Anh Hùng Thời Loạn
Chương 54 : Tình hình thế giới
Tháng mười một trời lộng gió, cho dù có khoác áo rằn ri vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Sáng nay phản ứng nôn nghén của Trình Thanh Lam cực kỳ nghiêm trọng, tâm trạng cũng hơi bực bội. Khi cô mang khuôn mặt trắng bệch bước ra khỏi bộ chỉ huy, đúng lúc nhìn thấy hai anh em sinh đôi điển trai đứng trước chiếc máy bay màu xanh hút thuốc. Máy bay cao tầm mười lăm mét, hình tròn, đường kính hai mươi mét, vẫn còn nhỏ so với thể tích của máy bay chiến đấu tầm trung.
Từ nhỏ Cố Đồng và Diệp Diễm đã uống thuốc độc, thật ra cũng không sợ không khí ở vùng đất chết, khuôn mặt màu xanh không hề cố kỵ mà để lộ trong không khí.
Thấy Trình Thanh Lam đi tới, Diệp Diễm dập tắt thuốc, cầm lấy tay cô, không nói lời nào, chỉ nhìn cô đầy âu yếm.
Hôm nay sẽ phá thai. Cô hiểu ánh mắt của anh, mỉm cười bình thản.
Làm vậy là tốt nhất. Diệp Diễm, hãy để sinh mạng này không bao giờ xuất hiện trên Trái Đất, không phải đối mặt với thù hận và vận mệnh không thể biết trước.
Khói thuốc màu trắng quẩn quanh ngón tay giữa của Cố Đồng, đôi mắt xanh thản nhiên nhìn Trình Thanh Lam, nhưng lại nói với Diệp Diễm: “Chúng ta sẽ bay tàng hình ở khu vực cách bờ biển Tây Đại Lục một nghìn hải lý trong ba ngày, quan sát tình trạng binh lực của họ.”
Một người đàn ông bước xuống khỏi cầu thang máy bay, bộ đồ phòng hộ mỏng màu đen bao quanh cơ thể, không nhìn rõ vẻ ngoài.
“Đây là phụ tá của em, Thư Bình Nam.” Cố Đồng nói, “Cũng là bác sĩ hạng nhất.”
“Ngài Diệp! Phu nhân!” Thư Bình Nam chào theo nghi thức quân đội, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng có thể thấy rõ ngực của anh ta đang phập phồng, “Ngài Diệp, từ lâu đã được nghe danh của ngài! Hôm nay cuối cùng cũng được gặp... Tôi vô cùng vinh hạnh!”
Diệp Diễm khẽ vuốt cằm: “Cũng chỉ là kẻ lưu vong mà thôi. Thư tướng quân khách sáo quá rồi.”
Thư Bình Nam hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua Trình Thanh Lam. Trình Thanh
Lam chỉ mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt không có chút sắc đỏ.
“Phu nhân, xin yên tâm.” Giọng của Thư Bình Nam hơi dè dặt.
Có lẽ họ cũng sẽ biết huyết thống của đứa bé, Trình Thanh Lam lấy lại bình tĩnh, gật đầu: “Thật ra đứa bé này...”
“Đứa bé này là người Hackley.” Diệp Diễm bỗng cắt đứt lời cô, vẻ mặt kiên nghị, giọng nói bình tĩnh. “Nửa tháng trước, cô ấy bị hoàng tộc bỏ trốn của hành tinh Hackley bắt mất.”
Mọi người yên lặng, nhưng không ai tỏ vẻ sửng sốt.
“Phu nhân...” Thư Bình Nam ôn hòa nói. “Tôi sẽ không để đứa trẻ phải chịu chút đau đớn nào.”
Rõ ràng mong đợi có thể phá thai sớm một chút... Nhưng lồng ngực Trình
Thanh Lam bỗng thít chặt, cô đè nén hơi nước ấm áp trong hốc mắt, rũ mắt xuống, nói: “Vâng! Cảm ơn anh.”
