Ảnh hậu ma giáo giáo chủ
Chương 22 : sự thật tàn nhẫn
Các thí sinh đi theo nhiếp ảnh gia ra phố, tuyển thủ sẽ tự do phát huy khả năng để có bức ảnh chân dung đẹp nhất.
Tuy rằng Giang Ý Hàm và Lạc Huyền Ca đều mặc y phục cổ trang, đứng ở con phố đông người thoạt nhìn thật biệt nữu, nhưng cả hai đều đi theo máy quay phim cho nên tất cả mọi người cũng hiểu được là hoạt động gì.
"Tôi đột nhiên cảm thấy, trang phục của cô nếu phối hợp với đàn cổ thì sẽ rất có ý cảnh." Giang Ý Hàm tiến đến sát bên người Lạc Huyền Ca.
Mà Lạc Huyền Ca theo bản năng đem khoảng cách kéo ra một chút, ánh mắt sợ hãi liếc camera: Nữ nhân kia hẳn là đi đóng phim rồi.
Hãy còn nhớ rõ năm đó Tả Hộ Pháp chỉ thân thiết một chút với nữ đệ tử, vị bằng hữu duy nhất trên giang hồ của Tả Hộ Pháp liền thu gom toàn bộ ván giặt đồ ở trong Ma Giáo mang đến cho hắn. Hiện tại cô vẫn còn nhớ rõ Tả Hộ Pháp quỳ què suốt ba tháng bằng hai chân!
Này, ở trước mặt bằng hữu tuyệt đối phải bảo trì khoảng cách với ngoại nhân, đặc biệt là trước mặt một vị bằng hữu tính cách âm tình bất định như nữ nhân kia. Nếu không hậu quả thật sự là thảm không nỡ nhìn, đây cũng chính là lý do Giáo Chủ vẫn luôn không muốn kết giao bằng hữu.
Hỏi: Lúc trước vì sao không bảo trì khoảng cách với Mạnh Tiểu Manh?
Đáp: Khi đó An Nhược Thủy cũng chưa đề nghị làm bạn tốt của nhau mà.
Giang Ý Hàm biết Lạc Huyền Ca né tránh, không muốn có người thân thiết quá mức với mình, cho nên nàng cũng không để ý lắm. Nàng dùng ánh mắt cực nóng nhìn Lạc Huyền Ca: "Tôi đã từng đến nơi này nên biết một cửa hàng có đàn cổ. Chúng ta tới đó nhìn xem, cô còn có thể ở trong tiệm chụp vài bức ảnh."
"Đàn cổ?" Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày: "Lúc trước không phải cô đã nói y phục này đi cùng với sáo à?"
"Nhưng hiện tại nhìn tổng thể trang phục thì tôi cảm thấy phối hợp với đàn sẽ càng tốt." Giang Ý Hàm thấy Lạc Huyền Ca vẫn nhíu mày như cũ, nàng lại lần nữa đề nghị: "Dù sao cửa hàng đó cũng có những nhạc cụ khác nữa, chúng ta hãy đi xem trước. Nếu đàn không hợp thì lại đổi, cô cảm thấy thế nào?"
"Ừm." Lạc Huyền Ca chần chừ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Qua mấy ngày vừa rồi, Giang Ý Hàm đã bớt đi địch ý và ghen ghét đối với Lạc Huyền Ca, coi như bạn bè cùng chung hoạn nạn, cho nên nàng đối Lạc Huyền Ca cũng quan tâm không ít. Nếu có thể nhìn thấy đồng đội dựa trên sự sắp xếp của mình mà trở nên lóe sáng, cũng là một chuyện khiến người ta vô cùng vui mừng, ít nhất Giang Ý Hàm cho là như vậy.
Sau khi cả hai đến cửa hàng kia, biểu tình của Lạc Huyền Ca có chút cứng đờ, nơi này tuy rằng rất nhiều nhạc cụ nhưng lại không có loại nào thượng đẳng hoặc là cực phẩm như trong tưởng tượng của cô.
Chủ tiệm thấy có khách, lập tức nhiệt tình tiếp đón. Nhưng thời điểm hắn nhìn thấy máy quay phía sau Lạc Huyền Ca và Giang Ý Hàm, sắc mặt tức khắc thay đổi.
"Các cô lại tới làm gì? Tôi đã nói rồi, đàn của chúng tôi sẽ không bán cho các cô đâu. Bất luận trả giá bao nhiêu đều không bán! Mau đi đi!"
Giang Ý Hàm ngẩn người, trước đây nàng từng tới đây một lần với bạn, thấy chủ tiệm rất lịch sự, sao đột nhiên thay đổi rồi? Hơn nữa...... Cửa hàng nhạc cụ lại không bán đàn, vậy chủ tiệm này là làm cái nghề gì đây?
