Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày
Chương 87
“Hôm nay có phải là anh cố ý không?”
“Không phải.”
“Hừ, anh cho rằng em sẽ tin sao?”
Tô San quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn.
Tạ Duyên nhìn nhìn tứ phía, sau đó đột nhiên ghé người qua mổ lên bờ môi đỏ mọng đang hơi dẩu lên của cô một cái, giọng nói trầm thấp:
“Em phải tin tưởng anh.”
Tô San hoảng hốt, theo bản năng đưa tay lên che miệng nhìn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy Hạ Hoa đang nhìn chằm chằm bên này, khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi đưa tay ra đẩy đẩy hắn:
“Anh mau lái xe đi!”
Thấy dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi của cô, Tạ Duyên không nhịn được khẽ bật cười, sau đó nhấn chân ga, chậm rãi chuyển động tay lái.
Đến lúc xe đã đi được một quãng xa, Tô San quay đầu lại nhìn tòa nhà đài truyền hình đang khuất dần về phía sau, cuối cùng không kiềm chế được lại trừng mắt nhìn hắn nói:
“Anh còn nói là anh không cố ý, anh rõ ràng biết Hạ Hoa đang ở ngoài nhìn mà anh còn…”
Nói tới đây, cô lại đỏ mặt quay đi không nhìn hắn nữa. Hiện giờ cô mới phát hiện ra Tạ Duyên càng ngày càng xấu tính.
“Anh ta không nhìn thấy được đâu.”
Tạ Duyên hơi mím môi lại, trong ánh mắt còn chứa đầy ý cười.
“Sao lại không thấy, theo em thấy thì chắc chắn là anh cố ý, cuộc điện thoại hôm nay cũng là cố ý, ban ngày ban mặt mà ngủ gì chứ. Tạ lão sư à, diễn xuất của anh thật là xuất quỷ nhập thần!”
Tô San cau mày vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, đánh chết cô cũng không tin Tạ Duyên lại ngủ vào ban ngày.
Tay lái chậm rãi chuyển động, Tạ Duyên nhìn thẳng con đường trước mặt, vừa thản nhiên giải thích:
“Anh đau đầu, cho nên lúc chiều mới nằm nghỉ một lúc.”
Vừa nghe thấy thế, Tô San lập tức quay sang, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn:
“Anh bị sao vậy?”
Hơi thoáng nhìn qua cô một cái, thấy vẻ mặt đầy quan tâm của cô, Tạ Duyên khẽ cười một cái rồi nói:
“Không có gì, là bệnh cũ mà thôi.”
Tạ Duyên chắc chắn sẽ không đem mấy chuyện kiểu này ra để lừa gạt cô, hóa ra đúng là hắn không khỏe. Tô San chớp chớp mắt, yên lặng nhìn hắn.
Có lẽ bị cái nhìn của cô làm cho lúng túng, Tạ Duyên bỗng đưa một tay ra xoa xoa đầu cô nói:
“Em cứ nhìn anh như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn xe cộ đó.”
Phong cảnh bên ngoài lướt về phía sau rất nhanh, Tô San bất đắc dĩ nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục nhìn thẳng về phía trước. Lúc này trên đường cũng không có quá nhiều xe cộ qua lại vì giờ đã khá trễ rồi, nếu như là ban ngày thì chắc chắn là sẽ bị kẹt cứng.
“Thực ra anh không cần phải tới đón em thế này đâu, tài xế có thể tới đưa em về được mà.”
Tô San bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
Hơi liếc nhìn cô một cái, hắn thấp giọng nói:
“Về đâu?”
Tô San: “……”
Cô đỏ mặt quay đầu mặc kệ hắn. Tạ Duyên càng ngày càng nham hiểm, hèn chi ngay cả Hạ Hoa cũng không có cách nào đối phó.
Cả quãng đường hai người không nói gì nữa, tới lúc đến biệt thự của Tạ Duyên thì Tô San cởi dây an toàn đi xuống xe, chờ hắn đỗ xe xong thì cả hai cùng nhau đi vào.
Vào nhà bật đèn lên, lập tức phòng khách rộng lớn nhờ ánh đèn mà trở nên sáng choang. Tô San đổi giày thành dép trong nhà, đi qua mở tủ lạnh ra. Nếu như Tạ Duyên đang bị đau đầu thì nên ăn gì đó thanh đạm một chút, cho nên Tô San quyết định nấu mì kèm với một chút rau xanh.
Có điều cô còn chưa kịp lấy cải thìa ra thì đột nhiên bên hông xuất hiện một bàn tay to áp vào, bờ vai bị cằm của hắn đè nặng, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
“Hôm nay anh còn chưa ăn gì hết.”
