Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 8 : Bốn người đi trên cổ đạo
Hòa thượng bị kéo vào thân gầy như củi khô, nhưng đôi mắt lại sáng lấp loáng có thần.
Đáng tiếc ông cũng đã bị điểm huyệt, không thể cử động chút nào.
Cung Sát trở tay khống chế hòa thượng đó, Ngao Sát rút đao.
Đoản đao, dài một thước năm tấc, hàn quang ào ạt, kề bên cổ hòa thượng, lưỡi đao đã cắt vào thịt, hai bên da thịt trắng bệch, chỗ lưỡi đao có máu tươi rỉ ra.
Hòa thượng kia lại rất bình tĩnh, thản nhiên chào hỏi:
- Phương trượng.
Thiên Chính chắp tay.
Hai người đưa mắt trao đổi, ánh mắt hoàn toàn thông hiểu, thần sắc đều rất an tường.
Dư Sát cười lạnh:
- Ngài đương nhiên là biết ông ta chính là người đứng đầu Tụng Kinh đường của Thiếu Lâm các vị, Mộc Điệp đại sư đúng không?
Thiên Chính đại sư không trả lời.
Dư Sát lại nhìn ra được, Thiên Chính không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, bởi vì ánh mắt Thiên Chính đã có tình cảm, vốn thần thái có chút lánh đời, lại chuyên chú đó đã biến thành lo lắng và đau buồn.
Dư Sát biết đã đánh trúng điểm yếu hại của đối phương. Hắn còn muốn phải xoáy sâu hơn nữa, vì thế hắn nói:
- Ông ta là sư đệ của ngài, vừa là một mạng sống, cũng không phải là phản đồ, ngài muốn giữ một tay một chân Tiêu Thu Thủy, hay là muốn cứu ông ta một mạng?
Mộc Điệp đại sư là cao tăng Thiếu Lâm, hơn nữa còn là một trong vài vị tăng nhân quan trọng duy trì mệnh mạch tông phái Thiếu Lâm.
Chùa Thiếu Lâm là chốn thờ Phật, nhưng cũng là một tổ chức. Trên thực tế, thế lực, uy danh Thiếu Lâm lớn như vậy, không tổ chức lại thì chắc chắn không ổn, mà tổ chức của Thiếu Lâm cũng có chút tương đồng với tổ chức của các bang hội bên ngoài, chia thành các tầng lớp ngoại vi, nội vi, con em, đệ tử, phân đà, phân đường, thống lĩnh, hương chủ, kỳ chủ, vân vân. Thành phần quan trọng nhất giúp duy trì một tổ chức đương nhiên là nhân tài. Công việc quan trọng nhất đương nhiên là vận hành và chỉ huy các hoạt động của tổ chức đó. Không nghi ngờ gì, Mộc Điệp cũng giống như Thiên Chính, đều là nhân vật quan trọng có tiếng nói quyết định trong chùa Thiếu Lâm.
Mộc Điệp đại sư cũng am hiểu sâu tới bốn loại tuyệt kỹ thiếu lâm, không biết tại sao, hôm nay ông lại rơi vào tay bộ hạ Chu đại thiên vương được.
Trong mắt Dư Sát lóe lên vẻ giảo hoạt:
- Thế nào? Đại sư muốn tính mạng của lệnh sư đệ, hay là một chân một tay của Tiêu Thu Thủy?
Tiêu Thu Thủy bước nhanh lên trước, nói:
- Không cần làm khó đại sư, Tiêu mỗ đây có một cánh tay, một cái chân, cứ tới mà chặt!
Dư Sát khẽ gật đầu, Vu Sát phóng tới gần, trở tay, rút ra một thanh đao lấp lóa ánh vàng, chuẩn bị động thủ. Khúc Mộ Sương không khỏi kêu lên kinh hãi, Tiêu Thu Thủy lại chẳng hề chớp mắt lấy một lần. Vu Sát cười hung ác, hỏi:
- Ngươi không sợ chết?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Sợ.
Vu Sát hỏi:
- Nếu sợ, sao không chạy trốn?
Tiêu Thu Thủy lãnh đạm nói:
- Ta sợ, nhưng không chạy trốn.
