Anh Hùng
Chương 97
Bên trong Long Mạch, từng đợt long ngâm vang lên, long khí vô cùng vô tận như là thác nước xông lên thiên không, vô số thiên địa thần vật “ linh tuyền ” dạng hơi, thao thao bất tuyệt dâng trào.
Trên không trung nơi đây, có rồng bay phượng múa, có chư thần giảng đạo, có tiên nhạc vang vọng,....
Hùng lấy ra quần áo mặc vào, rồi dùng Thiên Thư che lấp khí tức của mình. Một đường cẩn thận, giống như ẩn thân, không ngừng đi tới dòng sông kia.
Một ngày sau đó, hắn rốt cục thấy được dòng sông!
Rống!
Một tiếng rồng gầm xông thẳng tới chân trời, sau đó là một đạo dao động không rõ tản ra, có một loại cảm giác làm cho người ta phát ra kính sợ vô cùng từ đáy lòng.
-Là nó!
Hùng ngưng trọng nói, hắn càng thêm cẩn thận đi lên, hắn không muốn bị đánh đập a. Tuy rằng thấy được dòng sông, nhưng khoảng cách vẫn còn rất xa, lại là nửa ngày sau, hắn rốt cuộc tới bên bờ sông.
Dòng sông rộng khoảng 20 mét, dài 100 mét, linh tuyền chậm rãi lưu động theo quy luật nhất định, tựa như dòng nước gợn sóng lăn tăn. Ở trên mặt sông có vòi linh tuyền phun lên giống như vòi nước, nhưng phun không cao, chỉ có ba mét mà thôi. Vừa nhìn thấy linh tuyền, tim Hùng đập thịch thịch. Linh tuyền nhìn cùng nước phổ thông không khác nhau, nhưng mà nhìn kỹ, lại phát hiện điều không tầm thường. Linh tuyền trong suốt sáng bóng nhàn nhạt, thời điểm cẩn thận quan sát, lại không phải màu trắng trong suốt mà là một màu xanh biếc như nước biển. Từng hạt linh tuyền như từng khỏa tinh thần, từng khỏa từng khoả xếp chồng lên nhau. Ở bên trong dòng sông, từng hạt linh tuyền so với hạt bụi còn muốn nhỏ gấp trăm lần, ngàn vạn hạt linh tuyền dạng nguyên tử liên kết với nhau theo quy luật nào đó tổ hợp thành phân tử, vô số hạt phân tử tập hợp tạo nên vô số hạt linh tuyền to như giọt nước.
- Đồ tốt! Đồ tốt!
Vừa thấy được linh tuyền, Hùng thèm thuồng liếm môi.
Từng là Thiên Đế, chưởng quản đất trời, dạng bảo vật gì hắn chưa từng gặp qua, dù là bảo vật được người xưng đệ nhất thiên hạ, hắn cũng gặp qua. Lúc trước hắn toàn dùng linh tuyền tắm gội, súc miệng, đánh răng. Bây giờ ngay cả một giọt cũng không có mà uống, bất hạnh a.
Hùng lấy ra cái bình sứ múc linh tuyển.
Bùm!
Bình sứ vỡ vụn.
Thiên địa uẩn dục ức vạn năm không phải bình sứ của hắn có khả năng chứa nổi, phải biết, trong một giọt nước nhỏ chứa vô số khỏa tinh thần, mỗi khoả nặng tựa một ngôi sao nhỏ. Bình sứ sao có khả năng chứa nổi đây.
Hùng nghĩ nghĩ tới Trấn Thiên Bi, hắn lấy viên đá bằng nắm tay kia ra…
Trấn Thiên Bi vui sướng run lên U U, thoáng cái từ trong tay Hùng bay ra.
“Tõm” một tiếng, nó vậy mà hung hăng nhảy xuống sông.
Nhưng mà, vài giây sau nó lao lên ngay, nó liều mạng bỏ chạy.
“ Tõm ” Trấn Thiên Bi lại rơi xuống, lần này giống như là trượt chân rơi xuống.
Trong nháy mắt nó lại lao lên, rồi hướng tới Hùng kêu u u cầu cứu.
Hủng liền hút nó lên trên bờ.
Lúc này, Trấn Thiên Bi tản ra ánh sáng mờ mịt, rồi nó biến to như trái bóng trong suốt, bên trong xuất hiện từng ngôi sao thật nhỏ. Do hấp thu quá nhiều linh tuyền, Trấn Thiên Bi giống như hán tử uống say, lung la lung lay, xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng " ầm" một tiếng, rơi xuống đất.
Hùng cười cười:
-Cho chừa cái tội tham ăn.
Để Trấn Thiên Bi trên bờ, Hùng bắt đầu nhảy xuống dòng sông kia.
