Anh Hùng Thời Loạn
Chương 37 : Bán thú thô bạo
Trình Thanh Lam cảm thấy hơi hối hận vì hôm nay đã đến thăm Đinh Nhất.
Rõ ràng khi hai người ở cùng nhau, cô cũng đã cố gắng hết sức, chút gợn sóng lúng túng đã được gạt bỏ hoàn toàn. Nhưng sau khi nói chuyện với
Tần Tuyết Thần, tâm trạng của cô lại ngổn ngang trở lại. Cảm động, lo lắng, tức giận, áy náy.... cảm xúc gì cũng có.
Đinh Nhất à, rốt cuộc cô nên nói gì cho phải đây?
Với tâm trạng hỗn loạn, một mình cô trở về bộ chỉ huy. Cô thấy rõ ràng mấy ngàn mét ngoài kia là trận địa giao tranh ác liệt. Còn trên bức tường
Zombie màu xám, không ngừng có thi thể rơi xuống. Có lẽ là người, có lẽ là Zombie.
Tâm trạng rối bời lập tức trở nên bình thản mà thê lương.
Không nên rối loạn vì Đinh Nhất nữa, hai người đều không biết có thể sống quá ba ngày không! Cô xoay người đi về phía bộ chỉ huy, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu.
Phía nam vẫn mênh mông tĩnh lặng. Con người và Zombie đang tranh giành sống chết ở vùng đất chết, còn Nam Thành vẫn lặng lẽ phát triển thịnh vượng.
Trình Thanh Lam có phần căm hận Cố tướng quân và loài người dối trá lạnh lùng ở Nam Thành. Cố tướng quân cho rằng vùng đất chết bị ô nhiễm nên vứt bỏ sáu ngàn người. Nhưng hôm nay ai đã dùng tính mạng, vì những kẻ gọi là loài người chính thống ở Nam Thành mà ngăn cản Zombie xâm nhập?
Đi tới trước cửa phòng chỉ huy, cô bỗng dừng bước. Bóng dáng cao lớn đang gục bên bàn làm việc, vùi đầu trong cánh tay. Tấm lưng rộng khẽ phập phồng.
Thì ra anh đã trở lại.
Có lẽ do quá lâu không ngủ, lại nhọc lòng bôn ba khắp nơi, anh gục xuống bàn ngủ như một đứa trẻ. Từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét tĩnh lặng nơi thái dương anh. Dù đang trong giấc mộng nhưng lưng và cổ anh vẫn thẳng tắp.
Trình Thanh Lam bỗng mềm lòng, khóe miệng cong lên, muốn tiến đến nhưng lại không thể cất bước.
Một lúc lâu sau, cô lặng lẽ rời khỏi phòng.
Rất lâu về sau, khi Trình Thanh Lam nhớ lại cuộc chiến này, cô chỉ nhớ rõ trong căn phòng chỉ huy đó, ngọn đèn vẫn tỏ suốt đêm thâu, và bóng dáng cô đơn lặng lẽ chắp tay đứng trước cửa sổ của Diệp Diễm.
Ba mươi sáu giờ sau khi để một mình đội quân của Chu Tử ở lại tiền tuyến,
Diệp Diễm đã dùng hết tất cả các cách để trận chiến vốn dĩ phải hi sinh rất nhiều trở thành chiến dịch kinh điển mà đời sau còn truyền tụng. Lúc đó, đội quân phòng thủ của Nam Thành giật mình trước náo động của Bắc
Bộ, có người len lén khởi động ống nhòm hồng ngoại rồi ghi chép hết thảy. Mặc dù mãi về sau chiến dịch này mới được công bố, nhưng lại khích lệ ý chí sinh tồn của mỗi người ở đại lục.
Quân đội của Chu Tử cũng chỉ là con cờ giữ chân quân địch.
Hơn năm nghìn binh lính trong tay anh biến thành lực lượng vô cùng hùng mạnh. Anh bày mưu tính kế trước mỗi trận chiến. Từng thời cơ, từng lần tiến công và phòng thủ đều được anh tính toán chính xác.
