Phịch một tiếng, cơ nhân làm đổ chậu nước lau người cho ta, hoang mang bối rối khẩn trương thu dọn, đôi mắt dao động lóe lên, nhưng không dám nhìn ta. “Ngươi có chuyện gì giấu ta?” Ta ngồi trên giường, thản nhiên hỏi. “Tì…Tì thiếp không dám giấu gì thiếu chủ cả.” Nàng quỳ gối trước giường, ngữ khí kinh hoảng. “Vậy ngươi nói đi.” Ta ôn nhu, ngữ khí này cũng là điềm báo ta tức giận. Nàng run rẩy nửa ngày mới lên tiếng: “Chính là, chính là tì thiếp nghe nói ở Trung Nguyên, người quen biết cũ của thiếu chỉ, Dương, Dương ——” Dương Khang? Ta cả kinh, lại nghe nàng đột nhiên a một tiếng, ngã xuống đất mất mạng. Là ai? Ta nhất thời nổi giận, thì thấy thúc phụ từ từ bước vào. “Thúc phụ!” Ta hô một tiếng, vừa vui vừa nghi, “Người đây là làm quá?” Thúc phụ hừ lạnh một tiếng: “Cái gì nên nói cái gì không nên nói, điểm này ngươi không dạy được nữ nhân của ngươi sao?” “Có phải Dương Khang đã xảy ra chuyện hay không? Hắn làm sao vậy?” Trong lòng nảy lên hoảng sợ khó hiểu, ta bất giác hướng thúc phụ đi tới, chân vừa chạm đất đã ngã trước giường. Thúc phụ nhíu mày, ngữ khí rõ ràng lưu loát: “Nhìn điểm này ngươi có tiến bộ! Hắn đã chết.” Như ngũ lôi oanh đỉnh, đầu như bị nổ tan nát, ta trăm triệu không thể tin được ba chữ đơn giản này: “Người nói cái gì?” Thúc phụ lạnh lùng cười: “Ngươi muốn nghe thì cẩn thận mà nghe, Dương Khang kia ở miếu Thiết thương bị Hoàng Dung vạch trần chuyện hại ngươi, thẹn quá hóa giận chưởng nàng một cái, tay bị nhuyễn vị giáp đâm trúng, mà nói đây cũng là thiên ý, trên nhuyễn bị giáp kia lại có chưa xà độc của ta.” “Chẳng lẽ người không giải độc cho hắn sao?” Thân thể ta phát run, hai mắt màu đỏ, thất thanh chất vấn. Thúc phụ liếc ta, như châm chọc ta nói chuyện thật buồn cười. “Nói chuyện a, người giải không? Hắn thật sự đã chết? Hắn không chết đúng không?” Ta cố sức đi tới bên người thúc phụ, kéo lấy góc áo của hắn điên cuồng hỏi. Bốp một tiếng, một bên mặt truyền đến cảm giác nóng rát, một bạt tai không chút lưu tình, nhưng ta quật cường trừng mắt lại, hôn nay ta không có đáp án thì không thể. “Muốn biết, chờ ngươi có thể tự đứng lên, chính mình đi coi.” Thúc phụ hời hợt nói. May mắn lo âu: “Hắn còn sống có phải không?” “Còn sống, ta mang ngươi đi gặp hắn.” Chưa kịp vui mừng, thúc phụ nói tiếp: “Đã chết, ta mang ngươi đi gặp phần mộ của hắn. Nếu ngươi kêu người khiêng ngươi ra khỏi Bạch Đà sơn, thì cả đời đừng mong biết đáp án.” Vì sao? Không đợi ta hỏi, thúc phụ đã nghênh ngang mà đi. Dương Khang —— đã chết? Ta ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy cả người run rẩy không ngừng, một điểm tận sâu trong lòng trống rỗng, càng lúc càng lớn, căng ra toàn bộ thân thể, cũng là trống rỗng. Ta không rõ, thế giời này nếu không có hắn….Rốt cuộc còn muốn chúng ta như thế nào, một mạng ta còn chưa đủ sao? Muốn chúng ta chia lìa còn đủ sao? Có phải bởi vì ta không chết, nên hắn nhất định phái chết? Chúng ta phạm sai lầm thật sự không thể tha thứ như thế hay là hai ta từng người đều phải chết? Nhân quả báo ứngm thị phi công đạo, trong u tối quả có thiên ý? Ta không tin! Nếu ý trời thị phi muốn hắn biến mất trên đời, ta không tin. Ta bi thương ngã xuống đất, tùy ý đau đớn đầy người đầy tim kia hóa thành hư không ùn ùn kéo đến. Nếu hắn tưởng rằng ta đã chết, hiện nay ta có thể cảm thụ một phần ngàn, yếu ớt như hắn làm sao chịu đựng được? Ta hận chính mình không bất chấp đến bên hắn, ôm lấy hắn, hôn hắn, nói cho hắn biết tất cả tình cảm của ta, thân thể mất hồn của hắn chưa bao giờ rõ ràng như hiện tại, đêm hôm đó tất cả bi thống của ta tâm quý hưng phấn kiều diễm. Nếu đây không coi là yêu, thì cái gì ta cũng đều thừa nhận hết. Ta không cam lòng. Muốn biết đáp án, chỉ có thể dựa vào lời nói của thúc phụ mà làm.