Anh Hùng Ngục Giam
Chương 262 : Xin không nên từ bỏ
Kế tiếp, hóa thân của Hoàng Dật lập tức đi lên trước, cúi người nhặt bao tay. Một cổ hàn khí từ trong bao tay truyền đến, đem hai tay của hắn đông lạnh.
Sau đó, Hoàng Dật đi bên cạnh tới vách núi. Phía dưới cũng là nham thạch nóng chảy, chỉ có một dây thép nối liền hai bờ, Hoàng Dật hít sâu một hơi, sau đó bước về phía trước, nhảy xuống vách núi!
Nhất thời, thân thể của Hoàng Dật rơi xuống phía dưới, nhưng chỉ rơi xuống một mét, hắn không còn tiếp tục rơi, mà là ổn định trong hư không!
Vừa rồi, hắn chính là nghĩ tới những lời trong lời răn thứ nhất-- "Vĩnh viễn không nên bị biểu tượng mê hoặc."Mà tình cảnh trước mắt, vách núi thoạt nhìn hẳn là phải chết, nhưng Hoàng Dật lợi dụng con mắt thứ ba của hóa thân, nhìn vách núi một chút, lại thấy được một tầng thủy tinh nhàn nhạt. Cái này cần thị lực cực kỳ cường đại mới có thể thấy, người chơi bình thường căn bản nhìn không thấy. Vách núi này cũng là một biểu tượng, thật ra cái này mới là đường an toàn thật sự.
Kế tiếp, bản thể của Hoàng Dật cũng nhảy xuống vách núi, giành giật từng giây vọt tới phía trước.
Hắn hiện tại là đối thủ cạnh tranh của một người cấp 100, hắn không biết đối phương đã đến tiến độ nào rồi, chỉ có dùng hết tốc độ nhanh nhất của mình qua cửa, mới có hy vọng thắng lợi.
Rốt cục, Hoàng Dật vọt tới bờ bên kia của vách núi, một lần nữa leo lên, đưa bao tay đưa cho thiếu niên."Cảm ơn! Phần lễ vật này tặng cho anh!" Thiếu niên gật đầu, nhận đôi bao tay, sau đó đưa cho Hoàng Dật một tờ giấy. Cái này cũng là một lời răn của mộ, đồng dạng viết một câu nói:"Muốn trở thành một cường giả, nhất định phải có một thứ gì đó phải bảo vệ, cái này có thể là vật phẩm, một người, cũng có thể là một thế giới. -- Cô Bồng "Hoàng Dật nhớ tới vừa rồi, nếu như hắn không có lựa chọn bảo hộ bao tay, vậy cửa này không qua được.
Trong bí cảnh này, thứ hắn phải bảo vệ chỉ là một đôi bao tay, nhưng trên thực tế, hắn phải bảo vệ rất nhiều, ví dụ như Tiểu Quần Quần, Tần Thời Vũ, tổ chức..."Kế tiếp, xin nắm tay của tôi, mang tôi đi tìm cô gái trong lòng tôi, tôi sẽ đi theo phía sau anh, xin nhất định phải nhớ kỹ, không nên buông tay, cũng không nên quay đầu, chỉ cần anh nhìn tôi, vậy anh đem nghênh đón cục diện vạn kiếp bất phục." Đúng lúc này, thiếu niên kia đột nhiên thần bí nói, sau đó hắn ta mang bao tay vào, vươn một tay.
Hoàng Dật trầm tư một hồi, kế tiếp hắn không thể nhìn thiếu niên này, như vậy cái này yêu cầu trong phạm vi nhìn của hắn không thể bao gồm thiếu niên, hắn phải đi ở phía trước, nắm tay của thiếu niên đi tới phía trước."Được, tôi dẫn cậu đi qua!" Hoàng Dật gật đầu, sau đó điều khiển chó săn, chim ưng và hóa thân phía trước dò đường, mà bản thể của hắn theo ở phía sau, nắm tay của thiếu niên, dẫn hắn tiếp tục đi đến phía trước.