“Em dẫn theo mười người máy...” Cố Đồng bước một bước lên cầu thang, nói với Diệp Diễm ở phía sau, “Thêm vào mười người của anh, tổng cộng là hai mươi thủ vệ...”
Ánh tím! Ánh tím chói mắt! Như thể sinh ra từ hư không, đột nhiên xé rách bầu trời. Màu tím này rất nhạt, nhạt đến mức gần như hòa vào với màu trắng nhưng lại khiến mắt của con người bỏng rát!
Tia sáng này dần dần lan rộng, đầu tiên là một điểm trên cùng, sau đó bỗng nhiên lan tràn chỉ trong nháy mắt, bao phủ vài trăm mét xung quanh máy bay. Cố Đồng phản ứng rất nhanh, quát to: “Cất cánh!”
Thư Bình Nam đứng ở bậc cầu thang cuối cùng, bảo vệ Trình Thanh Lam ở phía trên. Trình Thanh Lam đã võ trang đầy đủ, mũ bảo hiểm tìm kiếm mục tiêu không tên. Song trái tim cô đập càng lúc càng kịch liệt. Ánh sáng tím,
ánh sáng thi thoảng bao quanh người nọ, nhưng đó là màu tím đậm, nhưng bây giờ trong màu tím còn mang ánh trắng, có nghĩa rằng đã khác lúc xưa!
Máy bay rời khỏi mặt đất, tình thế gấp rút. Tốc độ vốn đã cực nhanh, trong nháy mắt đã bay mấy chục mét lên cao. Song mắt Trình Thanh Lam bỗng hoa lên, ánh tím trong không trung bỗng ập tới.
Một lực lượng khủng bố bỗng nảy sinh, máy bay đột nhiên dừng lại, mọi người đứng trên cầu thang đều nghiêng ngả, nắm chắc lấy tay vịn.
“Xuống đi!” Một tiếng quát chói tai, cánh máy bay bị kéo chúc xuống mấy mét, đập rầm xuống đất.
Trình Thanh Lam tựa trên cầu thang, không thể tin nhìn người Hackley đứng cách xa bảy tám mét. Anh mặc bộ đồ rằn ri màu xám trắng, toàn thân bao phủ trong ánh sáng màu tím, bộ râu màu trắng bạc hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấy dòng máu mày tím chậm rãi chảy bên trong.
Anh ngẩng khuôn mặt màu trắng bạc lên, đôi mắt màu tím sẫm tràn đầy sát ý như ngọn lửa, tàn nhẫn liếc nhìn mọi người.
Nhưng khi ngọn lửa kia chạm tới ánh mắt Trình Thanh Lam, tựa như bị đóng băng ngay lập tức.
Bộ râu màu trắng bạc khẽ run lên, đôi mắt tím vô cùng kìm nén nhìn cô rất lâu, bao gồm vẻ rung động và vui mừng phức tạp.
Trình Thanh Lam chợt run lên, bàn tay che bụng dưới bằng phẳng của mình theo bản năng. Không khỏi cảm thấy run sợ trong lòng, nếu anh ta biết đứa bé này, hậu quả sẽ khôn lường...
“Công chúa của tôi.” Giọng nói của Gebhuza khàn khàn mà xa xôi, anh chậm rãi giơ bàn tay tái nhợt lên. “Trở lại với tôi.”
Tình yêu của tôi, hãy trở lại bên tôi. Dù bây giờ em là người đã chết hay còn sống, hãy trở lại bên tôi.
Thân thể Trình Thanh Lam cứng đờ, thù hận trong lòng lại trào dâng, nhưng hai mắt không thể đè nèn hơi nước. Có lẽ mắt cô ướt át bởi vì cảm xúc quá kịch liệt trong lòng!
Dù tầm mắt mơ hồ nhưng không thể cản trở cô đưa tay lướt qua rưới rốn, trang bị xé rách áo khoác rằn ri thành từng mảnh nhỏ. Cô giơ nòng súng trên tay trái lên, bình tĩnh xác định thân thể bao quanh bởi ánh tím đó.