Hắn trả lời dứt khoát:
- Tại sao lại phải trốn?
Vu Sát cười lớn:
- Nhóc con khá lắm, ngươi can đam, có điều can đảm thì vẫn phải chết!
Nói đoạn vung đao chuẩn bị chém.
Dư Sát đột nhiên hô lên:
- Không thể giết.
Vu Sát ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Hắn vừa nói vừa quay đầu lại.
Hắn phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ.
Miêu Sát, Tô Sát đều đã ngã xuống, Dư Sát lùi sang một bên, sắc mặt trắng bệch, hai người Cung Sát, Ngao Sát đều ngây ngốc.
Mộc Điệp đại sư đang chậm rãi đứng dây, Thiên Chính đại sư vừa mới giải huyệt cho ông xong.
Vu Sát ngẩn ra nhìn Thiên Chính, không dám tin trong thiên hạ lại có người võ công cao đến vậy.
- Quay về nói với Thiên vương.
Thiên Chính bình tĩnh nói:
- Cứ nói chuyện này do Thiên Chính quản, cứ tìm lão nạp là được.
Tiếp đó lại quay sang phía Mộc Điệp, đầy vẻ quan tâm, hỏi:
- Ổn không?
Mộc Điệp chắp tay, mệt mỏi đáp:
- Đa tạ sư huynh ra tay tương cứu.
Thiên Chính cười nói:
- Hà tất phải nói cảm ơn.
Vu Sát vẫn không thể tin nổi, cũng không muốn tin, càng quyết không chịu tin.
Cho nên hắn vẫn ra tay.
Hắn đâm một đao về phía Thiên Chính, đao cắt phá không trung bắn đi.
Càng lợi hại hơn là chưởng của hắn.
Chưởng phát ra sau, nhưng chưởng phong đã át cả tiếng đao rít.
Cùng lúc đó, tăng nhân cao lớn đã động.
Vừa động liền quát lớn một tiếng, giống như một tiếng sấm nổ giữa trời quang, đao kêu “bụp” một tiếng, không ngờ lại bị tiếng quát làm nát vụn.
Sau đó ông liền đánh ra một quyền.
Thân thể cao lớn của Long Hổ đại sư chắn trước mặt Thiên Chính.
Hai chưởng của Vu Sát cũng biến thành đánh về phía Long Hổ đại sư.
Nhưng Long Hổ xuất quyền, nắm tay lớn, cánh tay dài, khi vu sát còn thiếu nửa thước nữa mới đánh trúng người ông, quyền của ông đã đánh trúng Vu Sát.
Tiếp đó Vu Sát liền bay ra ngoài.
Hoàn toàn “bay” ra ngoài.
Bởi vì khi hắn bay ra, thân nhẹ như giấy, toàn thân không còn một đốt xương nào kết nối với nhau nữa.
Lục sát chỉ còn lại ngũ chưởng.
Ánh mắt ngũ sát đã co rút lại, sợ hãi hoàn toàn thay thế kinh ngạc.
Chỉ nghe Thiên Chính thở dài, lắc đầu nói:
- Lục sư đệ ra tay vẫn hơi quá tàn nhẫn.
Long Hổ vốn khí thế như rồng, bỗng nhiên lại ngoan ngoãn như cừu non, thu tay đứng lại, đáp:
- Dạ.
Thiên Chính nói:
- Kiểu ra tay không lưu lại người sống này không phải là cách làm của người xuất gia.
Long Hổ hoảng hốt đáp:
- Dạ.
Thiên Chính quay sang phía ngũ sát còn lại, nói:
- Các vị có thể quay về rồi.
Không ai dám nói một chữ “không”.
“Thiếu Lâm thần quyền” của Long Hổ đại sư, tan bia vỡ đá, ai nghe thấy cũng phải vỡ mật, mà càng đáng sợ hơn là Niêm Hoa chỉ của Thiên Chính đại sư.
Bọn hắn căn bản không thấy rõ ông ra tay như thế nào.
Bọn hắn thật sự không hiểu tại sao mình lại bắt sống được Mộc Điệp đại sư xếp hàng thứ tư trong tầng lớp tối cao của Thiếu Lâm!
Dư Sát thở dài:
- Nếu đại sư đã muốn nhúng tay vào thì chúng ta chỉ có thể đi thôi.
Tứ sát còn lại cũng ôm quyền nói:
- Xin cáo từ.
Chợt nghe một giọng nói vang lên:
- Không cáo từ được.
Bốn người kia vẫn đang đi trên đường cổ.
Bọn họ đã tiến vào Thành Đô.
Người nói bốn tiếng “không cáo từ được” không phải một người, mà là bốn người. Bốn người cùng đồng thanh nói.
Nhưng lại không phải bốn người tiến vào phòng.
Tổng cộng bảy người.
Thiên Chính cười nói:
- Xin chào chín vị.
Chín vị? Tiêu Thu Thủy đang cảm thấy bối rối, thì liền có hai người bây giờ mới từ ngoài cửa bước vào.
Đặt chân xuống không một tiếng động, nhưng mỗi bước đều giống như đóng một cây đinh, bén nhọn, mạnh mẽ.
Người đó lại không phải Mã Cảnh Chung, Mã Cảnh Chung ngoại hiệu “Cây đinh”, mỗi bước như một mũi đinh sắt, người này thì không phải đinh sắt.
Mà là đinh đóng quan tài!
Bên hông người đó mang một thanh kiếm, thân kiếm đen, kiếm không có vỏ.
Người bên cạnh hắn cũng bước chân không một tiếng động.
Người này một thân áo trắng, bảo tướng trang nghiêm, nhìn thoáng qua có chút tương tự Quan Âm trong tranh vẽ, tay cầm phất trần, mặt mang ý cười.
Tăng nhân cao lớn uy mãnh Long Hổ trông thấy hai người này liền bước ngang sang bên, chắp tay cúi đầu, đề Thiên Chính đại sư mặt đối mặt với hai người họ.
Tiêu Thu Thủy nhìn quan liền biết hai người này ít nhất cũng có thân phận chưởng môn một phái.
Chợt nghe Tề công tử hạ giọng nói với hắn và chị em họ Khúc:
- Bốn người chân ngắn áo gấm đó là Bành môn Tứ hổ tướng của “Vương Hổ Bành Phục”, nhưng lại không tên nào họ Bành, lần lượt là “Khoái đao trảm” Bì Đường, “Vô đầu trảm” Cổ Đồng Đồng, “Đoạn đỗ trảm” Luân Tẩu, “Thất toàn trảm” Hứa Quách Liễu.
“Ngũ hổ Bành môn” vốn là tuyệt học nhà họ Bành, nhưng sau khi Bành Bạc chết, ba đứa con của ông ta, một tên thích đánh bạc, một tên thích ca múa, một tên thích rượu thuốc, đều thành phế nhân. Em ruột Bành Bạc, Bành Thiên Kính lại là kẻ tầm thường, thế nên địa vị vốn có của nhà họ Bành liền bị bốn đệ tử Bành môn Bì, Cổ, Luân, Hứa này đoạt mất.
Lương Đấu tiếp lời:
- Người mất mắt trái, cụt tay trái, thiếu chân phải, không có tai, mặt mang vết sẹo lớn kia chính là bang chủ Thiên Tàn bang Tư Không Huyết. Ông lão mặc áo đen kia không phải người của Cái Bang mà là Tổng biểu bả tử của bang Ô Y, Đan Kỳ Thương. Còn hán tử trung niên vạm vỡ mặc áo vàng kia thì là đệ nhất cao thủ của Đường Lang môn, “Thiên thủ Đường lang” Lang Nhất Lãng.
Thiên Tàn bang hùng tàn ác độc, ai nghe tới cũng phải kinh sợ, tàn thương của Tư Không Huyết cực kỳ tàn nhẫn, lại càng nổi tiếng thiên hạ. Bang Ô Y là người trong hắc đạo, nhân mã không nhiều nhưng là nhóm tinh nhuệ nhất, cũng tàn độc nhất. Thủ lĩnh của bọn chúng chính là Đan Kỳ Thương, ngoại hiệu “Nhất kiếm phi kỵ”, từng khiến chưởng môn Thiên Sơn kiếm phái Cung Bát Trảm bỏ mạng dưới vó ngựa, cũng từng đánh bại người được công nhân là đệ nhất kiếm khách Chung Nam kiếm phái Bạch vô Nhiên, kiếm thuật cực cao, nghe nói không hề kém Hải Nam Đặng Ngọc Bình. Thiên thủ Đường lang Lang Nhất Lãng lại càng nổi tiếng. Mấy năm gần đây Đường Lang môn danh tiếng lên cao chính là cơ nghiệp một tay Lang Nhất Lãng dựng nên.