Anh linh hoạt chia binh lính làm hai đội quân nhánh sau đào chiến hào, phối hợp ăn ý với Chu Tử để hàng nghìn Zombie rơi vào những hố ngầm chôn đầy gai nhọn và bom mìn;
Trong khi hai đội quân nhánh sau đang vật lộn, anh linh hoạt chỉ huy quân cảnh vệ xông vào quân Zombie như một thanh đao nhọn, khiến đội hình của chúng trở nên rối loạn. Mà những binh sĩ chỉ huy đội quân Zombie hiển nhiên không phản ứng bén nhạy, trong quá trình tập hợp ẩn nấp, có vô số
Zombie chết bởi loạt súng càn quét của quân đội loài người đã chờ sẵn ở ngoài.
Thậm chí khi quân Zombie định lặp lại chiêu cũ, vượt qua bức tường cao vắng vẻ ở phía tây định áp dụng tập kích bất ngờ, Diệp Diễm lại như thể có khả năng tiên đoán, mai phục bốn trăm binh lính ở con đường Zombie phải đi qua, giết sạch một nghìn Zombie.
. . . . . .
Tám giờ tối ngày hôm sau, số quân thương vong của loài người lên đến năm trăm. Nhưng thi thể Zombie cũng đang chất như núi ngoài bức tường
Zombie. Máu chảy vô tận, nhuộm đỏ hai kilomet tường Zombie về phía nam.
Quân đội loài người dùng ý chí sắt thép chống cự cuộc tấn công của hơn vạn
Zombie. Trong quá trình này, phòng tuyến của loài người chưa từng lùi về sau dù chỉ một mét!
Vì vậy quân đội Zombie sinh lực dồi dào không ngừng không nghỉ cũng phải sợ hãi, thế tiến công chậm lại.
Hồng Huân đã thay Chu Tử chỉ huy quân đội chiến đấu hơn mười sáu giờ, rồi lại được Trần Giai Tân thế chỗ.
Quân đội của Chu Tử được rút lui, lập tức thay bằng một nghìn năm trăm binh lính khỏe mạnh tiếp tục chống cự. Nhưng những chiến sĩ không còn sức lực được phép rút lui, trên người đều có máu, vẫn chửi mắng không ngừng, kiên quyết không muốn rút lui. Sau khi Diệp Diễm ra tử lệnh, họ mới rời khỏi chiến trường.
Song, thắng lợi nhỏ nhoi trong hai mươi bốn giờ ngắn ngủi này vẫn chưa đủ để trở thành chiến dịch kinh điển của đại lục.
Màn đêm buông xuống, động tĩnh nơi tiền tuyến rõ ràng đã lặng đi không ít.
Điều này làm cho mọi người có ảo giác chiến tranh sắp kết thúc.
Nhưng, chẳng qua chỉ là ảo giác.
Trình Thanh Lam trải qua một ngày chiến tranh đẫm máu, tắm qua loa bằng vòi nước trong nhà vệ sinh, kéo thân thể mệt mỏi rã rời về phòng.
Hôm nay cô đi theo Hồng Huân đến tiền tuyến tác chiến, giết vô số Zombie.
Những quái vật kia, có kẻ trần truồng, có kẻ mặc trang phục cũ rách của loài người. Chúng không có cảm giác, không có lý trí, chỉ biết những động tác đơn giản như nổ súng và há mồm cắn xé. Lòng Trình Thanh Lam đã trở nên chết lặng sau một ngày chém giết. Nhưng hiện giờ không thể khống chế mà nhớ lại cảnh tượng vô số Zombie nhào tới, máu thịt tung tóe trên chiến trường.
Cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra.
Cô và Diệp Diễm ở chung một phòng. Vậy mà ba mươi sáu giờ qua, cô chỉ thấy anh ở phòng chỉ huy đúng một lần. Sau đó, anh lại ở căn phòng nhỏ kia bài binh bố trận, không ngừng đưa ra lệnh chỉ huy mới. Còn cô, sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi thì kiên quyết gia nhập chiến trường.