Mắt tím híp lại, nhưng hoàn toàn không hề có vẻ tức giận và sát ý, chỉ có màu tím sâu thẳm tựa như nước biển gợn sóng, bình tĩnh nhưng đủ để nuốt chửng cô.
“Hoàng tử Gebhuza...” Cố Đồng bỗng cất tiếng. “Lâu rồi không gặp.”
Gebhuza hơi ngẩng đầu, nhìn hai người đàn ông cao ngất giống nhau như đúc trên cầu thang, chỉ khác nhau mỗi màu da.
Ánh mắt Gebhuza chợt lóe lên: “Cố Đồng?”
Cố Đồng gật đầu. Trong khoảnh khắc đó, chân trời bỗng lóe lên ánh sáng trắng. Gebhuza híp mắt lại, Trình Thanh Lam quay đầu lại nhìn. Chỉ có Cố Đồng và Diệp Diễm trầm tĩnh, sáng tỏ trong lòng.
Đằng sau mọi người mấy cây số, trên bầu trời xám xịt, năm máy bay chiến đấu hình bầu dục bỗng xuất hiện như quái thú kim loại màu trắng bạc! Bằng tốc độ khó tin, trong nháy mắt đã vây quanh mọi người!
“Đã hấp thu vật chất Tinh Nguyên...” Cố Đồng khẽ cười rồi nói, “Hoàng tộc có sức chiến đấu không giới hạn... Cũng không thể ngăn cản bản thân khỏi sự hấp dẫn của máu phụ nữ mà lao vào bẫy sao?”
Hơi thở của Trình Thanh Lam hơi chậm lại. Thì ra Cố Đồng lấy máu của cô để dụ Gebhuza tới!
“Không! Tôi phải cảm ơn anh!” Gebhuza dường như không nhìn thấy sáu máy bay chiến đấu vây quanh mình, “Nếu không làm sao tôi có thể đón hoàng phi của tôi về được?”
“Câm mồm!” Diệp Diễm vẫn trầm lặng bỗng sải chân dài, nhảy xuống đất. Bởi vì tức giận và nhục nhã nên bộ lông vàng óng và răng nanh bén nhọn bỗng mọc ra, tựa như thanh đao vàng chém vào ánh sáng xen lẫn màu trắng và tím.
Diệp Diễm bước từng bước tới gần, đôi mắt thú đỏ ngầu lóe lên ánh sáng sắc bén: “Anh đừng mơ đụng vào cô ấy lần nữa!”
Đôi mắt màu tím bỗng rực sáng, Gebhuza cười lạnh, nói: “Bằng anh?” Tiện đà ngẩng đầu nhìn những máy bay chiến đấu trên đỉnh đầu, “Bằng các người?”
Vừa dứt lời, Gebhuza đột nhiên giơ cánh tay phải lên, ánh sáng màu tím nhạt bỗng phóng ra từ người anh, đánh úp tới chiếc máy bay ở bên phải bằng tốc độ ánh sáng.
Không gì có thể sáng bằng năng lượng ánh sáng, nhưng máy bay chiến đấu cấp cao không hề tỏ ra yếu thế. Ánh sáng tím bị vòng bảo vệ màu đỏ của máy bay chiến đấu chặn lại, tuy vậy mặt ngoài máy bay chiến đấu vẫn bị sức lực mãnh liệt làm cho hơi lõm vào.
Nhưng điều kinh khủng không phải là sức mạnh kia, mà sau cú tấn công đó,
Gebhuza bỗng nhảy lên với tốc độ khó tin, nhào tới chiếc máy bay đó, đấm một cú dữ tợn.
“Ầm!” Vòng bảo vệ màu đỏ bị phá vỡ, mặt kim loại màu trắng bạc bỗng chốc sụp xuống, còi báo động vang lên liên tiếp, quang điện hỗn loạn không thể khống chế.
