Dù rất muốn gặp nhưng cô không muốn phá hoại hạnh phúc mới của mẹ. Mẹ khó khăn lắm mới có được cuộc sống khác. Tuy Linh Nhân không quên được mẹ nhưng cô cũng không muốn phá hỏng gia đình mới của mẹ, bố Linh Nhân yêu mẹ mà cô là bạn của Linh Nhân. Hoa Tuyết cười trừ trong nước mắt, thôi thì mình chịu thiệt chút để mẹ hạnh phúc vậy. Mẹ đã hi sinh nhiều rồi.
Tiếng khóc của mẹ cô vang lên phòng và vô cùng thảm thương. Hoa Tuyết ôm chặt gối dáng chịu đựng .
****
Trong khi đó ở nhà Linh Nhân, cô không thấy dì đâu bèn hỏi bố mình đang ngồi đọc báo.
- Bố! Dì đâu?
- Đến nhà thăm Hoa Tuyến rồi. Dì thấy nhớ Hoa Tuyết nên đi rồi.
- Dì rõ ràng thừa biết là Hoa Tuyết không muốn gặp dì sao còn cứ phải cố chấp như vậy. Rõ ràng là muốn làm khổ bản thân mình mà.
Linh Nhân cười khổ khi thấy dì như vậy… nhưng lại cũng thương dì và Hoa Tuyết nhiều lắm. Chỉ vỉ những người đàn ông không có tránh nhiệm với gia đình mà khiến cho Hoa Tuyết hận mẹ mình.
Bố Linh Nhân đặt tờ báo nhìn con gái lên tiếng.
- Con thấy Hạo Tử Thiên như thế nào. Bố thấy cậu ấy có vẻ thích con đấy.
- Bố!!! Bố đang muốn cho con đi à. Cho ai không cho sao cứ phải là cái tên diễn viên nổi tiếng Hạo Tử Thiên ấy. MẶC LINH NHÂN CON TUYỆT ĐỐI KHÔNG THÍCH HẮN.
Cô gằn giọng thông báo cho bố mình để ông khỏi gắn ghép cô với tên đó. Bình thường nếu cô dám nói cái giọng đó ông sẽ mắng cô ngay lập tức … nhưng hôm này ông lại bình như không nói.
- Con không quên được cậu ta à. Cậu ấy đã thành người thực vật được nửa năm rồi có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại con còn luyến tiếc.
- SAO BỐ CÓ THỂ NÓI NHƯ VẬY!!! – Linh Nhân hét lên – Mới nửa năm, mới có nửa năm mà bố đã muốn bán con cho người khác, lương tâm bố để ở đâu. Bố có nghĩ cho con không hay chỉ quan tâm đến công việc và tiền tài. Từ đó tới bây giờ con vẫn luôn luôn hiểu vì sao mẹ lại bỏ bố.
Nói rồi cô đùng đùng bỏ lên nhà để mặc bố cô đang thẫn thờ đứng đó. Hoa Tuyết đã sai khi nghĩ bố cô tốt quan tâm đến con cái. Thực ra ông còn tệ hại hơn bố Hoa Tuyết nhiều. Một người cuồng công việc và danh vọng đến nỗi ám ảnh tâm trí của mình.
Chưa bao giờ cô quên được cái ngày mẹ cô bỏ đi. Trời mưa tầm tã, mẹ Linh Nhân xách vali đi ra khỏi nhà. Nước mắt bà rơi rất nhiều khi quay lưng là nhìn thấycô con gái bé bỏng của mình đang khóc thảm thương không cho mẹ đi. Nhưng bà vẫn cứ thế bỏ cô trong nhà tối tăm mù mịt cùng với nỗi sợ vô hình vẫn luôn bám lấy cô cho đến tận bây giờ.. Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc như đang an ủi tâm hồn bé nhỏ của cô trong sự sợ hãi….
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
61 chương
9 chương
14 chương