Vì vậy khi thấy bóng dáng lặng lẽ bên giường đó, thấy tấm lưng thẳng tắp của anh, vành mắt Trình Thanh Lam lại có thể không có tiền đồ mà ươn
ướt.
Nhận thấy động tĩnh của cô, anh lập tức xoay người. Tóc anh rối bù, gương mặt điển trai của anh đã đầy râu ria, áo sơ mi màu xám nhăn nhúm, từ khi anh trở về từ Nam Thành vẫn chưa thay. Anh dơ dáy như tên ăn mày, chỉ có đôi mắt vẫn vô cùng sắc bén.
Trình Thanh Lam lại cảm thấy bây giờ anh lại đẹp trai đến mức ngây người, ném khẩu súng trong tay, cô lao tới. Anh dang tay ôm cô vào lòng.
Lồng ngực anh mang mùi hương quen thuộc, còn có mùi thuốc lá nồng đậm. Mấy ngày nay thời gian ngủ của anh chưa tới năm tiếng, tất nhiên anh hút không ít thuốc.
Anh cũng cúi đầu nhìn cô, mặc dù sắc mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn kiên định cố chấp như vậy: “Vất vả cho em rồi.” Anh nói việc cô phải ra chiến trường.
Trình Thanh Lam lắc đầu: “Chẳng vất vả chút nào.” Anh ôm cô ngồi xuống giường.
“Vũ khí của em mạnh như vậy, trảo phải và người em còn có độc, Zombie bình thường sẽ không thể chạm tới người em. Có một lần Hồng Huân bị Zombie ngăn chặn, em còn cứu cô ấy đó.” Cô cười vô cùng hài lòng, “Có Zombie không biết sống chết cắn em một phát, sau đó chính nó lại chảy máu đến chết!”
Cô coi như là chuyện cười mà khoe khoang, thế nhưng anh lại nghĩ tới tình cảnh lúc đó nhất định vô cùng nguy ngập. Hít sâu một hơi, anh cúi đầu khẽ hôn lên tóc cô.
“Hồng Huân, Chu Tấn, tất cả mọi người đều nói chúng ta sắp thắng rồi!” Cô ngẩng đầu, đôi môi đỏ tươi chủ động hôn anh, “Sếp Diệp à, đều nhờ anh biết cách chỉ huy! Các chiến sĩ đều nói sau khi đánh thắng, anh phải mời toàn quân bữa cơm!”
Môi lưỡi và vòng ôm của Diệp Diễm nhất thời cứng đờ, anh yên lặng không nói gì.
Trình Thanh Lam cảm thấy phản ứng của anh hơi lạ. Hôm nay tình thế cuộc chiến rất khả quan, nhưng Diệp Diễm lại có vẻ không vui.
Anh bỗng chậm rãi lên tiếng: “Thanh Lam, chúng ta sắp thua rồi.”
Trình Thanh Lam bất ngờ nhìn gương mặt hơi tái nhợt của anh. Sao lại thua được ? Làm sao có thể thua được?
Hai ngày một đêm này đã làm nên chiến tích huy hoàng, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Diễm sẽ dẫn dắt họ lập nên kỳ tích! Bởi vì có tường Zombie ngăn trở, Zombie không thể nào vượt qua toàn bộ. Hiện giờ trừ đi số Zombie đã chết, số Zombie đã vượt tường ước chừng còn có năm nghìn, chỉ cần họ tăng cường tấn công dồn chúng trở về, phong tỏa tường
Zombie một lần nữa, đóng cổng, thì nhất định có thể chiến thắng!
Nhưng anh lại nói họ sắp thua ư?
Diệp Diễm hít một hơi thật sâu: “Anh đã dùng hầu hết các cách nhưng lại không thể tiêu diệt tất cả Zombie. Mỗi lần áp dụng sẽ khiến chúng phòng bị. Anh tin rằng chỉ tới sáng, chúng sẽ phát động một cuộc tấn công mới.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Thanh Lam vội la lên.