Những người này bỗng nhiên đều tới, tới Hoán Hoa này, chẳng lẽ là tới để cứu Hoán Hoa? Hay là vì ý gì khác?
Còn hai người nữa thì sao? Nhìn vào tư thái của họ, hiển nhiên là còn cao hơn bảy người Lang Nhất Lãng, Tư Không Huyết, Đan Kỳ Thương, Bì Đường, Cổ Đồng Đồng, Luân Tẩu, Hứa Quách Liễu cộng lại.
Hơn nữa còn cao hơn nhiều.
Chỉ nghe Hứa Quách Liễu nói:
- Người của Chu đại thiên vương không thể thả đi được.
Luân Tẩu tiếp lời:
- Đúng! Thả hổ về rừng!
Cổ Đồng Đồng cũng nói:
- Nhổ cỏ phải trừ cả rễ!
Bì Đường nối liền sau đó:
- Khỏi lưu lại họa về sau!
Bốn người này chẳng những võ công phối hợp như áo trời không đường may mà đến cả nói chuyện cũng kết nối vô cùng chặt chẽ.
Bọn hắn vừa dứt lời liền lập tức rút đao.
Đao vừa xuất, người đã tới trước mặt ngũ chưởng.
Vừa tới trước mặt ngũ chưởng liền lập tức xuất đao.
Bốn thanh đao khác nhau, tốc độ hoàn toàn giống nhau.
Chợt nghe “Keng” một tiếng, một thanh kiếm bằng thép ròng chặn bốn thanh đao lại.
Người xuất kiếm là Đan Kỳ Thương. Ông ta nói:
- Cho dù các ngươi muốn ra tay thì cũng phải hỏi ý Ứng đại ca và Mạc cô nương trước đã.
Ông ta nói xong, ánh mắt liền hướng về nam tử áo vải sắt cùng cô gái áo trắng kia.
Tiêu Thu Thủy lập tức nhận ra một nam một nữ kia là ai.
Trong võ lâm cũng không có nhiều cao thủ họ Ứng, nữ tử họ Mạc lại càng ít, loại cao thủ đến cả Đan Kỳ Thương cũng phải kiêng dè thì vừa khéo chỉ có hai người.
Nam chính là thiếu chưởng môn Thiết Y kiếm phái Ứng Khi Thiên.
Nữ là đồ đệ đứng đầu phái Hằng Sơn, Mạc Diễm Hà.
Mạc Diễm Hà, ngoại hiệu “Bạch y Quan Âm”, nhưng bất kỳ ai trông thấy cô ta sau trận chiến ở Huyết Phù môn cũng đều đổi lại gọi cô ta là “Huyết y Quan Âm”.
Cô ta giết người, giết đến lúc toàn thân đầy máu.
Trong phái Hằng Sơn, từ sau khi Liễu Ấm thần ni bệnh mất, Ngẫu Đoạn sư thái bế quan không ra mắt, có thể nói mọi chuyện lớn nhỏ của phái Hằng Sơn đều do một tay Mạc Diễm Hà định đoạt, nghe nói, kiếm pháp của cô ta tuyệt đối không kém sư phụ mình.
Ứng Khi Thiên lại càng đáng sợ.
Hắn có thể lên làm chưởng môn Thiết Y kiếm phái, chính là do tự tay đâm chết cha mình.
Khi đó cha hắn đang cân nhắc chuyện ngả sang phe Chu đại thiên vương.
Ứng Khi Thiên đứng ngang hàng với Tiêu Tây Lâu, Đặng Ngọc Bình, là đại biểu của ba đại kiếm phái, kiếm pháp tinh diệu, tuyệt không dưới Tiêu Tây Lâu, hơn nữa kiếm pháp còn tàn độc, hơn cả Đặng Ngọc Bình.