Cổ bị nhột, Tô San đỏ mặt đóng cửa tủ lạnh lại, sau đó quay người lại giơ cây cải thìa trong tay lên nói:
“Nên giờ em sẽ nấu cho anh ăn đây.”
Cô còn chưa kịp tẩy trang, điều đầu tiên đã nghĩ tới nấu cơm cho hắn, trong đôi mắt trong veo sáng ngời của cô phản chiếu hình ảnh của mình. Ngay trong giây phút này, hắn cảm thấy trong mắt cô chỉ còn một mình mình. Bỗng nhiên hắn đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực, đầu vùi vào bên cổ của cô, thấp giọng nói:
“Anh muốn em nấu cơm cho anh cả đời.”
Ánh đèn trên trần nhà vô cùng chói mắt, chiếu rọi khiến không gian trở nên mờ ảo, không chân thật, nghe lời này, chỗ nào đó trong lòng cô rung động, Tô San đỏ mặt, có vẻ bị hắn ôm chặt nên không thoải mái lắm:
“Vậy sao mà được chứ, nếu như đến lúc em già rồi, phải ngồi xe lăn, không lẽ anh còn bắt em phải hầu hạ anh sao?”
Nghe vậy, Tạ Duyen cười khẽ một tiếng, giọng điệu mang theo vẻ sung sướng:
“Vậy lúc đó để anh hầu hạ em.”
Nói xong hắn buông cô ra, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô:
“Anh đi tắm đây.”
Tô San: “……”
Nhìn hình bóng của hắn thong thả đi lên lầu hai, Tô San không hiểu sao cảm thấy người này thật là xấu tính, đi tắm thì đi tắm, vì sao còn thông báo với cô làm cái gì!
Cầm cải thìa, cô vào trong bếp tìm mì sợi. Bởi vì lúc nãy khi ở đài truyền hình cô đã ăn rồi, nên giờ chỉ cần nấu một phần cho Tạ Duyên là được.
Bởi vì sợ mì sẽ trương lên nên Tô San cũng không chế nước dùng vào ngay mà đợi Tạ Duyên đã đi xuống mới đổ nước vào, rắc thêm một chút hành lá, sau đó để hắn bưng tô mì ra ngoài bàn ăn.
“Anh cứ ăn từ từ, nếu không đủ thì nói em xuống nấu thêm cho anh.”
Tô San nói xong liền cất bước đi lên lầu. Cả ngày mệt mỏi, giờ phút này cô cần nhất là ngâm mình vào bồn tắm để thư giãn.
Nhìn hình bóng của cô dần khuất khỏi tầm mắt, Tạ Duyên lại chuyển ánh mắt nhìn xuống tô mì sợi thơm phức, hình như cho dù cô làm cái gì đi nữa thì chỉ cần nhìn thôi cũng đã kích thích vị giác rồi.
Đi lên lầu, Tô San mở tủ quần áo ra tìm quần áo của mình, trước khi bước vào phòng tắm còn kiểm tra kỹ lưỡng xem trong này đã có khăn lông hay chưa, may là lần này mọi thứ đều có đầy đủ.
Gội đầu xong, cô liền xả nước ấm vào bồn rồi ngâm mình trong đó. Khi dòng nước ấm áp bao phủ toàn bộ thân thể thì dường như sự mệt mỏi nguyên một ngày hôm nay hoàn toàn tan theo mây khói.
Ngâm mình khoảng hơn mười phút, Tô San mới đứng lên mặc quần áo. Đến lúc cô đã lau khô tóc đi xuống, thì Tạ Duyên vẫn đang ở phòng khách xem gì đó trên máy tính. Cô đi xuống, nhìn tô mì trên bàn đã được chén sạch, không thể không hỏi lại:
“Anh còn muốn ăn thêm không?”
Mặc dù buổi tối mà ăn nhiều quá cũng không tốt, nhưng Tô San vẫn mong hắn sẽ ăn nhiều một chút.
Mới vừa tắm xong, làm da cô vẫn còn hơi hồng hồng, chiếc váy ngủ rộng thùng thình dài tới đầu gối lộ ra cẳng chân thon dài tinh tế trắng nõn, ở dưới ánh đèn dường như sáng lấp lánh. Tạ Duyên bỏ laptop qua một bên, đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô xuống ngồi lên đùi mình. Không để cho cô kịp giãy giụa, đầu vùi vào bên cổ tràn đầy hương thơm của cô, lẩm bẩm:
“Anh đau đầu.”