Diệp Diễm nhìn xuống đất, đây là lần đầu tiên Trình Thanh Lam thấy ánh mắt trống rỗng đó của anh.
“Còn có một cách cuối cùng.” Anh nói chậm rãi, “Vừa bắt đầu bọn anh đã nghĩ đến, nhưng mà. . . . . .”
“Cách gì vậy?” Trình Thanh Lam nhìn sắc mặt khó coi của anh, lòng cô dần chùng xuống.
“Tên lửa.” Anh nói, “Cuộc chiến lần trước chỉ giữ lại được hai quả tên lửa đạn đạo lớn nhất, đủ để san bằng ba kilomet tường Zombie về phía nam.”
Anh nhìn Trình Thanh Lam: “Nhưng phải có hai nghìn quân lính dẫn dắt toàn bộ quân đội Zombie chủ lực vào phạm phi đạn đạo, sau đó bắn. Thanh Lam, đó là tính mạng của hai nghìn chiến sĩ, tính mạng của hai nghìn người đó!”
Trình Thanh Lam cảm thấy tay chân lạnh lẽo chết lặng. Thì ra chỉ còn một cách thảm khốc như thế. Thảo nào ngày đầu tiên Diệp Diễm tới tiền tuyến lại tức giận như vậy, anh đã đoán được chỉ có phương pháp này mới có thể đánh lui Zombie ư?
Nhưng anh vẫn ngoan cố phản đối phương pháp mang tính hủy diệt này. Anh nỗ lực suốt ba mươi sáu giờ, dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác nhưng vẫn không thể xoay chuyển tình thế!
Thực tế tàn khốc đến mức khiến con người tuyệt vọng!
Lòng Trình Thanh Lam đau đớn vô cùng, cô nghẹn ngào, trước mắt chỉ còn những giọt lệ mông lung.
Gương mặt của Diệp Diễm cũng bắt đầu mờ dần, chỉ nghe thấy giọng nói xót xa khiến lòng người vỡ nát: “Nhưng ba giờ trước, anh đã quyết định sử dụng cách này. Khi trời hửng sáng sẽ quyết chiến!”
Trình Thanh Lam cũng không chịu được nữa, tiếng nức nở chợt vang lên, cô ôm chặt lấy hông của anh, lớn tiếng khóc: “Diệp Diễm! Diệp Diễm!” Ngoài gọi tên anh cô không biết phải nói gì khác.
Cô lau khô nước mắt, gương mặt của người đàn ông trước mắt hiện lên rõ ràng. Cô run tay vuốt mặt anh, thế nhưng anh lại đột nhiên đẩy eo cô ra, nghiêng đầu né tránh.
Cô lập tức hiểu được, cố chấp đưa tay lướt qua khóe mắt anh. Thế nhưng anh vẫn nghiêng đầu, không chịu quay lại.
Song tay cô lại ướt đẫm.
Trình Thanh Lam đau đớn trong lòng, gần như không thể hô hấp. Diệp Diễm lại có thể chảy nước mắt. Người đàn ông như được đúc từ thép như anh lại rơi lệ!
Nhưng Diệp Diễm, thì ra em không biết, thấy anh rơi lệ, em còn thấy khó chịu hơn cái chết!
Trình Thanh Lam nhìn bờ lưng cương trực của Diệp Diễm mà nhòe lệ. Cô khóc đến rũ cả người, nên ngủ một giấc thật ngon để nghênh đón trận quyết chiến ngày mai. Nhưng hiện giờ cô chẳng ngủ nổi.
Cô từ từ cởi áo khoác quân đội và quần dài ra, cởi bỏ bốt quân nhân, cô bò ra giữa giường, cởi áo hai dây và chiếc quần soóc cuối cùng trên người. Cô ngồi bó gối, ngẩn người nhìn Diệp Diễm.
“Muốn em đi, Diệp Diễm.” Giọng nói của cô rất khẽ.