Lúc này Mạc Diễm Hà đã lên tiếng, cô ta rất đẹp, mặt phấn môi hồng, mắt như mắt phượng, nhưng giọng nói lại rất thô tháo:
- Chúng tôi à? Chúng tôi không vội, muốn hỏi thì phải hỏi Thiên Chính đại sư.
Đan Kỳ Phương nhìn sang Thiên Chính, Thiên Chính chắp tay nói:
- Bọn họ cũng không làm bị thương ai, hà tất phải tạo sát nghiệt, mong các vị nể chút mặt mũi của lão nạp, thả họ đi thôi.
Mạc Diễm Hà cười như nước chảy hoa rơi, nói:
- Nếu đại sư đã nói thả đi thì chỉ đành thả đi thôi.
Ứng Khi Thiên đột nhiên lên tiếng, lên tiếng là lập tức nói:
- Không được.
Thiên Chính đại sư dù không phải là phương trượng Thiếu Lâm thì cũng là cao tăng nổi tiếng.
Trên giang hồ, sức ảnh hưởng của ông khá lớn, trong võ lâm lại càng có sức hiệu triệu rất mạnh.
Lời ông nói, dù không phải thánh chỉ thì cũng rất ít người dám cãi lại, ngay cả người không phải hòa thượng cũng không dám làm trái.
Thế mà bây giờ Ứng Khi Thiên lại nói “không được”.
Mọi người đều nhìn sang phía Ứng Khi Thiên, ngay cả Thiên Chính cũng nhìn lại, có điều ông chỉ có chút tò mò nhìn hắn, chẳng hề có vẻ gì là tức giận cả.
Ứng Khi Thiên lại không hề để ý.
Từ lúc hắn dám giết cha, hắn đã chẳng còn để ý tới chuyện gì nữa.
Mạc Diễm Hà nhìn một lúc, cố ý hỏi:
- Tại sao lại không được?
Ứng Khi Thiên đáp:
- Chu đại thiên vương chính là hình bóng của một Yến Cuồng Đồ khác, chúng ta cần chặt bỏ vây cánh của lão trước, không để lão có cơ hội thành hình.
Thiên Chính thở dài:
- Có thể không giết người thì thật không nên giết. Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Ứng Khi Thiên cười lạnh:
- Phật pháp cũng vô biên, chẳng lẽ đại sư nghĩ thả bọn chúng về, bọn chúng sẽ thay đổi?
Thiên Chính không nói gì.
Ứng Khi Thiên nói:
- Nếu đại sư đã không nắm chắc thì tội gì phải lưu lại mối họa trên giang hồ, cứ để chúng tôi giết đi là xong.
Mạc Diễm Hà cười duyên:
- Chắc không đến mức đại sư cũng vì người của Chu đại thiên vương mà nguyện ý xả thân cứu giúp chứ?
Đan Kỳ Thương cũng bồi thêm một câu:
- Tuy Phật nói: Ta không vào địa ngục thì ai vào? Nhưng nếu đại sự thường xuyên thường xuyên vào địa ngục, tùy tiện vào địa ngục, thích xuống địa ngục, một con người, cũng chẳng được mấy lần sống đâu!
Thiên Chính thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì.
Ngũ chưởng nghe mà trong lòng bừng giận, thầm nghĩ:
“Chỉ cần Thiên Chính không ra tay, bọn ta há lại phải sợ các ngươi!”
Lập tức dũng khí nổi lên, Dư Sát nhảy vụt ra, vung hai chưởng, quát:
- Huynh đệ bọn ta, hôm nay gặp bất lợi, bị khốn ở đây, nhưng cũng không phải hạng mặc cho người ta bày bố, muốn chém muốn giết thì cứ xông hết lại đây!
Năm người mười chưởng đan xen, bốn luồng đao quang lấp loáng, chia ra bốn hướng đông, tây, nam, bắc, giống như bốn luồng sấm chớp, giao nhau chém tới.
Mười chiêu ban đầu, bóng chưởng và đao quang quấn chặt lấy nhau, hoàn toàn không phân tách ra được.
Sau mười chiêu, bóng chưởng đại thịnh.
