
Lục Hạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Phường Phường, em luôn là người thiện lương, suy nghĩ của em luôn rất ngây thơ.”
“Hoàn cảnh trưởng thành và gia đình của em không giống anh, gia đình em tuy rất bình thường, nhưng lại rất hòa thuận. Ba mẹ em sẽ không vì chuyện em không thể học tốt đại học hoặc không thể kiếm được nhiều tiền mà ghét bỏ em. Nhưng mà, anh và em không giống nhau, em biết mà.”
Đúng vậy, Dương Phường đích thật biết rõ.
Lục Hạo Thiên là đứa con riêng không thể lộ diện của cố tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Sâm Uy.
Cố tổng giám đốc Lục Sâm Uy của tập đoàn quốc tế Sâm Uy, sinh thời có vô số hồng nhan tri kỷ, trừ Lục Hạo Thiên, thật ra còn có mấy đứa con riêng nữa, chẳng qua những đứa con riêng kia toàn bộ đều bị vợ chính thức tàn nhẫn độc ác của Lục Sâm Uy dùng đủ mọi phương thức loại trừ, nghe nói hiện tại trừ Lục Hạo Thiên ra chỉ còn sót lại một người, hiện tại còn đang nằm trong viện điều dưỡng, là một ‘di thể’ đã được xác định là não tử vong.
Lục Hạo Thiên lúc đó sở dĩ vẫn chưa gặp phải bức hại, hoàn toàn là vì mẹ của Lục Hạo Thiên là một vũ nữ không chút tiếng tăm, ngay cả mẹ ruột của Lục Hạo Thiên lúc mới đầu cũng không thể làm rõ được Lục Hạo Thiên rốt cuộc là con của người đàn ông nào, cho nên đến cuối cùng vợ chính thức của Lục Sâm Uy bị báo ứng, sau khi đứa con duy nhất của bà ta chết vì tai nạn xe cộ, Lục Hạo Thiên mới được Lục Sâm Uy tìm về.
“Vậy thì, cuối cùng anh đã lật đổ được kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời anh rồi đúng không? Không tồi, Lục Hạo Thiên, anh thành công rồi, tôi chúc mừng anh.”
Vợ chính thức của Lục Sâm Uy tuy bị mất con, nhưng vẫn luôn muốn phụ trợ cho cháu trai của mình kế thừa Sâm Uy, may mà Lục Sâm Uy cũng coi như là người khá coi trọng huyết thống, nếu bản thân ông có con ruột thì tại sao phải để cho một người chi thứ kế thừa tài sản của mình?
Nhà giàu nhiều ân oán, Dương Phường không biết cũng không muốn biết những thị phi trong đó.
Điều duy nhất y hiểu rõ, vào ba năm trước sau khi biết được chuyện Lục Hạo Thiên kết hôn qua báo chí, tâm của y đã chết rồi.
Đó là một loại cảm giác tựa như trong phút chốc bị người ta nhấn chìm vào đáy hồ sau đó lại bị một tầng băng dày phong kín phía trên, cuộc đời này, y không bao giờ muốn trải nhiệm lần thứ hai nữa.
Dương Phường không còn tin tưởng vào tình yêu, càng không tin trong nhà cao cửa rộng của nhà họ Lục đó có thể có thứ được gọi là tình yêu chân chính thuần khiết không vết bẩn.
Tất cả tình cảm, dưới một hoàn cảnh to lớn như vậy đều sẽ bị mang thêm tranh đấu lợi nhuận, đi đến đâu cũng có đầy người đấu đá nhau, tình cảm đã trở thành con cờ cho cướp đoạt và chiếm hữu, trở nên không còn thuần túy, cũng mất đi ý nghĩa ban đầu.
Lục Hạo Thiên rất đáng thương, Dương Phường từng nói, y sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng nếu ngày hôm nay, y còn nguyện ý tin tưởng người đàn ông trước mặt này, vậy thì y càng đáng thương hơn.
Cho nên, ngày này giờ này, Dương Phường y không muốn còn bất cứ vướng mắc gì với Lục Hạo Thiên nữa.
“Không, Phường Phường, anh không hề thành công gì cả.”
Khắp đầu khắp mặt Lục Hạo Thiên là bia, anh đứng dậy. Từ sau khi đứng trên đỉnh cao của tập đoàn quốc tế Sâm Uy, Lục Hạo Thiên chưa từng thê thảm như bây giờ.
“Ngày tháng không có em, từ đầu đến cuối anh chỉ là một kẻ thất bại.”
Ánh mắt Lục Hạo Thiên rất thành khẩn, mang theo sự yếu đuối thoáng chốc hiếm thấy thuộc về kẻ mạnh, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ trong mưa.
Tim Dương Phường đập thình thịch, cho dù có làm thế nào khống chế bản thân, nhưng ở sâu trong tim, luôn có sự tiếc nuối khó thể vứt bỏ. Bắt đầu lúc khoảnh khắc nhìn thấy Lục Hạo Thiên, ngũ tạng lục phủ của y đều kết dính lại với nhau.
Dương Phường chuyển tầm mắt đi, hung tợn nhu mắt, y không muốn nói thêm nhiều với Lục Hạo Thiên nữa, nói càng nhiều, y sẽ chỉ càng mềm lòng.
Không muốn nói nhiều thêm, Dương Phường móc trong bóp ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn, đặt lên bàn, không thèm nhìn lại Lục Hạo Thiên, cứ vậy đứng dậy đi thẳng không quay đầu.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
120 chương
72 chương
62 chương
205 chương
27 chương