Anh hùng 2
Chương 62 : Thần thuật tuyên ngôn độc lập + thần thuật hoá nguyên thân (1)
- Đạo của mình? Ý ngài nói là Vực?
Khuôn mặt Anh Hùng đầy vẻ mê man, khó hiểu. Nhớ lại Mạc Đế, Nguyên Đế từng thi triển ra Băng Hoả Vực thì ra đó chính là đại đạo của bản thân.
-Đúng vậy, mỗi một cường giả Võ Thánh đều dùng đạo của mình hình thành Vực, đây là điều phải làm nếu muốn tấn thăng Võ Đế.
Nguyên Giáp Đại Thần giải thích rồi chỉ vào con mèo:
-Trong cơ thể nó hình thành bán Nguyên Khí chỉ cần nó tìm ra đạo của mình liền đạt tới Bán Thần.
Hùng, Dương trố mắt nhìn sang con mèo im bặt nãy giờ, không ngờ nó khủng bố như vậy, chỉ cần nó tìm ra đạo của bản thân liền đạt tới Bán Thần.
Con mèo đang giả vờ nằm ngủ bộ dáng bé ngoan mười phần. Lúc này tai nó giật giật, nghe Nguyên Giáp Đại Thần nói, nó nhảy dựng lên ưỡn ngực, chắp chân sau lưng, cái đuôi mèo như muốn vểnh lên trời. Nó ngửa mặt nói:
-Hắc, bổn đế là chân thần chuyển thế mà các ngươi không tin?
“ Đạo của con mèo: Dùng quần lót chứng đạo, dùng vô sỉ đê tiện chứng đạo”. Hùng nhìn qua vẻ mặt đắc ý của nó mà trợn trắng mắt.
-Ngươi không phải yêu thú tại đại lục này.
Nguyên Giáp Đại Thần nói.
Hùng, Dương gật gật đầu.
Còn mèo không quan tâm, nó học người ngồi xuống đất kết ấn tầm bậy mong muốn tìm ra đạo của bản thân: “ Nó muốn vô địch thiên hạ, câu dẫn nghìn vạn thiếu nữ a.”
....
Võ Thánh Đỉnh Phong bắt đầu hình thành Vực. Đạt tới Võ Đế, Vực hoàn thiện giống như một vùng trời nhỏ, có thể nắm giữ mọi thứ trong vùng trời này, bên trong vùng trời này ngươi là Thần!
Đây là bước đầu tiên hình thành đại đạo của bản thân!
Tới khi đạo của bản thân vượt qua cực hạn của thiên đia, sẽ bị bài xích khỏi phiến thiên địa này.
Mặc kệ con mèo đắc ý, Hùng nói:
-Hiện tại vách ngăn giới bao phủ, linh khí dần cạn kiệt mong lão cứu giúp Việt Nam đại lục.
Nguyên Giáp Đại Thần thở dài lắc đầu: “Năm đó bổn tôn của ta dùng bóng của mình chứng đạo, hình thành Ám Vực sáng tạo Thần Thuật Hoá Nguyên Thân thành tựu Võ Thần, ta cảm nhận được lực lượng bài xích của thiên địa nhưng không mạnh, càng sử dụng nhiều lực lượng lực bài xích càng mạnh, khi ta tiêu diệt Ma Thần sử dụng toàn bộ lực lượng, bản tôn đã rời đi không còn ở nơi đây. Hiện tại ta còn lại đám tàn hồn này.”
Hùng có chút thất vọng lão mạnh như vậy, chỉ cần có lão hi vọng phá trời nhiều hơn vài phần.
-Nhưng nguyên khí khô kiệt tại sao lúc trước ta hấp thu được?
Hùng nghi ngờ hỏi.
Nguyên Giáp Đại Thần cười cười, nói: “ Thần Thuật Hoá Nguyên Thân có thể tạo ra một phân thân có lực lượng bằng bản thể. Bởi vì năm đó phân thân này cùng Ma Thần tại đây đồng quy vu tận, còn lại một chút tàn hồn nhờ nguyên khí dùng Nam Thiên Thần Trận trấn áp ma đầu. Không ngờ nguyên khí cạn kiệt khiến ta ngày càng yếu. Mấy ngày trước, ngươi gặp nguy hiểm ta dùng hết nguyên khí cho ngươi, hiện tại ta sắp phiêu tán.
Nhìn lão nhân ngày càng mờ đi, trong lòng Hùng cũng đau xót. Hắn có thể cảm nhận được trận chiến năm đó khủng bố như thế nào, lão vì cả Việt Nam đại lục mà trên lưng gánh chịu áp lực khổng lồ.
Hồn thể Nguyên Giáp Đại Thần run lên. Một giọt màu trắng như giọt nước xuất hiện trước mặt lão, từng đạo hồn lực không ngừng dao động trong đó. Lão phất tay đánh giọt nước vào trong đầu Hùng.
"Bên trong hồn lực này có ẩn chứa Thần Thuật Hoá Nguyên Thân và Thần Thuật Tuyên Ngôn Độc Lập của sư phụ ta. Anh Hùng… Hi vọng ngươi có thể tiêu diệt ma đầu, phá vách ngăn giới cứu giúp Việt Nam đại lục.”
Chỉ trong chớp mắt, Nguyên Giáp Đại Thần đã hóa thành một ông lão lưng còng già nua. Ngay cả giọng nói của lão cũng trở nên khàn khàn khó nghe, nhưng có thể nhận ra được, trong giọng nói này còn ẩn chứa một loại hy vọng. Việt Nam đại lục vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, thanh niên trước mặt này, tuy thực lực hiện tại thì còn kém. Nhưng không biết tại sao, lão cảm thấy lực lượng thân thể Hùng rất khủng bố. Nhưng nếu dùng lực lượng thân thế phá trời sẽ hủy diệt luôn đại lục, chỉ dùng đạo của mình tạo thành thiên địa bài xích mới tới gần vách ngăn giới được.
Nhìn dáng vẻ già yếu của lão, Hùng hít sâu một hơi. Hắn biết, bây giờ không phải lúc xử trí theo tình cảm.
-Đa tạ lão.
-Đệ dưỡng thương đi, ta tham ngộ Thần Thuật.
Hùng quay sang Dương nói rồi ngồi xuống xếp bằng bắt đầu tham ngộ tin thức vừa nhận được trong đầu.
Mặc dù lúc trước bị thương, khiếp sợ những gì Nguyên Giáp Đại Thần nói nhưng Dương vẫn lạnh lùng ít nói như mọi khi. Nghe Hùng nói vậy, Dương lạnh nhạt gật đầu ngồi xuống chữa thương.
-Mặc dù đạo của Mai Hắc Đại Thần khác nhưng ta chỉ dẫn cho ngươi một số đường đi. Đi được bao xa phải dựa vào chính mình rồi.
Nguyên Giáp Đại Thần đánh vào người Dương vài đạo hồn lực.
Nhìn Dương, Luật, Hùng Nguyên Giáp Đại Thần mỉm cười, rồi linh hồn tan vỡ hoá thành vô số điểm sáng phiêu tán giữa thiên địa này.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
134 chương
82 chương
105 chương
52 chương
42 chương
2897 chương
6 chương