Buổi chiều, Tần Thu lại đề nghị đi ăn một chút bánh chẻo. Ăn xong, Tần Thu bĩu môi, than thở: "Sao lại không ngon như buổi trưa?" Nam Viên nhìn nhìn trong bát mình, hỏi Tần Thu: "Nếu không thì đổi lại đi? Cậu không ăn được nhân cải trắng, tôi đi đổi nhân ngô cho cậu." "Không cần!" Tần Thu ôm lấy bánh chẻo của mình. Cậu không muốn thừa nhận với Nam Viên! Rõ ràng buổi trưa ăn nhân cải trắng của Nam Viên cảm giác còn tốt hơn ăn nhân ngô của mình! Như thế nào buổi tối chính mình gọi một mâm, lại không giống hương vị của buổi trưa? Hay là bà chủ thiên vị Nam Viên, bỏ thêm nguyên liệu cho Nam Viên? Ghi hình xong, Nam Viên trở về tắm rửa, lúc này tin tức tố đã thu liễm lại, thế nhưng mơ hồ còn có thể ngửi được một trận hương bạch lan nhàn nhạt. Ở trên người Nam Viên, ngửi được mùi hương của chính mình. Bên tai Tần Thu một trận nóng lên. "Buổi tối có khóa, đi nghe giảng không?" Nam Viên hỏi. Trước đó, Niếp đạo có nói qua, khóa buổi tối có liên quan đến nội dung cuộc thi cuối cùng, nhưng đi hay không có thể tự mình quyết định. Tần Thu nghĩ nghĩ: "Ngày đầu tiên, vẫn là đi xem đi?" Trải qua một ngày làm nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ đạt được gợi ý, Tần Thu đại khái đã đoán ra tình huống của cuộc thi là cái gì. Năm ngày tổng cộng mười nhiệm vụ, hoàn thành toàn bộ là có thể đạt được mười đáp án của đề thi, mà mười đáp án của đề thi tương ứng với mười khách mời. Tổ chương trình thuê một gian phòng học chung của G đại, trên tường bục giảng có một màn hình thật lớn. Thời điểm Tần Thu và Nam Viên đến phòng học, những người khác đã đến đông đủ. Bọn họ nghe thấy có khách mời nói: "Nhiệm vụ ban ngày một cái tôi cũng chưa hoàn thành, buổi tối đành phải đến học bù!" Cũng có khách mời nhận được đề thi như bọn họ: "Tôi chính là tò mò, hình thức học là cái gì đây?" Đột nhiên, đèn bị tắt, phòng học lâm vào một mảnh tối đen. Mọi người đoán được là tổ chương trình đại khái là muốn làm chuyện gì đó. Giây tiếp theo, một chùm sáng chiếu lên màn hình. 《 Cấm địa vô sắc 》 Người sản xuất: Tiêu Khải Diễn viên chính: Nam Viên . . . . . . Mọi người một mảnh kinh ngạc. Không phải nói tới nghe khóa sao? Cái gì thế này, còn chiếu phim? "Phốc ha ha!" Tần Thu nhịn không được nở nụ cười, khuỷu tay đụng dụng Nam Viên bên cạnh: "Ô, phim của anh nha!" Ánh sáng quá mờ, Tần Thu không thấy rõ vẻ mặt của Nam Viên, nhưng cậu có thể tưởng tượng được, nhất định rất thú vị. Nam Viên bất đắc dĩ, sủng nịnh liếc Tần Thu một cái, giải thích: "Bộ phim đầu tiên của tôi." "Là câu hỏi đầu tiên." Tần Thu nhỏ giọng nói, "Thời điểm nào phát hành bộ phim này thế?" Nam Viên nghĩ nghĩ, kéo tay Tần Thu đến gần mình. Tần Thu theo bản năng giãy giụa, nhưng tránh một chút, không tránh ra. Ánh sáng bốn phía quá mờ, những người khác đều không thấy rõ động tác của bọn họ, nhưng Tần Thu không xác định được máy quay phim ở nơi nào, có thể hay không bị ghi hình được. Đột nhiên, lòng bàn tay bị mở ra, một ngón tay lướt nhẹ qua lòng bàn tay, có chút ngứa. 2050-10-1 Nam Viên viết xuống lòng bàn tay của Tần Thu. "Kỳ thật bộ phim này lúc còn chưa tốt nghiệp đã quay, bất quá phát hành là ngày này." "Cái gì?" Tần Thu ngẩn ra. "Tôi viết trong lòng bàn tay cậu, chính là thời gian phát hành phim." "À. . . . . ." Kỳ thật Tần Thu căn bản không cảm thụ rõ ràng Nam Viên ở lòng bàn tay cậu viết cái gì. Nhưng cái này không có vấn đề, chờ cậu trở về lên mạng tra một chút, liền có thể biết bộ phim này của Nam Viên phát hành lúc nào. Cậu giật giật cái tay bị nắm. Lần này, tay rất dễ dàng rút ra. Tần Thu giơ tay, không biết nên đặt ở nơi nào, xúc cảm của ấm áp kia tựa như còn ở lại trong lòng bàn tay, chỗ bị Nam Viên nắm có chút ẩn ẩn nóng lên. Phim còn đang chiếu, Tần Thu lại không thể xem vào. Nam Viên không phải lần đầu xem phim chính mình diễn, nhưng bộ 《 Cấm địa vô sắc 》này, hắn cũng rất ít xem. Trong màn hình nam nhân vừa suy sút lại lôi thôi. Rất nhiều người đều nói Nam Viên vai diễn này diễn rất có hương vị. Chỉ có Nam Viên biết, một ngày trước khi Nam Viên đồng ý tham gia bộ phim này, Tần Thu vừa mới đề nghị chia tay với hắn. Tất cả dáng vẻ suy sút đều là bộ dáng chân thực của hắn. Bản sắc biểu diễn, làm sao có thể không thú vị? Nam Viên không nghĩ tới, có một ngày hắn còn có thể, có thể cùng Tần Thu xem lại bộ phim này. Hai giờ sau. Phim kết thúc. Vỗ tay như sấm dậy. Tất cả khách mời, còn có Tần Thu, đều nhiệt liệt vỗ tay cho Nam Viên. "Thật không hổ là Nam ca, diễn xuất thật tốt!" Nam Viên đối với lời khen như vậy chỉ cười nhạt. Tần Thu thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, cảm thấy buồn cười. Ý xấu tiếp lời khen tặng của mọi người: "Ảnh đế chính là ảnh đế, bộ phim đầu tiên còn có thể diễn ra màu ra sắc như vậy!" Nhóm khách mời ngẩn ra: "Đây là bộ phim đầu tiên của Nam ca?" "Nhìn không ra nha, Nam ca thật sự quá lợi hại!" Sắc mặt Nam Viên càng thêm khó nhìn. Duy chỉ có bộ phim này, hắn không muốn nghe Tần Thu khen ngợi. "Hôm nay ghi hình đều đã xong?!" Nam Viên đứng dậy, "Tám giờ." Niếp đạo nói: "Đã xong, hôm nay tất cả mọi người đều vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tiếp tục." Sau đó, kết thúc. Tần Thu theo Nam Viên rời đi. Đại khái là cùng một tổ, cậu theo bản năng liền đi theo Nam Viên cùng nhau hành động. "Tôi gọi điện thoại cho Trình Hạo, bảo anh ta tới đón tôi." Tần Thu cười mỉa nói. "Không cần gọi, buổi tối Trình Hạo đi uống rượu với Tạ Tấn Trạch, không lái xe được." Nam Viên giơ tay cản Tần Thu gọi điện thoại, "Tôi có xe, về cùng đi." Tổ chương trình không an bài chỗ dừng chân cho nhóm khách mời, khách sạn Tần Thu ở cách trường học không xa. Nam Viên lái xe, chỉ dùng mười phút để tới nơi. Tần Thu mở cửa xe, nói cảm ơn với Nam Viên, xoay người đi vào khách sạn. Nhìn thân ảnh Tần Thu biến mất. Nam Viên không có lập tức lái xe rời đi, ngồi ở vị trí lái rút ra một điếu thuốc. Điện thoại đột ngột vang lên. Nam Viên tưởng con ma men Tạ Tấn Trạch kia lại có chuyện gì, không có chút suy nghĩ liền ấn nhận. "A Viên?" Cho nên khi thanh âm ôn nhu của Nam Viên vang lên bên tai, Nam Viên không biết nên làm cái biểu tình gì. "Nghe tiểu Trạch nói em gần đây nhận một chương trình, quay ở G đại." "Vâng." "Anh vừa lúc cũng phải tới G đại làm việc, thuận tiện đi tìm em tham ban nha." "Không cần." Nam Viên nhíu mày, "Em tham gia chính là tống nghệ, chương trình thực tế, anh tới tham ban không thích hợp." "Anh biết là chương trình thực tế. Yên tâm, sẽ không quấy rầy em ghi hình, anh có thể chờ lúc em nghỉ ngơi đến tìm em." Nam Nghi không chút nào để ý nói. "Anh rốt cuộc muốn làm gì hả?" Nam Viên nhịn không được hỏi. Bên kia trầm mặt một lát, cười khổ một tiếng: "A Viên, anh chỉ là tiện đường. . . . . .Anh cũng tốt nghiệp G đại mà, hiệu trưởng mời anh về diễn thuyết." Không nhìn rõ biểu tình trên mặt Nam Viên. "Tùy anh." Cúp điện thoại. Điếu thuốc ở ngón tay Nam Viên đã muốn cháy tới gốc, tàn thuốc thật dài dường như chỉ cần nhẹ nhàng run lên một chút là sẽ bay đầy thùng xe, Nam Viên hít sâu một hơi, đem điếu thuốc vứt ra ngoài cửa xe. Đóng cửa xe, rời đi. .