Bốn cao thủ của Ngũ hổ Bành môn hiển nhiên là đã bắt đầu không chống đỡ nổi.
Cùng lúc đó, lại có một luồng kiếm quang gia nhập.
Kiếm quang nhanh gấp, giống như rắn độc phun nọc, kết hợp với bốn luồng đao quang, lại dàn dần ép lùi chưởng thế.
Nhưng vừa qua năm mươi chiêu, đao phong, kiếm pháp, đều biến thành chưởng phong.
Chưởng phong đại thịnh.
Lúc này chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, một người dùng đôi tay trần xông vào giữa vòng đao quang, kiếm ảnh, chưởng phong.
Người đó vung đôi tay dài, đánh, quật, bắt, đỡ, nhất thời không ngờ chỉ nghe tiếng đôi tay hắn vũ lộng vun vút giống như tiếng gió rít từ roi dài gậy sắt.
Sau hơn trăm chiêu, tình thế lại biến đổi.
Người gia nhập vòng chiến đương nhiên là Lang Nhất Lãng của Đường Lang môn. Trong vòng trăm chiêu, hắn cùng thanh kiếm sắc của Đan Kỳ Thương quả thực đã áp chế đôi tay của Miêu sát, đôi chân của Cung Sát. (thiếu)
Dư Sát còn thỉnh thoảng quay sang công kích Đan Kỳ Thương và hắn.
Ngay lúc hắn cảm thấy có chút cật lực thì bỗng nhiên lại có thêm một người.
Người đó toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không bị thương, không bộ phận nào còn nguyên vẹn, bước đi thì nghiêng nghiêng ngả ngả, khi đấu đá cũng loạng chà loạng choạng, nhưng hắn vừa gia nhập vòng chiến, thế yếu của ngũ chưởng ngũ sát liền không thể cứu vãn được nữa.
Chỉ nghe một tiếng hét lớn, bóng người vụt phân.
Đan Kỳ Thương, Lang Nhất Lãng cùng Bành môn Tứ hổ, ngay cả Tư Không Huyết vừa gia nhập chiến cục, không ai là không thở hồng hộc.
Dư Sát, Cung Sát, Miêu Sát, Ngao Sát, Tô Sát thì run bần bật, đồng loạt phun máu.
Không bị thương thì thôi, đã bị thương là năm người cùng bị thương. Có thể thấy cuộc chiến hung hiểm đến mức nào.
Dư sát cười khổ nói:
- Hôm nay bọn ta bị các ngươi bao vây, muốn giết thì giết, không cần nói nhiều.
Tư Không Huyết cười “khặc khặc” nói:
- Giết các ngươi đúng là không cần phải nói nhiều.
Vừa dứt lời đã ra tay. Hắn chỉ có một cánh tay, nhưng đến khi ra tay thì ngay cả cánh tay cụt cũng trở thành vũ khí.
Bỗng thấy một bóng người lóe lên, khí kình hồn hậu khiến cho Tư Không Huyết nghẹt thở, chút nữa thì ngã xuống, hóa ra là Thiên Chính đã phóng tới, hạ xuống trước mặt Dư Sát, chắp tay nói:
- A Di Đà phật, thủ hạ lưu tình.
Tư Không Huyết cười hung ác:
- Ngoại hiệu của ta lại là “Đao bất lưu nhân”.
Tay vung lên, trong tay có thêm một thanh đao sống mềm. Đao vung lên, không ngờ lại chém thẳng xuống đầu Thiên Chính.
Chỉ nghe hai tiếng quát giận giữ. “Đinh”, phi kiếm đâm tới, đao gãy làm đôi. Tay áo phất lên, Tư Không Huyết bị đánh bay ra cả trượng.
Người xuất kiếm là Ứng Khi Thiên, hắn cũng giống như kiếm của mình, lạnh lùng, tàn độc.
Người phất tay áo là Mạc Diễm Hà, cô ta vẫn mang nụ cười hời hợt, quát lớn:
- Không được vô lễ với đại sư.
Đoạn quay lại nhìn Thiên Chính đại sư, cười nói:
- Để đại sư chê cười rồi.
Thiên Chính bình tĩnh đáp:
- Đâu có!
