Vốn muốn đến là để xem vết thương trên cánh tay của cô như thế nào rồi, nhưng Hàn Lam Nguyệt lại có vẻ như không hoan nghênh hắn cho lắm.
Cộng thêm lời than vãn của mẫu thân khiến Sở Bắc Dực cảm thấy mỗi khi đứng trước cô, hắn thật giống một phu quân thất bại.
Cả vợ còn chưa chạm vào được thì làm sao mà sinh bảo bảo.
Nếu có lý do thì đó chính là...sinh con nối dõi
Sở Bắc Dực từng bước tiến gần đến chỗ của Hàn Lam Nguyệt, hắn muốn doạ cô một chút, dám không hoan nghênh hắn, lần này xem nàng làm sao chối bỏ trách nhiệm nên làm của mình đây.
Nàng thấy lý do này có hợp lý không?
Lời vừa dứt thì thân người cao lớn của Sở Bắc Dực đã khoả lấp hết bóng dáng mảnh mai của Hàn Lam Nguyệt rồi.
Khi cô nhìn thấy Sở Bắc Dực càng lúc càng đến gần mình thì trái tim nhỏ của cô cũng đã đập loạn lên.
Không phải chứ, nhưng nếu hắn thật sự muốn thì cô cũng không thể khướt từ, vì cô vốn mang thân phận là thê tử của hắn, chuyện nên phát sinh cũng phải phát sinh thôi, nhưng...!
Ngài nên đến tìm Liễu muội muội thì hơn, nàng ấy chắc chắn rất sẵn lòng!
Hàn Lam Nguyệt hít một hơi lấy lại bình tĩnh nói
Sở Bắc Dực nghe đến đây sắc mặt liền thay đổi, hắn không vui, nàng lại ở trước mặt hắn nhắc đến Liễu Như Yên, nàng đã luôn để bụng chuyện này, vậy có phải trong lòng nàng cũng đã có một chút lưu tâm đến hắn rồi không.
Nghĩ vậy tâm trạng Sở Bắc Dực liền vui vẻ trở lại, hắn tiếp tục trêu chọc cô.
Nhưng ta chỉ muốn nàng...!
Bỗng dưng hắn thoắt cái đã bế cô lên đi về phía chiếc giường, xong hắn nhẹ nhàng để cô nằm xuống, lại áp thân mình ở phía trên cô, hai ánh mắt giao nhau, hắn nói.
Sắc trời không còn sớm nữa...!
Phải, sắc trời không còn sớm nữa!
Hàn Lam Nguyệt bây giờ không hoảng không loạn, ngược lại ánh mắt nhìn Sở Bắc Dực càng trở nên sắc sảo.
Hắn nhìn qua biểu cảm của nàng liền có cảm giác lạnh sống lưng, hắn biết rõ nữ nhân này rất tinh quái, nhưng không biết cái đầu nhỏ của nàng hiện giờ lại đang ủ mưu chuyện gì nữa.
Hàn Lam Nguyệt đưa những ngón tay uyển chuyển vuốt từ trên cơ ngực của Sở Bắc Dực dần xuống phía bụng dưới của hắn.
Một người mang tư tưởng hiện đại như cô sao có thể để bản thân mình chịu thiệt được, có muốn thì cô cũng phải là người nắm thế chủ động, hoặc chỉ như tình một đêm thôi, có gì phải sợ chứ, vả lại, body và chiếc nhan sắc này cũng không làm cô uỷ khuất a.
,,Bụp,, cánh tay không an phận của cô bị hắn nhanh chóng bắt lại.
Nàng...!
Không phải ngài nói muốn sinh con sao?
Hàn Lam Nguyệt ánh mắt đầy tà mị, đôi chân thon dài trắng tuyết của cô lúc này tựa như một con rắn mềm mại chậm chạp quấn lấy thắt lưng của Sở Bắc Dực.
