Anh Hùng Ngục Giam
Chương 288 : Nước mắt nhân ngư
Giờ phút này, trên thuyền ngoại trừ Hoàng Dật, tất cả mọi người đều là thân thể run lên, sau đó sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, dường như thoáng cái bị câu mất hồn phách.
Tiếng ca này quá quen thuộc, bọn họ đã nghe qua vô số lần, nhưng lần này phảng phất vang lên bên tai, giống như bài ca địa ngục, muốn tới lấy mạng của bọn họ."Xong, chúng ta gặp gỡ hải yêu!" Lúc này, Bạch Phàm lúng ta lúng túng nhìn mọi người một chút, "Mấy lão già, chúng ta không trở về được rồi, sẽ chết ở chỗ này.""Không ngờ rằng cả đời bắt cá, cả đời nghe truyền thuyết của mỹ nhân ngư, kết quả chúng ta sẽ chết trong truyền thuyết này." Một người trung niên hơn bốn mươi tuổi cũng cười thảm đạm, "Cháu trai của tôi vừa mới học gọi ông nội, tôi hôm qua còn mới hôn khuôn mặt béo mập của nó, thằng bé thật khả ái, tôi sẽ không còn được gặp lại nó, không nhìn thấy nó lớn lên, không nhìn thấy nó và đứa bé gái nó thích kết hôn..."Lúc này, tiếng ca vẫn đang vang lên, ưu mỹ mà thê lương, nhưng lúc này mọi người trên thuyền đã không có tâm tư để tán thưởng."Mọi người trước đừng gấp." Đúng lúc này, Hoàng Dật bỗng nhiên hướng mọi người trên thuyền an ủi một tiếng, "Tôi tới nói chuyện với hải yêu."Nói xong, Hoàng Dật tiến lên vài bước, đi tới đầu thuyền, nhìn hải dương bốn phía, hô to một tiếng: " Công chúa mỹ nhân ngư tôn kính, tôi biết ngài vô số năm qua quanh quẩn ở hải vực này, chính là vì người yêu Leviathan của ngài, vừa vặn tôi biết tin tức của Leviathan, mời hiện ra gặp mặt."Lời nói vừa dứt, tiếng ca bỗng nhiên khẽ run lên, sau đó ngừng lại, không khí bốn phía nhất thời tràn ngập yên lặng của cái chết. Người trên thuyền hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy cái sự bình tĩnh ngắn này là một loại dày vò lớn hơn nữa, đợi lát nữa sẽ nghênh đón một trận cuồng phong vũ bão!"Rầm!" Đúng lúc này, mặt biển phương xa đột nhiên bắn lên một cột nước tận trời, cao tới vài trăm mét, thanh thế cực kỳ lớn, vài con cá mập hình thể lớn thậm chí cũng bị bắn lên trời, bất lực vẫy đuôi!
Sau đó cột nước một lần nữa đập xuống, toàn bộ mặt biển dường như nhất thời nghênh đón cuồng phong vũ bão, sóng biển kịch liệt dao động, chiếc thuyền buồm của Hoàng Dật bọn họ cũng lay động theo, tùy thời đều có nguy hiểm bị lật!"Ầm ầm!" Đây là tiếng sấm trên trời, sau đó bầu trời trong xanh nhất thời tràn ngập một tầng mây đen rất dày,, dường như bầu trời sập xuống. Sau đó mưa to rơi xuống, rơi trúng da người gây cảm giác đau.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, kéo tới mưa bão che cả trời đất, mây đen trên bầu trời đầy tia sét tiếng sấm, ầm ầm rung động, toàn bộ hải dương dường như nghênh đón tận thế, cuồng phong vũ bão, sóng biển ngập trời. Thuyền buồm bất lực bị sóng biển đánh cho lắc lư, mọi người trên thuyền đều ôm chặt cột buồm, sợ bị rơi xuống nước, Hoàng Dật cũng ôm cột thuyền, trên người bị nước mưa và sóng biển đánh cho ướt đẫm.
Đúng lúc này, mặt nước phía trước bỗng nhiên tách nhau ra, xuất hiện một hành lang trong nước quỷ dị. Ngay sau đó, đầu cùng hành lang xuất hiện một bóng người, người này ở chỗ sâu trong màn mưa, mông lung mơ hồ, không thấy rõ bộ dạng, nhưng nhìn kỹ, vẫn là có thể thấy người này mơ hồ là một người nữ.
Dần dần, người nữ đến gần, thân ảnh của cô ta rõ ràng hơn một ít. Vóc người của cô ấy rất bốc lửa, vai lỏa lồ, ngực chỉ có hai vẩy cá hơi che khuất bộ phận mẫn cảm, mà nửa người dưới thì lại là đuôi cá, thoạt nhìn rất giống mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
Rốt cục, cô ta đi tới trước thuyền buồm, khuôn mặt hoàn toàn hiện ra.