Mạc Diễm Hà cười lạnh nói:
- Năm người các ngươi cũng thấy rõ ràng là ai cứu các ngươi rồi chứ?
Ngũ chưởng ngạc nhiên, nhưng cũng biết người này lợi hại, không thể không đáp. Tô Sát trầm giọng:
- Đương nhiên là biết.
Người hắn nói đương nhiên là Thiên chính đại sư.
Mạc Diễm Hà lập tức nói thay hắn:
- Là Thiên Chính đại sư cứu mạng các ngươi. Các ngươi cũng nên biết cảm ân báo đáp chứ nhỉ?
Dư Sát cực kỳ thông minh, đã hiểu ra được bảy phần, nói:
- Cô nương có thể nói rõ ràng hơn một chút.
Mạc Diễm Hà cười lạnh:
- Tốt. Vậy ta càng nói thẳng ra. Phạn kinh, Huyết Ảnh, về lý phải giao trả Thiếu Lâm, vật quy nguyên chủ, đại sư cứu các ngươi, cũng coi như cứu không oan.
Thiên Chính vội nói:
- Cứu người là chuyện phải làm, hơn nữa thủ hạ lưu tình là do phía cô nương, không phải lão nạp, sao có thể ra ơn chờ báo đáp!
Mạc Diễm Hà xụ mặt đáp:
- Ta không biết. Cho dù đại sư chịu thả các ngươi đi, nếu các ngươi không chịu trả vật về Thiếu Lâm, bản cô nương ta cũng vạn vạn lần không đồng ý.
Thiên Chính đại sư vốn cũng muốn ngăn cản việc uy hiếp này, nhưng lại biết Mạc Diễm Hà nói vậy là vì Thiếu Lâm, lo nghĩ thay cho ông, nếu như ông ngăn trở thì lại thành bỏ mặc lợi ích Thiếu Lâm, chỉ có thể khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Năm người nhìn Thiên Chính rồi lại nhìn đám Huyết y Quan Âm, suy nghĩ hồi lâu, đưa mắt trao đổi, trong lòng hiểu rõ hôm nay nếu không thỏa hiệp, chỉ sợ khó mà sống rời khỏi Hoán Hoa được. Non xanh còn đó, lo gì không kiếm được củi đun, chuyến này không những không chặt được một cánh tay, một cái chân của Tiêu Thu Thủy mà còn đánh mất Phạn kinh cùng Huyết Ảnh, cũng chỉ có thể nín nhịn, quay về bẩm báo với Thiên vương, hy vọng có thể giảm nhẹ hình phạt.
Vì thế năm người đều đã có quyết định.
Miêu Sát hai tay bưng hộp gấm, dâng lên Thiên Chính đại sư, Tô Sát đẩy Huyết Ảnh một cái, đẩy tới trước mặt Thiên Chính đại sư.
Cả hai người đều không nói gì.
Dư Sát lại mở miệng, từ đầu đến cuối đều do hắn nói chuyện, hắn nói:
- Được rồi. Người và Phạn kinh đều đã giao trả Thiếu Lâm, bọn ta... đã đi được chưa?
Hắn lập tức hỏi, cũng muốn lập tức rời đi, chỉ sợ đi chậm một bước, đám người Mạc Diễm Hà sẽ lật lọng nuốt lời, thay đổi quyết định.
Người của Chu đại thiên vương... Tận lực tránh không xuất thủ, hễ xuất thủ là phải trừ cỏ tận gốc. Điều đó đương nhiên không bao gồm người khác đối xử với bọn chúng cũng sẽ như vậy.
Ai mà không muốn giữ lại một cái mạng?
Thiên Chính một tay nhận lấy hộp gấm, một tay khống chế Huyết Ảnh, Ngũ chưởng ngũ sát cũng đang muốn rời đi, mấy người Tiêu Thu Thủy, Tề công tử, Lương Đấu, chị em họ Khúc đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Liền nghe Mạc Diễm Hà cười nói:
- Ngươi có thể đi rồi.
Trong lúc Tiêu Thu Thủy đang ngạc nhiên tại sao lại là “ngươi” mà không phải “các ngươi” thì kịch biến đã xảy ra!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
64 chương
1894 chương
10 chương
1162 chương
10 chương
657 chương