Lạc Huyền Ca vốn dĩ còn đang mải đánh giá các nhạc cụ, không nghĩ tới ông chủ lại trực tiếp đuổi người.
Lập tức tất cả quay mặt nhìn nhau khó hiểu, lát sau mới lấy lại tinh thần nhìn chằm chằm ông chủ: Tình huống này là sao?
Chủ tiệm vẫn đang thở phì phì, bà chủ đứng bên cạnh thấy có chút không đúng, vội vàng tiến đến: "Các vị là tới làm gì?"
Giang Ý Hàm suy tư, còn những nhân viên công tác cũng im lặng vì đang phát sóng trực tiếp, vì thế đều chờ Lạc Huyền Ca lên tiếng.
Lạc Huyền Ca không phụ sự phó thác, mở miệng giải thích: "Chúng tôi là thí sinh tham gia cuộc thi tuyển chọn ngôi sao, vì nội dung thi đấu yêu cầu chụp ảnh theo tổ, cho nên chúng tôi muốn mượn một số nhạc cụ và bãi chụp của cửa hàng."
"À, bảo sao tôi lại thấy có chút quen mắt. Cô là Lạc phúc hắc mà." Lão bản nương nhìn kỹ Lạc Huyền Ca, đột nhiên vỗ đùi: "Ai u, thật đúng là Lạc phúc hắc. Con gái của tôi yêu thích cô, hôm nay nó đi học bổ túc rồi nên cô có thể ký tên cho tôi hay không? Chờ sau khi nó vượt qua kỳ thi, tôi liền đem chữ ký của cô tặng nó."
Giờ phút này sửng sốt, không chỉ một mình Lạc Giáo Chủ mà còn có Giang Ý Hàm cùng với dân mạng trên kênh livestream: Wow, còn có thao tác thần kỳ như vậy nữa???
Giang Ý Hàm nhìn bà chủ đang xấu hổ cười cười, ai cần phải đến lớp học bổ túc cơ? Thành tích thật không tốt. Cô bé đó thực sự có thể dùng một học kỳ, từ học kém biến thành học giỏi hay sao? Nếu thật là fan của Lạc Huyền Ca, như vậy hy vọng tiểu cô nương sau khi về nhà, nhìn đến đoạn video trực tiếp này sẽ không bị bóng ma tâm lý!
Lạc Huyền Ca không nghĩ nhiều như Giang Ý Hàm, nhìn thấy bà chủ cười rất chân thành, cô liền lập tức đồng ý ký tên.
Bà chủ nhìn xung quanh, có chút sốt ruột vuốt túi tiền, ngày thường đều mang theo bút và sổ ghi chép như vật tùy thân, hôm nay sao lại để chỗ nào rồi không biết?
Lạc Huyền Ca thấy bà chủ nôn nóng đến mức toát mồ hôi hột, muốn khuyên đừng vội thì đột nhiên thấy được văn phòng tứ bảo* chủ tiệm đặt trên bàn.
*gồm bút, nghiên, giấy, mực
Cô tiến đến gần, thấy còn có mấy chữ của chủ tiệm vừa viết trước đó không lâu, mực còn chưa khô.
"Tôi dùng cái này viết được chứ?" Lạc Huyền Ca giơ tay chỉ chỉ bút và giấy mực ở trên bàn.
Chủ tiệm dùng ánh mắt nghi ngờ quét tới quét lui trên người Lạc Huyền Ca, hắn không tin một tiểu nha đầu lại có thể triển lãm thư pháp, cho nên không hài lòng lắm vì sợ Lạc Huyền Ca dùng mấy chữ kỳ kỳ quái quái làm bẩn giấy bút của mình.
Bà chủ không ngại, liên tục gật đầu: "Có thể có thể."
Lạc Huyền Ca hơi gật đầu, đi đến trước án thư có sẵn bút mực, thoáng ngây người nhìn tờ giấy trắng.
Trên kênh livestream một lần nữa nổ tanh bành.
Võng hữu 1: Lão phu đã bấm tay tính toán, Lạc phúc hắc lại muốn khai quải.
Võng hữu 2: Chết cười, các thím thật sự coi cô ta là nhân tài toàn năng sao? Bút lông thư pháp cũng không phải ngày thường tùy tiện luyện luyện là có thể viết được, mấy chữ mà chủ tiệm vừa viết kia nhất định đã luyện hai ba năm rồi. Lạc Huyền Ca hiện tại vậy mà dám giỡn trước mặt ông chủ tiệm, thật không biết ai cho cô ta mặt mũi.