Gebhuza cười khinh miệt, đá một phát vào chiếc máy bay khổng lồ, mượn lực nhảy xuống đất. Song Cố Đồng và Diệp Diễm sao có thể bỏ qua cho anh? Cố Đồng vung mạnh tay lên, những chiếc máy phía sau bắn lửa đạn trả thù liên tiếp! Diệp Diễm nhanh chóng vác súng lên, tròng mắt đỏ ngầu trầm tĩnh như lửa. Sau vài phát đạn dù không bắn trúng Gebhuza, nhưng lại nhắm chính xác vào mấy chỗ trên bầu trời!
Thư Bình Nam "Ồ" một tiếng, Trình Thanh Lam rùng mình, Cố Đồng khẽ kêu một tiếng: “Tốt!”
Hết thẩy chỉ diễn ra trong vài ngây ngắn ngủi.
Gebhuza treo mình giữa không trung chỉ nghe thấy tiếng lửa đạn xé gió bên tai.
Anh không hề sợ hãi, trong lúc lao mình xuống, né tránh xoay mình trên không bằng tốc độ khó tin, tránh khỏi mưa đạn bắn ra từ máy bay chiến đấu!
Bóng dáng tím nhạt như một làn khói màu trắng ánh tím, xuyên qua mưa bom bão đạn. Giữa không trung, với tốc độ cực nhanh anh vẽ nên đường cong uốn khúc, mắt thấy luồng đạn lại sắp lao tới......
Những viên đạn vọt tới khiêm tốn mà vững vàng, như thể đã trải qua tính toán tinh vi, vừa hay cản lại con đường sống sót trong lửa đạn của Gebhuza!
Gebhuza bỗng nhướng mày, mặc dù sức mạnh và tốc độ vượt trội, nhưng anh cũng không thể đối đầu với màn tập kích dã man như vậy! Mấy loạt đạn liên tiếp đoán được điểm rơi của anh, như thể con dao nhọn khống chế cổ họng!
Anh hoảng hốt, đột nhiên rít lên một tiếng, mắt tím lướt qua loạt đạn đang lao về phía mình. Trong đầu tính toán cực nhanh, thế nhưng không hề trốn tránh mà dùng vai đỡ lấy loạt đạn.
Mấy viên đạn găm vào bả vai rộng của anh, chất độc mau chóng lan khắp vai anh. Gebhuza khẽ kêu một tiếng, nhưng cũng vì hi sinh mà có thể mở đường máu, rơi bịch xuống vùng đất trống ngoài vòng vây.
Cố Đồng vung tay lên, máy may chiến đấu ngừng tấn công, nhưng vô số họng súng vẫn nhắm vào người Hackley với bờ vai đẫm máu.
Lúc này Trình Thanh Lam mới hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Diệp Diễm. Cô vẫn biết Diệp Diễm có sức chiến đấu rất mạnh, nhưng là vừa nãy cô vẫn không thể không lo lắng. Dù sao Diệp Diễm từng đánh ngang tay với Gebhuza; hôm nay Gebhuza có được vật chất Tinh
Nguyên, không thể nào tưởng tượng sức tấn công của anh ta mạnh mẽ đến nhường nào.
Nhưng Diệp Diễm đã làm được. Anh bình tĩnh, không hề sợ hãi, tính toán kỹ lưỡng loạt đạn tấn công. Hỏa lực hùng mạnh của máy bay chiến đấu không hề khiến Gebhuza cau mày, thế nhưng chỉ bằng một khẩu súng máy hạng nặng, anh đã khiến Gebhuza bị thương ngã xuống đất!
Diệp Diễm buông súng xuống, lạnh lùng nói: “Mặc dù anh đã có được vật chất
Tinh Nguyên, nhưng cũng không phải bất khả chiến bại.”
Gebhuza vươn đầu lưỡi màu trắng liếm đôi môi màu tím của mình, mỉm cười. Máu chảy bên vai vậy mà lại có màu đen. Song vẻ mặt anh không tỏ cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người. Vì vậy màu máu đen trên vai nhạt dần, màu đen kia như thể bị màu tím nuốt trôi, mau chóng ngừng chảy, chỉ còn vết máu màu tím khô khốc trên chiếc áo xám trắng.