Hắn mặt đỏ bừng lên, loại hành động này hắn chưa từng được trải nghiệm qua, Sở Bắc Dực liền cảm thấy xấu hổ, trái tim hắn đập mạnh như muốn tung lòng ngực mà bay ra ngoài.
Hàn Lam Nguyệt thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Sở Bắc Dực thì cô càng được nước lấn tới, nụ cười xấu xa nở rộ trên môi cô, tay này bị giữ thì còn tay kia.
Cô lại luồng tay vào trong lớp áo mà bóp bóp ngực hắn khiến Sở Bắc Dực hoảng hồn mà nhảy lùi về phía sau vài bước cách xa khỏi nữ tử trên giường ra.
Ta...!Nàng...!nghỉ ngơi sớm đi...! 1
Nói rồi Sở Bắc Dực lúng túng rời đi,, Rầm,, cánh cửa được mở vội khiến Tiểu Lan và Tiểu Nhu đứng canh bên ngoài giật cả mình.
Hàn Lam Nguyệt ngồi dậy cố nén cười, thì ra chỉ một con cọp giấy, một tiểu tử chưa trải sự đời.1
Bước đi được vài bước thì Sở Bắc Dực dừng lại.
Liễu Như Yên đã không còn giá trị, để nàng tùy ý sử lý.
Nói xong thì hắn rời đi.
,, Để nàng tùy ý sử lý,, câu nói khiến Hàn Lam Nguyệt mông lung, tuỳ ý là dù cô có lấy mạng ả cũng được? trước đây còn một mực muốn bảo vệ nàng ta cơ mà, không biết lời nào của hắn là thật lời nào là giả nữa.
Hàn Lam Nguyệt nằm lại trên chiếc giường, nhớ đến những việc mình đã trải qua trong thời gian qua.
Cô sinh ra ở một thế giới văn minh và dù lịch sử có chiến tranh khắc nghiệt thì cô cũng chỉ là được học trên tài liệu, bây giờ cô lại tận mắt nhìn thấy, đích thân tham gia, chỉ như vậy cô mới thấy hiểu được công lao to lớn của những người chiến binh.
Dù cô trước đây có là một sát thủ đi nữa cũng chưa từng trải nghiệm qua khung cảnh xương trắng chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, nó thật quá sức tưởng tượng của cô.
Lúc này cô lại vô tình nhớ đến lúc đó, hắn đỡ cho cô một mũi tên, trước khi ngã quỵ xuống, ánh mắt hắn nhìn cô lại trông như vô cùng nhẹ nhõm và yên tâm.
Trái tim cô ngay thời khắc đó siết lại, rốt cuộc là vì sao cô lại có cảm giác như vậy, chỉ đơn giản là chứng kiến người cứu mình gục ngã ngay trước mắt thôi sao?
Từ khi biết được một vài điều, người tự cho mình là đã mạnh mẽ và tài giỏi như cô hóa ra lại luôn nằm trong sự bảo bọc của người khác!
Hàn Lam Nguyệt miên man trong mớ suy nghĩ của mình rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Đã hai ngày kể từ khi Hàn Lam Nguyệt trở về từ chiến trường.
Tin tức vương phi thông minh tài trí, hiến kế giúp đánh lui quân địch đã nhanh chóng lan đi khắp kinh thành và những vùng lân cận.
Người dân vui mừng tung hô, dành lời khen ngợi không ngớt cho Chiến Thần Vương Gia và Vương Phi.
Còn đầu của tướng lĩnh bại trận được treo giữa cổng thành như một lời cảnh báo và răng đe đến những ai đang có ý định muốn tạo phản.
Đứng giữa những người dân đang tích cực phỉ nhổ cái đầu của phản tặc kia có một bóng người toàn thân mặc áo choàng đen.
Hắn nhìn cái đầu mà run run siết chặt lại nắm tay đến nỗi bàn tay rỉ ra máu, sau đó hắn ta chợt biến mất giữa đám đông một cách chớp nhoáng..
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
23 chương
87 chương
123 chương
243 chương
28 chương
102 chương