Lúc này, phạm vi nhìn của Hoàng Dật toàn bộ đặt ở phía trước, mà thiếu niên thì đi theo phía sau của hắn."Ừng ực ừng ực!" Đúng lúc này, trên người của thiếu niên phía sau, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quỷ dị, không biết là đang làm gì, nhưng Hoàng Dật lại không thể quay đầu nhìn, hắn chỉ có thể cố nén lòng hiếu kỳ, tiếp tục nắm tay thiếu niên đi tới.
Cứ như vậy, phía sau của Hoàng Dật vẫn vang lên các loại âm thanh quỷ dị, âm thanh có lúc giống như nhấm nuốt thịt nát, có lúc lại giống như rắn độc đang thè lưỡi, có đôi khi lại như là tiếng niêm dịch của động vật thân mềm đang bò, âm thanh vang lên ngay sau lổ tai, làm cho người ta ớn lạnh cả người.
Hoàng Dật cố nén kích động quay đầu lại của mình, đi thẳng một đường về phía trước, nếu như đổi thành một ít người tố chất tâm lý kém một chút, phỏng chừng đã sớm sợ hãi run lên, không nhịn được quay đầu lại nhìn động tĩnh.
Cứ như vậy, Hoàng Dật đi rất lâu, chậm rãi thấy được đầu cùng của thông đạo, phía trước cũng là một thạch thất. Có một cô gái đứng đưa lưng về phía của hắn ở lối vào của thạch thất, cô ta cũng như thiếu niên, là một linh hồn, hẳn cũng là cô gái trong lời của thiếu niên!
Lúc này, cô gái kia tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn đến hướng Hoàng Dật.
Khi cô gái nhìn thấy "cái gì đó" sau lưng Hoàng Dật, thân thể bỗng nhiên run lên, vẻ mặt kinh khủng, lập tức che miệng thất thanh hét ầm lên! Tiếng thét chói tai dường như tiếng kêu của lệ quỷ, làm cho người ta rợn cả người, lông tơ nổi đầy!
Ngay tại giờ phút này, Hoàng Dật bỗng nhiên cảm giác được, tay của thiếu niên, dĩ nhiên trở nên dài nhỏ, tràn ngập niêm dịch, dường như xúc tua của quái vật!
Hoàng Dật theo phản xạ có điều kiện muốn buông tay, quay đầu lại nhìn một chút rốt cục là vật gì. Nhưng trong nháy mắt, hắn quyết tâm ngăn chặn cái ý niệm này trong đầu, tiếp tục cầm lấy "thứ như xúc tua" đi tới cái cổ, của hắn giống như là hóa đá, từ đầu đến cuối không có quay lại.
Đúng lúc này, Hoàng Dật lại cảm giác được, "thứ như xúc tua" quấn lấy tay hắn, đồng thời tựa như còn có một "cái gì đó" bò lên tay chính mình, dọc theo cánh tay hắn, từng chút bò lên cổ tay của hắn, cánh tay, bò lên thân thể của hắn. Cái loại cảm giác này là rõ ràng như vậy, từ từ di chuyển trên da.
Sợ hãi! Loại cảm giác này làm cho người ta sợ hãi không gì sánh được, sợ hãi làm cho người ta da đầu tê dại, làm cho người ta muốn liều lĩnh quay đầu lại nhìn tình cảnh phía sau một chút.
Đây đã là một loại nguy hiểm tính mạng, cho dù biết rõ sẽ thất bại, cũng muốn quay đầu nhìn rốt cục là vật gì đang bò trên người mình.
Nhưng Hoàng Dật không có sợ hãi, hắn từ đầu đến cuối vẫn đi tới phía trước, vẫn không quay đầu lại!