Diệp Diễm đột nhiên quay đầu, đôi mắt đã sáng trong sắc bén, như thể những giọt nước mắt vừa rồi là ảo giác của Trình Thanh Lam. Song khi anh nhìn thấy cô gái trên giường thì thân thể chợt cứng đờ.
Mái tóc dài đen mượt thả xõa trên vai, thân thể trắng như tuyết cuộn lại, những nơi khiến anh mê say như ẩn như hiện. Mà trên khuôn mặt trắng nõn đơn thuần, đôi mắt trong veo mang vẻ ái mộ mông lung.
Hơi thở của Diệp Diễm không còn ổn định, hai tay siết chặt đặt trên đầu gối buông lỏng.
Mà ngoài cửa sổ, bóng đêm sâu thẳm, trăng còn non, làn mây mỏng. Nếu như không phải có tiếng chém mơ hồ thì mọi người sẽ cho rằng đây chỉ là một đêm yên tĩnh nơi vùng đất chết.
“Muốn em đi, Diệp Diễm.” Cô lặp lại, giọng nói rất nhỏ rất khẽ, tựa như động vật yếu đuối, anh chỉ cần đưa tay là có thể bóp chết cô.
Diệp Diễm đứng lên, bóng dáng cao lớn chắn lại hơn nửa ánh sáng trên đầu
Trình Thanh Lam. Anh lặng lẽ cởi bỏ chiếc áo sơ mi máu xám, để lộ lồng ngực cường tráng. Áo sơ mi bị anh vứt bỏ ở góc tường. Anh không cởi quần dài, chỉ cởi bốt quân nhân rồi bò lên giường.
Không ôm hôn, không âu yếm. Từ trên cao, anh nhìn cô gái có gương mặt ửng hồng nước mắt mông lung bên dưới, đưa tay tách hai chân cô ra, đầu gối lập tức chặn vào giữa, anh quỳ gối giữa chân cô.
Một bàn tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của cô, tay kia cởi khóa quần, lấy vật cứng đã dâng trào từ lâu.
Không có màn dạo đầu, không đợt cô ướt át. Vật cứng rắn thô to tiến thẳng vào, đau đớn khiến Trình Thanh Lam phải cắn chặt lấy chăn mới không kêu thành tiếng.
Chạy nước rút, chạy nước rút! Từ lúc mới bắt đầu anh đã điên cuồng chạy nước rút. Bàn tay thô ráp nắm lấy hông cô, khiến cô không thể nào nhúc nhích. Ánh mắt nóng rực của anh lướt qua nơi đỏ thắm trên bầu ngực trắng nõn của cô, đưa tay ôm cô ngồi lên người mình. Như vậy khiến anh tiến vào càng sâu, cô không chịu được cắn lên vai anh, để lại dấu răng sâu hoắm.
Mà hình như Diệp Diễm bị nhát cắn của cô kích thích, môi lưỡi vốn đang mơn trớn hai điểm đỏ ửng trên ngực cô, chợt chuyển sang cắn lên vai cô.
Cơn đau nhói truyền đến từ bả vai, Trình Thanh Lam không chịu được nữa mà cất tiếng kêu đau. Cảm giác đau đớn và khoan khoái đan xen mãnh liệt dường như đã nhấn chìm cơn đau trên vai đó. Cô nghiêng đầu, hoảng sợ phát hiện trên vai là dấu răng sâu hoắm, đã có máu rỉ ra.
Cô giật mình, giùng giằng định chạy trốn khỏi lồng ngực của anh. Nhưng làm sao có thể chạy thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ đó? Cô vội la lên: “Máu của em có độc, anh mau buông em ra! Em lấy thuốc giải cho anh!”
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh như ngọn lửa tán loạn, giọng nói cực kỳ trầm khàn: “Từ nhỏ anh đã được tiêm vắc-xin chống độc, độc của em vô dụng với anh.”
Trình Thanh Lam sững sờ, bất chợt bị anh ôm lấy, lật người lại. Anh di chuyển hai chân của cô, để cô đưa lưng về phía anh, quỳ gối trên giường. Vật to lớn của anh tiến sâu vào. Luật động kịch liệt, lồng ngực nóng bỏng của anh kề sát lưng cô, hàm răng lại cắn chặt lên bờ lưng trắng như tuyết của cô.