Ùm!
Cảm giác rét lạnh truyền khắp toàn thân hắn.
Hùng không để ý chút nào ngồi xếp bằng, Thiên Thư toả ra đạo đạo pháp tắc diễn sinh, Tháp Bút toả ra pháp tắc tạo vật quấn quanh, bảo vệ hắn. Sau khi đạt trạng thái tốt nhất, Hùng mở ra mỗi một lỗ chân lông toàn thân, hấp thu linh tuyền dày đặc tinh thuần kia.
Đổi là một Võ Tôn khác hấp thu một ít linh tuyền là nổ tan xác ngay, cho dù Võ Thần cũng không dám hút nhiều như Hùng.
Phúc duyên này, cũng chỉ có hắn có thể hưởng dụng. Hắn từ từ chìm xuống đáy, để cho toàn thân đều có thể hấp thu linh tuyền, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một sợi kinh mạch, mỗi một huyệt đạo đều sử dụng triệt để với mức độ lớn nhất, tốc độ nhanh nhất. Cơ thể Hùng như có vô số máy bơm hút nước, nhưng đây không phải nước thường mà mỗi hạt tựa như một ngôi sao.
Hấp thu, luyện hóa, tăng lên!
Nửa ngày sau, Hùng dễ dàng đột phá Võ Quân.
Hắn tiếp tục hấp thu, luyện hóa, tăng lên!
Hùng không ngừng tái diễn quá trình này.
Ùng ùng ùng!
Ba ngày sau, khí tức của hắn bắt đầu tăng vọt...
Sơ cấp Võ Quân.... trung cấp... cao cấp... đỉnh phong....
Vẻn vẹn không đến mười phút, khí tức của Hùng đã tăng tới đỉnh Võ Thánh.
Ục ục....
Lúc này, cơ thể Hùng truyền ra một tiếng động trầm đục kỳ dị. Sắc mặt của hắn bỗng trở nên cực kỳ tím hồng, khí tức vừa tăng vọt của hắn lại bắt đầu nhanh chóng hạ xuống.
Việt Nam đại lục đa số mọi người không dám ép tu vi tụt xuống như vậy. Bởi vì ép tu vi xuống, đan điền kinh mạch căng phồng không chịu nổi liền nổ tung ngay, ép xuống không khác gì tìm chết. Hùng biết linh khí càng nén càng tinh thuần, sau này mới có cơ hội bước tới cực hạn.
Hùng hung ác ép tu vi tụt xuống Võ Quân mà không dựa vào bất kì ngoại vật gì, khuôn mặt hắn vặn vẹo, thống khổ, da căng như sắp vỡ ra, linh hồn cũng run lên. Cơ thể hắn run rẩy, mồ hôi chảy ra như tắm, kinh mạch nổi lên cuồn cuộn như có vô số con run chạy loạn dưới da. Đời trước hắn chịu qua vô số cực khổ, thống khổ hơn thế hắn cũng vượt qua.
Ép ép ép! Ép cho ta!
Cuối cùng khí tức của Hùng hoàn toàn ổn định trung cấp Võ Quân.
Hô…
Thở ra một ngụm trọc khí. Hùng tiếp tục bơi xuống đáy sông.
Một ngày sau, sâu dưới đáy sông xuất hiện một viên gạch màu trắng đục, xung quanh có hỗn độn oanh chuyển.
Tim Hùng đập bịch bịch, kia chính là tinh thạch a.
Hùng từ từ lại gần rồi cạo một ít bột ra, cẩn thận cất đi. Không phải hắn không muốn lấy nhiều, mà nếu hắn lấy linh thạch đi, long mạch bất ổn, thiên địa mất cân bằng, Bắc Vực sẽ gặp tai ương.
Thở phào một hơi, Hùng bơi lên.
Vừa ngóc đầu lên, một cái đầu rồng to lớn ập ngay trước mặt. Thấy nó đang tròn mắt nhìn mình, không khí có vẻ lành lạnh, Hùng méo mặt, hèn gì hắn cảm thấy dễ dàng như vậy, thì ra nó đứng trên bờ chờ mình chui đầu vào.
Hùng nhảy lên bờ, mỉm cười nói:
- Xin chào!
Long tổ nhìn chằm chằm Hùng:
-Tiểu tử ngươi còn dám tới đây?
Hùng tỏ vẻ xấu hổ, nói:
-Ách, cái kia... dù gì cũng là bằng hữu, ta tới thăm ngươi không được hay sao?
Long tổ nổi giận gầm lên:
-Tiểu tử chết tiệt, có ai đem bằng hữu dẫm dưới chân hay không?
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
3 chương
1205 chương
39 chương