Dần dần, "Thứ" đang bò ấy, dọc theo cánh tay hắn, bò tới dưới nách của hắn, bò tới cái cổ của hắn, "nó" dường như bám vào một dây thần kinh, kinh tởm vô cùng. Cả người Hoàng Dật đều nổi đầy da gà, xúc cảm trên cổ là chân thật rõ ràng!
Cuối cùng, Hoàng Dật đi xong thông đạo, tiến vào trong thạch thất."Được rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây." Đúng lúc này, phía sau vang tới một âm thanh dường như đang nói chuyện trong nước bùn, mang theo một thứ âm thanh nhão nhoẹt, có vẻ quỷ dị không gì sánh được.
Sau đó, Hoàng Dật cảm giác được cánh tay của mình được buông lỏng, mấy thứ đang bò trên người tựa như cũng biến mất trong nháy mắt. Ngay sau đó, phía sau của hắn bay ra một tờ giấy, rơi trên mặt đất trước người của hắn.
Cùng lúc đó, một âm thanh quỷ dị từ phía sau càng ngày càng xa, tựa như vật gì đó đang rút lui.
Lúc này, phía sau của Hoàng Dật đã tràn đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng hắn vẫn trầm ổn, không có quay đầu lại, tuy rằng hắn rất muốn thấy phía sau rốt cục là vật gì.
Cái này cũng trở thành một đoạn bí mật vĩnh viễn trong cuộc sống của hắn, hắn vĩnh viễn cũng không biết, trên đoạn đường hắc ám ấy, hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện thế nào, phía sau của hắn rốt cục là "cái thứ" gì. Hắn chỉ có thể nhớ kỹ âm thanh quỷ dị ngay sau lổ tai, cùng với loại cảm xúc suốt đời khó quên trên cánh tay và trên cổ.
Rốt cục, âm thanh quỷ dị đã hoàn toàn đi xa, cũng không nghe thấy nữa, Hoàng Dật lập tức rút tay của mình về, nhìn trái nhìn phải một chút.
Lúc này, tay hắn trên không có bất luận cái gì dị dạng, hoàn hảo không tổn hao gì, hắn lại duỗi tay sờ sờ cổ của mình, trên cổ cũng không có bất luận cái gì dị dạng.
Sau một khắc, Hoàng Dật cúi người nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, tờ giấy chính là lời răn của mộ thứ ba, bên trên cũng viết một câu nói -- "Nguy hiểm là quả thật tồn tại, nhưng sợ hãi chỉ là một loại lựa chọn. -- Tái Phất "Hoàng Dật hồi tưởng lại đoạn lộ trình kinh khủng vừa rồi, lúc đó rất có khả năng có "thứ" nguy hiểm nào đó ở phía sau hắn, thế cho nên ngay cả cô gái đã là trạng thái linh hồn sau khi nhìn thấy, đều tràn ngập sợ hãi, thét chói tai bỏ chạy.
Nhưng sợ hãi không thể mang đến trợ giúp gì đối với chiến đấu, cái này chỉ là một loại cảm giác trong lòng mỗi người, nhưng loại cảm giác này lại không quan hệ với nguy hiểm bản thân, nó tồn tại trong nội tâm của mỗi người. Sợ hãi cũng không phải tự nhiên sinh ra, chỉ bất quá rất nhiều người đã quen lựa chọn sợ hãi, dẫn đến bản thân không có lựa chọn nào khác.
Mà Hoàng Dật không có lựa chọn sợ hãi, đây là một loại năng lực không quan hệ với bất cứ thuộc tính nào, bất cứ trang bị nào, cái này liên quan đến đn một tố chất tâm lý bồi dưỡng nhiều ngày. Một người bình thường dưới tình huống như vậy, nhất định sẽ sản sinh ra cảm giác sợ hãi, đây là một loại phản xạ có điều kiện. Có vài người rất sợ rắn, nhưng trẻ con lại hoàn toàn không sợ rắn, bởi vì trẻ con còn chưa kịp hình thành loại cảm giác sợ hãi này, đối với rắn hoàn toàn không có khái niệm.