Cô gái tuyệt mỹ dị thường, môi đỏ rực một cách yêu diễm, tựa như vừa rồi mới ngâm máu tươi, mà khóe mắt của cô ấy có một chút vẩy cá, thoạt nhìn màu sắc sặc sỡ. "Ngươi có tin tức của Leviathan?" Đúng lúc này, mỹ nhân ngư nhìn chằm chằm Hoàng Dật, âm thanh uyển chuyển êm tai, tuyệt vời như tiếng ca của cô ấy, thậm chí còn mang theo một cảm giác mị hoặc nhàn nhạt." Công chúa mỹ nhân ngư tôn kính, xin hãy ngừng trận cuồng phong vũ bão này, tôi quả thật là có tin tức của Leviathan." Hoàng Dật ôm chặt cột thuyền, hét lớn tiếng trong mưa gió mà nói."Được, hy vọng ngươi không gạt ta!" Mỹ nhân ngư nói xong, vươn bàn tay củ sen, nhẹ nhàng vung lên.
Sau một khắc, toàn bộ thế giới dường như tạm dừng lại trong nháy mắt, biến thành trạng thái tĩnh. Nước mưa trong không trung đều bảo lưu hình thái của mình, lẳng lặng đứng ở không trung, không rơi xuống cũng không di động; sóng biển dường như thủy tinh điêu khắc, vẫn duy trì hình thái trong nháy mắt vừa rồi; mây đen trên bầu trời không còn cuồn cuộn, dường như một bức tranh vẽ; tia sét trong mây đen không khuếch tán, vẫn duy trì độ sáng và hình dạng trước đó. Ngay cả những người khác trên thuyền, cũng không nhúc nhích, vẫn duy trì biểu tình kinh khủng trước đó, dường như bị hóa đá.
Toàn bộ thế giới nhất thời trở nên quỷ dị không gì sánh được, Hoàng Dật có thể thấy rõ ràng hình dạng của mỗi một giọt mưa trong không trung, thấy rõ hình thái của mỗi một cơn sóng. Nhưng lúc này hắn không có tâm tư tán thưởng, hắn nhìn chằm chằm mỹ nhân ngư, lập tức nói: "Leviathan ngài yêu thật ra cũng chưa chết, hắn sau đó muốn đi xuống biển sâu tìm ngài, nhưng hắn chỉ là một người bình thường, cuối cùng đã bị Đọa Lạc Chi Vương Bỉ Liệt Phu mê hoặc, cuối cùng thu được lực lượng cường đại, trở thành Thợ Săn Thủy Triều. Thế nhưng hắn rất nhanh bị Đọa Lạc Chi Vương phái đến Tử Thần điện kiểm tra tin tức, cuối cùng bị bắt giữ, giam vào trong một ngục giam, hiện tại hắn đã chết.""Hả?" Thân thể của mỹ nhân ngư khẽ run lên, sau đó lớn tiếng hỏi: "Ngươi có chứng cứ không? Không lấy ra chứng cứ, ta sẽ dằn vặt ngươi chí tử!""Có chứng cứ, thi thể của Leviathan ở trong ngục giam ấy, cũng là trong tay của tôi, tôi có thể cho ngài đi vào nhìn." Hoàng Dật nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ của mỹ nhân ngư nói."Hừ! Ngươi muốn cho ta tiến ngục giam, đem ta giam cầm lại?" Mỹ nhân ngư hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nhất thời tràn ngập một tầng sương lạnh, giọt mưa trong không khí bốn phía nhất thời lấy mắt tốc độ thường có thể thấy được biến thành thể rắn màu trắng, trở thành mưa đá."Tôi không cách nào mang thi thể của Leviathan đi ra, cho nên chỉ có thể để ngài đi vào." Hoàng Dật bất đắc dĩ nói, "Đương nhiên, ngài nếu như sợ, có thể phân ra một phân thân yếu nhất đi ra, theo tôi đi vào, ngài là cường giả Thánh Vực, tự nhiên sẽ có năng lực phân thân."Mỹ nhân ngư nghe được cái đề nghị này, sương lạnh trên mặt nhất thời hòa tan, cô ấy gật đầu, thân thể nhoáng lên, nhất thời phân ra một phân thân nhỏ, khí tức của phân thân này nhỏ yếu không gì sánh được, Hoàng Dật đánh giá cái phân thân này, hẳn là chỉ có 1% thực lực của mỹ nhân ngư, ngay cả thực lực của hắn còn không bằng.
Kế tiếp, Hoàng Dật lập tức lấy ra《 Anh Hùng chi thư 》, sau đó nhẹ nhàng niệm ra tám chữ: "CHÚNG THẦN SỢ HÃI, ANH HÙNG NGỤC GIAM!"Bỗng nhiên, trên mặt biển đột ngột xuất hiện một đầu rồng, uy phong lẫm lẫm hé miệng, vừa lúc hướng về mỹ nhân ngư, dường như muốn thôn phệ cô ấy.