Võng hữu 3: Tôi không biết ai cho Lạc phúc hắc mặt mũi, nhưng bổn cung phải ngắt lời một chút, lát nữa lầu trên vô cùng có khả năng bị Lạc của tôi vả mặt.
Võng hữu 4: +1, Lạc của tôi cũng không làm mấy chuyện không nắm chắc phần thắng. Chờ coi đi, Lạc trở tay chính là một cái tát, đánh cho anti fan ngây ngốc luôn.
Võng hữu 5: Ha ha, thật đúng là idol nào fan nấy, đều não tàn giống nhau, tà giáo giống nhau.
Võng hữu 6: Tà giáo? Chúng tôi là Ma Giáo!!!
Võng hữu 7: Ma Giáo? Tôi thích 23333
Võng hữu 8: Không sai, chúng tôi chính là Ma Giáo! Lạc Giáo Chủ vô địch, anti dám can đảm đến gây chiến, chờ trở tay chính là một cái tát.
Võng hữu N: Rực rỡ hốt hoảng, trở tay chính là một cái tát +10086
......
Lạc Huyền Ca không biết, fan đã nhìn thấy thân phận thật sự của mình. Cô đang do dự viết gì mới tốt, không thể chỉ viết mỗi tên của mình thôi. Suy tư mấy giây, trong đầu cũng không nghĩ ra nên viết cái gì. Kết quả trong lúc lơ đãng, một giọt mực vô tình theo ngòi bút rơi xuống tờ giấy trắng.
Chủ tiệm thấy thế tức giận đến hai mắt tóe lửa: "Cô!"
Bất quá Lạc Huyền Ca cong cong khóe môi, dùng bút bắt đầu phác hoạ xung quanh giọt mực, kết quả lưu loát họa ra một bức hàn mai đón gió bất khuất ngạo nghễ. Lạc khoản* Lạc Huyền Ca.
*Hàng chữ ở góc bức tranh/bức trướng, ghi năm tháng tên họ của tác giả, do chính tác giả viết.
Lạc Huyền Ca đặt bút xuống, bình tĩnh nhìn về phía bà chủ: "Bác nhìn xem, được không."
"Được được được, thật là đẹp." Bà chủ lộ ra biểu cảm khó có thể tin nổi, xem một hồi liền vui tươi hớn hở nói: "Ai u, nếu con gái tôi không vượt qua kỳ thi, không tặng nó thì tôi sẽ treo bức thư pháp này trong tiệm, coi như bảo bối trấn giữ cửa hàng ha ha ha."
Ông chủ đứng một bên nhìn tranh nhìn chữ, nửa ngày không phát ra câu gì, thầm nghĩ: Muốn hỏi một chút, đại sư có thu nạp đồ đệ hay không?!
Kênh livestream đang yên tĩnh, chỉ chốc lát sau đột nhiên bắn ra làn đạn làm vỡ cả màn hình.
Võng hữu 1: Wow, đau mặt!
Võng hữu 2: Mấy giáo đồ kia cái gì cũng đừng nói nữa, mặt tôi đau quá!
Võng hữu 3: Lần này trở tay, đánh đến thật sảng khoái. Lạc phúc hắc của tôi...... A không, Lạc Giáo Chủ của tôi vô địch!
Võng hữu 4: Chuyên gia đâu rồi? Nhanh tới phun a 23333
Võng hữu 5: Đừng nói nữa, mau bỏ phiếu. Đi thôi đi thôi, chúng ta bất hòa khai quải người chơi.
Võng hữu 6: Nếu không phải là đang phát sóng trực tiếp, tôi tuyệt đối không tin có quải thần như thế này tồn tại!
......
Giang Ý Hàm tiến lên nhìn nhìn bức tranh, trong lòng vô hạn cảm khái, hâm mộ lẫn ghen tị, lát sau nàng nhìn thoáng qua vẻ mặt như bị táo bón của ông chủ, tâm tình rất tốt đi đến bên cạnh hắn: "Ông chủ à, hôm nay chúng tôi tới là muốn mượn đàn cổ. Chúng tôi sẽ không lấy đi, chỉ dùng ở trong tiệm thôi. Nếu có một chút tổn hại nào, chờ thi đấu kết thúc chúng tôi sẽ bồi thường đúng giá gốc, ông thấy được không?"
Chủ tiệm vẫn đang quan sát Lạc Huyền Ca, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của bà chủ, đành phải gật đầu đồng ý.
Lạc Huyền Ca và Giang Ý Hàm thấy vậy, nhẹ nhàng thở phào: "Cảm ơn."