Hoàng Dật lúc còn rất nhỏ, cũng đã bị tổ chức huấn luyện quên cảm giác sợ hãi. Khi nguy cơ tới, cảm giác đầu tiên của hắn là làm sao ứng đối, mà không phải sợ hãi. Nếu như hắn ngay cả sợ hãi đều không thể quên được, như vậy hắn sẽ không phải là số 1 hợp cách.
Kế tiếp, Hoàng Dật tiếp tục nhanh chóng đi tới, hắn hiện tại đã lấy được ba lời răn, chỉ còn lại lời răn cuối cùng, hắn không biết tiến độ của BOSS cấp 100 bên kia ra sao, nhưng nghĩ hẳn là không thể kém hơn hắn.
Lúc này, chổ của Hoàng Dật là một thạch thất, một đầu khác của thạch thất vẫn là một thông đạo, không biết đi thông nơi nào.
Hoàng Dật lập tức đi vào thông đạo mới, tiếp tục đi tới.
Lần này thông đạo mới không yên ổn, ven đường thường thường xuất hiện một ít quái vật máy móc, chặn lối đi, Hoàng Dật vừa giết vừa đi tới, tốc độ nhất thời chậm lại không ít.
Nhưng mà, Hoàng Dật lúc này đi đủ hai giờ, hắn vẫn không đi đến đầu cùng của thông đạo này, tựa như ở đây căn bản là không có đầu cùng.
Mà quái vật dọc theo đường đi lại không giảm chút nào, hắn đã không biết giết bao nhiêu quái vật, chó săn, chim ưng và hóa thân của hắn, lúc này tất cả đều đã chết trận. Con đường này đi thảm liệt không gì sánh được, những quái vật này vô cùng lợi hại, không phải có thể giết chết đơn giản, cần toàn tâm chú ý, phải duy trì khẩn trương cao độ nhất, cái này còn muốn khó hơn so với ba cửa trước đó cộng lại.
Lại ba giờ trôi qua, Hoàng Dật vẫn không đi đến cuối đường, lúc này hắn đã là tinh bì lực tẫn, trong lúc đó còn chết một lần, dùng trạng thái【 Hồi Quang 】của Tiểu Quần Quần cho hắn.
Hoàng Dật rốt cục hạ quyết tâm, nếu như đánh thêm một giờ, còn như thế này, vậy hắn đành lựa chọn từ bỏ, không cần thiết ở chỗ này lãng phí thời gian.
Dần dần, lại trôi qua nửa giờ, Hoàng Dật vẫn ra sức chiến đấu, lúc này lượng máu của hắn đã không đủ 10%, tùy thời đều có thể chết đi."Ầm!" Hoàng Dật rốt cục đem một con thú máy đập vỡ, sau đó lau mồ hôi, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu đợi hồi máu.
Ngay tại giờ phút này, hắn bỗng nhiên thu được một tin tức của hệ thống.【 hệ thống nhắc nhở 】: Đối thủ của bạn lựa chọn bỏ cuộc, chúc mừng bạn giành được thắng lợi.
Hoàng Dật hơi sửng sốt, đối thủ dĩ nhiên bỏ cuộc, cường giả cấp 100 kia vậy mà bỏ cuộc! Đây là kết cục hắn chẳng bao giờ nghĩ tới!
Lúc này, trong hư không rơi xuống một tờ giấy, cũng là lời răn của mộ cuối cùng, hắn tiếp nhận tờ giấy, đưa lên trước mắt nhìn, bên trên cũng viết một dòng chữ -- "Khi ngươi cảm thấy mình không đi đến điểm cuối được, xin không nên từ bỏ, có thể đối thủ của ngươi cũng là loại cảm giác này. -- Mãnh Long "
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
48 chương
202 chương
400 chương