“Tại sao hôm nay các người lại dụ tôi tới đây?” Gebhuza ngạo nghễ nói, “Giết tôi ư? E rằng các người không làm nổi.”
“Chúng tôi muốn giao dịch với anh.” Cố Đồng châm điếu thuốc, mắt xanh híp lại, “Một giao dịch có lợi cho cả loài người và tộc Hackley.”
Gebhuza hơi ngẩn ra, chợt cười: “Dựa vào cái gì chứ? Ba mươi chiếc chiến hạm cỡ lớn của hành tinh mẹ đã được tôi đánh thức, mấy vạn người dân sẽ cùng tôi chinh chiến. Tại sao phải giao dịch với các người?”
Cố Đồng cười: “Chiến hạm thì tôi có năm mươi chiếc. Ngoài ra còn có hai trăm người máy chiến đấu cấp cao, mười vạn binh lính phục vụ lâu dài, mười vạn quân dự bị. Anh tôi có bảy vạn Zombie bất tử.”
Gebhuza cười lạnh: “Định uy hiếp tôi sao?”
Diệp Diễm nhận lấy điếu thuốc từ tay Cố Đồng, ở thời khắc vô cùng quan trong này hai anh em lại vô cùng ung dung. Châm thuốc, Diệp Diễm nói: “Thủ hạ của anh có thể dùng được sao?”
Gebhuza im lặng.
Trình Thanh Lam hiểu.
Đúng vậy, nếu quả thật anh có chiến hạm cỡ lớn và hơn vạn người dân Hackley như lời anh nói, mới nghe có vẻ đáng sợ, nhưng chưa chắc đã có sức chiến đấu của mấy vạn bộ đội. Gebhuza phải đối mặt với sự không thống nhất, cho dù trong số họ đã từng có chiến sĩ và tướng lĩnh, nhưng để trở thành đội quân hùng mạnh trong thời gian ngắn thì không hề dễ dàng.
Ngày đó, Diệp Diễm chỉ cần mười lăm tinh binh đã có thể xông vào vùng đất của bảy vạn Zombie được Gebhuza dẫn dắt. Ngoài mưu lược và sự dũng mãnh của Diệp Diễm, phần lớn là do thủ hạ của Gebhuza chỉ có bốn con người có thể suy nghĩ và chỉ huy quân đội.
“Mẹ của chúng tôi biến thành Zombie trong cuộc chiến với người Hackley.”
Diệp Diễm nói, “Thù này, chúng tôi tất phải báo. Tộc Hackley cần nghỉ ngơi dưỡng sức hơn cả con người. Cái giá cho cuộc giao dịch, chúng tôi cho anh mười năm. Mười năm sau, chúng ta quyết chiến.”
“Vậy đổi lại các người muốn...” Gebhuza nhìn về phía tây, “Người máy sao?”
Cố Đồng gật đầu: “Thù hận giữa các người và người máy còn sâu nặng hơn loài người phải không? Người máy ở Tây Đại Lục không thể nào liên minh, cũng không thể cho anh một đại lục, cho anh mười năm. Liên minh với chung tôi, anh mới có cơ hội cứu sống dân tộc của mình, mới có thể báo thù từng bước.”
Gebhuza im lặng, dưới hàng mi dày rậm màu tím, là đôi mắt tím đậm.
Điếu thuốc trên tay Cố Đồng và Diệp Diễm đã cháy hết. Cuối cùng ánh mắt của Gebhuza liếc nhìn Trình Thanh Lam.
Trình Thanh Lam bỗng run lên trong lòng, chậm rãi nói: “Gebhuza, mười năm sau, tôi sẽ tuân thủ lời hứa của tôi, giết chết anh.”
Gebhuza nghe vậy, lập tức nói: “Liên minh cũng có thể.” Anh nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam, “Nhưng, tôi muốn cô ấy.”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
9 chương
55 chương
11 chương
41 chương