Giang Ý Hàm cũng không biết vì sao mình đột nhiên lại quan tâm Lạc Huyền Ca, rõ ràng trước kia mãn tâm mãn nhãn ghen ghét oán hận, hiện tại lại rộng rãi như thế.
Suy nghĩ một hồi Giang Ý Hàm cảm thấy, khả năng bản thân rộng rãi là bởi vì nàng tự hiểu được mình là người phàm, so cái gì với khai quải đại thần chứ? Đây không phải tự ngược sao? Còn không bằng ôm một cái đùi, cọ điểm ăn thịt!
Lạc Huyền Ca nhìn tất cả đàn cổ trong tiệm, ở trong mắt người khác có lẽ chúng đều không tồi, nhưng trong mắt Lạc Huyền Ca thì đó là hạ đẳng.
Kiếp trước cô không thích âm luật nhưng Hữu Hộ Pháp và Ma Giáo Thánh Nữ lại cực kỳ yêu thích, vì thế hai người kết bè kết phái đánh đố khiến cho Lạc Huyền Ca thua. Hậu quả là hạ lệnh cho toàn giáo phải khổ học âm luật. Vì vậy Ma Giáo đi khắp nơi tìm kiếm nhạc cụ thượng đẳng, thậm chí đánh cắp lẫn thu mua mấy nhạc cụ hiếm lạ với giá cao.
Trong khoảng thời gian ngắn chọc cho võ lâm trào phúng không thôi, đường đường Mị Ảnh cung không tu luyện nội công tâm pháp, ngược lại còn học mấy thư sinh yếu nhược phổ nhạc làm từ bát huyền đánh đàn, thực sự là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Sau đó......
Hữu Hộ Pháp dùng một cây đàn cổ đoạt mệnh phong hầu, khiến người ta tẩu hỏa nhập ma nội lực đại loạn, hết thảy võ lâm giang hồ cũng không dám coi khinh âm luật của Ma Giáo nữa, thậm chí còn có không ít người trong võ lâm sôi nổi noi theo.
Lạc Huyền Ca thấy nàng có thể sử dụng đàn cổ đoạt mệnh, ngay lập tức nổi lên hứng thú, nhiều lần dò hỏi nhưng Hữu Hộ Pháp đều tránh né không tiết lộ. Cuối cùng Thánh Nữ đã giải thích nghi hoặc cho Giáo Chủ......
Thánh Nữ nói: "Ha ha, bởi vì nàng vừa mới học cho nên đàn đến mức quá khó nghe. Nhưng vẫn muốn đứng trước mặt võ lâm giang hồ khoe khoang một chút, cố ý dùng nội lực đem tiếng đàn truyền vào trong tai người khác, cuối cùng lại làm nhiễu loạn nội công tâm pháp của bọn họ, tẩu hỏa nhập ma tự phế võ công."
Chân tướng bị người ta không chút lưu tình vạch trần, Hữu Hộ Pháp tức giận cầm theo đàn cổ ra đi. Khi trở về, đã học đến trình độ xuất sắc, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện ra ngoài khoe khoang, nhưng...... Người trong võ lâm thấy nàng mang theo đàn cổ, hết thảy chấn động quỳ xuống đất gào khóc cầu xin tha mạng!
Hữu Hộ Pháp mệt mỏi, cuối cùng quyết định hồi giáo bế quan để chuyên tâm nghiên cứu âm luật, không tham gia tranh giành trong võ lâm nữa.
Võ lâm giang hồ biết được Ma Giáo Hữu Hộ Pháp bế quan, khắp chốn mừng vui chúc mừng bảy ngày bảy đêm mới bằng lòng ngừng lại.
_________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Tả Hộ Pháp: Cái kia…… Giáo Chủ a, kỳ thật nam nhân ngày đó mà ngài gặp không phải bằng hữu của ta, hắn đối với ta tình cảm chân thành! Chỉ vì cả hai đều là nam tử cho nên phải che giấu mọi người. Đã khiến Giáo Chủ hiểu lầm hai chữ bằng hữu, chúng ta thật tội lỗi a……
Hữu Hộ Pháp: Khụ khụ, ta muốn trịnh trọng nói hai câu. Đầu tiên, bổn hộ pháp tinh thông các loại nhạc cụ âm luật. Tiếp theo, bổn hộ pháp năm đó nhuộm đen lịch sử, ai dám can đảm nhắc lại, lão nương nửa đêm mang theo Tiểu Manh ngốc đến nhà biểu diễn hợp tấu phương Tây và Trung Quốc cho nghe!!!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
186 chương
97 chương
62 chương
78 chương