Trình Thanh Lam lại kêu lên đau đớn. Vậy mà người tiến vào cơ thể cô dường như không nghe thấy, càng chiếm đoạt kịch liệt hơn!
Đây là đêm thứ hai của Trình Thanh Lam và Diệp Diễm. Vậy mà đêm nay Diệp
Diễm còn thô bạo tàn nhẫn hơn những lần về sau rất nhiều. Cho đến quá nửa đêm, anh rốt cuộc cũng dừng lại, ôm Trình Thanh Lam vào lòng.
“Xin lỗi.” Anh ôm rất chặt, khiến cô hơi khó thở.
Thật ra về sau anh cũng dịu dàng đi nhiều. Nhưng mở đầu thô bạo, còn để lại trên vai và người Trình Thanh Lam rất nhiều dấu răng. Phía dưới cô vừa bắt đầu đã vô cùng đau đớn! Mãi tới lúc sau niềm khoan khoái mới choán lấy cơn đau đó.
Trước kia cô hận nhất đàn ông không biết săn sóc phụ nữ. Hôm nay Diệp Diễm đối đãi với cô thô bạo ngoài sức tưởng tượng, vừa mới bắt đầu cô còn hơi giận, nhưng khi cô ngẩng đầu lên trong cơn đau, thấy đôi mắt đem thẫm thô bạo mất hết lí trí của Diệp Diễm, cơn giận chợt biến đâu mất.
Cô chỉ cảm thấy đau lòng. Đúng vậy, anh đối xử với cô như vậy, làm cho cô đau đến chết đi sống lại. Nhưng khi cô nhìn anh lại cảm thấy đau lòng.
Anh là bán thú, nhất định cũng có thú tính, nhưng được che giấu rất kỹ. Nếu không gặp tình cảnh nguy cấp, anh cũng không bộc phát thú tính mà biến thành bán thú. Hôm nay, anh phải trả giá bằng tính mạng của hai nghìn để đổi lấy thắng lợi, rốt cuộc anh phải chịu đựng bao nhiêu áp lực và áy náy?
Nhưng anh là thống soái toàn quân, anh không thể lộ vẻ yếu ớt trước mặt bất kỳ ai. Cho nên hôm nay, anh mới mất khống chế mà phát tiết với cô?
Diệp Diễm thú tính mất lý trí, Diệp Diễm thô bạo đoạt lấy cô, vậy mà cô chỉ cảm thấy đau lòng. . . . . .
Cả người Trình Thanh Lam được anh ôm chặt, rầu rĩ nói: “Có người nói với em làm sẽ ngất đi, em còn không tin, không ngờ hôm nay lại hôn mê thật. . . . . .”
Diệp Diễm yên lặng một lát rồi lại nói: “Xin lỗi. . . . . .”
“Không sao, em tha thứ cho anh.” Trình Thanh Lam khẽ cắn lấy ngực anh, vừa nhẹ nhàng vừa tê dại khiến anh phải hít sâu một hơi. Cô cười khẽ: “Anh đồng ý sau khi chiến tranh kết thúc, cho em bạo hành anh một lần là được rồi.”
Diệp Diễm chợt bật cười: “Được, nếu như em có năng lực đó.”
“Hừ!” Trình Thanh Lam giả vờ giận, “Được” cái gì chứ! Rõ ràng đây là lời hứa vô dụng, nếu cô có thể đẩy ngã Diệp Diễm lão đại thì cô đã là thống soái của vùng đất chết rồi!
Nhưng ngẩng đầu thấy khóe miệng cong lên của anh, Trình Thanh Lam lại mềm. Cuối cùng anh cũng cười rồi.
“Thanh Lam, vợ của anh. Sau khi Zombie rút binh, chúng ta sẽ kết hôn.” Diệp Diễm nói, “Mà ngày mai, anh sẽ thắng.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
20 chương
39 chương
164 chương
6 chương
155 chương