Mỹ nhân ngư không khỏi hoảng sợ, sau đó nhìn chằm chằm ngục giam một chút, có chút kinh ngạc: "Không ngờ rằng con kiến nho nhỏ như ngươi, dĩ nhiên có thể triệu hồi ra loại sự vật kỳ dị này, ta thật ra đã xem thường ngươi.""Được rồi, vào đi thôi!" Hoàng Dật nói xong, nhìn phân thân của mỹ nhân ngư một chút, nói: "Công chúa tôn kính, ngục giam này rất đặc thù, không thể cho phép người ngoài tùy tiện đi vào, cho nên ngài cần nắm tay của tôi, cùng nhau tiến vào." Nói xong Hoàng Dật vươn tay.
Phân thân của mỹ nhân ngư cũng không ngại, lập tức vươn tay tuyết trắng mềm mại, nhẹ nhàng mà nắm lấy tay của Hoàng Dật, dường như một đôi tình nhân.
Hoàng Dật chỉ cảm thấy được tay của mình ôn nhu mềm mại, hắn cũng nắm tay nhỏ mềm mại không xương của mỹ nhân ngư, sau đó mang theo cô ấy đi vào trong miệng rồng.
Kế tiếp, hai người đi vào trong Anh Hùng ngục giam, đây là Hoàng Dật lần đầu tiên mang người ngoài tiến vào, chờ sau này thực lực của hắn cường đại, hắn thậm chí có thể tự mình bắt giữ tội phạm, đưa bọn họ nhốt vào trong Anh Hùng ngục giam, giam cầm cả đời." Khí tức ở đây vậy mà khổng lồ như thế, ta cảm thụ được khí tức của vô số cường giả, bên trong thậm chí còn có khí tức càng mạnh hơn so với ta!" Mỹ nhân ngư vừa tiến đến, thân thể nhất thời run lên, cảm giác được một áp lực vô tận, đuôi của cô ấy hơi loạng choạng đi tới, nói: "Leviathan thâm ái của ta đâu? Hắn ở nơi nào? Mau dẫn ta đi qua.""Xin đi theo tôi!" Hoàng Dật gật đầu, mang theo mỹ nhân ngư đi đến hướng phòng xác.
Hai người quẹo trái quẹo phải một hồi, đi ngang qua rất nhiều phòng giam, rốt cục đi tới phòng xác. Sau đó, Hoàng Dật mang theo phân thân của mỹ nhân ngư trực tiếp đi tới trước thi thể của Thợ Săn Thủy Triều, nói: "Đây là thi thể của Leviathan, hắn đã biến thành dáng dấp hiện tại."Phân thân của mỹ nhân ngư nhanh chóng quan sát Thợ Săn Thủy Triều, sắc mặt cô ta có chút hoảng hốt, tựa như không thể tin được một chàng trai bình thường dĩ nhiên sẽ biến thành quái vật lớn như vậy. Quan sát một hồi, cô ấy rốt cục kinh ngạc đi qua, đưa tay chạm đến người của Thợ Săn Thủy Triều."A! Leviathan thâm ái của em, thật là chàng!" Giây phút ấy, phân thân của mỹ nhân ngư tựa như rốt cục cảm thụ được khí tức của người yêu, thân thể nhất thời run lên, không nhúc nhích, dường như hóa thành đá.
Ngay sau đó, trong hai mắt mỹ lệ của cô ấy chảy xuống hai hàng nước mắt, dường như tất cả ủy khuất của vô số năm qua, đều theo hai hàng nước mắt này trút xuống."Leviathan của em, chàng biết không? Em vẫn rong ruổi không biết mệt mỏi trong hải vực này, hát lên bài ca lần đầu chúng ta gặp mặt, chờ mong có một ngày có thể một lần nữa gặp lại chàng. Thế nhưng mỗi một buổi tối, em đều chỉ có thể hát một mình dưới ánh trăng, tiếng ca của em vang bốn phương tám hướng, truyền đến tai của phàm nhân này, cũng rốt cuộc truyền vào tai chàng. Em rất nhớ chàng, em muốn được như ngày ấy, ca hát trên biển, chàng khi đó vẫn là một chàng trai tỉnh tỉnh mê mê, mê luyến tiếng ca của em, rơi xuống nước, em cứu chàng lên, chúng ta ôm nhau dưới ánh trăng..." Cả người mỹ nhân ngư dán vào thi thể của Thợ Săn Thủy Triều, vừa khóc vừa kể."Hắn có để lại vài câu di ngôn, ngài xem đi, khắc vào mỏ neo kia." Lúc này, Hoàng Dật chỉ chỉ mỏ neo bên cạnh của Thợ Săn Thủy Triều nói.
Mỹ nhân ngư hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh mỏ neo, nhìn qua hướng ngón tay của Hoàng Dật, nhất thời thấy được mấy hàng chữ nhỏ -- ta bán đứng linh hồn của bản thân, đổi lấy sự bất tử của đọa lạc, chỉ vì lặn xuống biển sâu vô tận, tìm kiếm người ta yêu... Giây phút ấy, mỹ nhân ngư cả người ngây ra, cứ như vậy si ngốc nhìn dòng chữ ấy, dường như lạc mất hồn phách.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
48 chương
202 chương
400 chương