Tô San đang tính giãy giụa, thấy hắn đang cau mày lại, không nhịn được đưa tay nhấn nhấn vào giữa trán của hắn, cảm thấy hơi đau lòng:
“Đau thì đi bệnh viện khám thử xem.”
Có khi uống thuốc giảm đau vào sẽ đỡ hơn một chút.
“Không cần đâu.”
Tạ Duyên lấy tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, mắt nhắm hờ, dựa đầu vào cổ của cô, giọng nói khàn khán:
“Đây là do di truyền, cố gắng chịu một lúc là không sao nữa.”
Nghe vậy Tô San càng đau lòng hơn, chỉ có thể đưa tay ôm lấy bờ vai của hắn, cứ yên lặng như vậy một lúc lâu.
Cô vốn tưởng đau đầu này là do lúc trước Tạ Duyên đóng phim bị ngã từ trên cao xuống mà thành, không ngờ là do di truyền. Có điều bệnh đau đầu di truyền rất khó trị tận gốc, hơn nữa đau không có quy luật. Có vẻ Hạ Hoa cũng không biết chuyện này, hoặc là do Tạ Duyên chưa bao giờ nói với anh ta.
Thật lâu sau Tạ Duyên mới ngẩng đầu lên, tay day day trán:
“Anh không sao, em đi ngủ trước đi.”
Hiện giờ Tô San vẫn đang ngồi trên đùi hắn, nhìn nhìn vào ánh mắt thả lỏng của hắn, cô hơi dừng lại suy nghĩ giây lát, đột nhiên mạnh dạn đưa tay ôm lấy eo hắn, cảm thấy cơ thể của hắn cứng đờ ra, cô chỉ có thể đỏ mặt nhỏ giọng nói:
“Em…em rất sợ anh xảy ra chuyện.”
Cảm thấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại trong lòng hơi run rẩy, đột nhiên Tạ Duyên cảm thấy hơi bất đắc dĩ, đưa tay nắm lấy vai của cô, ánh mắt sáng quắc nói:
“Sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng nếu mà em cùng ngủ với anh, thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra đó.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, nghe vậy ánh mắt của Tô San lập tức trở nên hoảng loạn, cô nhẹ giọng nói:
“Em…em tin tưởng anh.”
Nghe vậy, Tạ Duyên chỉ có thể cười khổ một tiếng, hắn không có được sự tự chủ như Liễu Hạ Huệ.
“Em phải nhớ kỹ rằng, sự tự chủ của anh không tốt được như vậy.”
Hắn nhìn chằm chằm cô nói. Vừa nói xong lập tức lật người đè cô nằm ra sô pha, gấp gáp không chờ nổi hôn lên bờ môi đỏ bừng nhỏ nhắn kia, từng dây thần kinh đều gần như ở trong trạng thái kích động, không biết đây là do đang bị đau đầu hay đang hưng phấn. Bàn tay hắn bắt đầu lần mò từ bên trên sờ soạng xuống phần đùi của cô mà vuốt ve.
Đầu của Tô San bị hắn ép buộc ngẩng lên, cô chỉ có thể gắng sức hô hấp. Nhìn thấy chùm đèn lấp lánh chói mắt trên trần nhà, không nhịn được vừa thở dồn dập vừa nói:
“Không phải là…là anh đang đau đầu sao?”
“Vì vậy anh đang cần làm chuyện khác để dời đi lực chú ý.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, từng cái hôn nóng bỏng bắt đầu hôn xuống dưới, lại thêm hương thơm nhàn nhạt từ trên người cô tỏa ra giống như đang muốn phá vỡ lý trí của hắn, không cho phép bỏ qua.
Hắn đã cho cô cơ hội nhưng là do cô không chịu nắm bắt, vì vậy không thể trách hắn được.
…
Từ phòng khách, tới phòng ngủ, rồi lại qua phòng tắm, Tô San thực sự không nhớ nổi là mình ngủ khi nào. Cô chỉ thầm hận sao mình lại mềm lòng như vậy!
Khi tiếng chuông báo thức vang lên bên tai, Tô San vẫn còn đang rất mệt, chỉ muốn ngủ tiếp. Có điều cô vẫn nhớ rõ hôm nay cô phải gặp mặt ba mẹ của Tạ Duyên, cho nên nhất định phải rời giường.
Khẽ mở mắt ra, vài tia nắng đã lọt qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào phòng. Tô San đưa tay ra mò mò điện thoại, lại chỉ cảm thấy cả người rã rời, hơi động một chút là đau đớn. Ngay lúc này đây, cô thật sự là rất mệt, mệt tới mức chỉ mong sao có thể ngủ liên tục một ngày một đêm.
Lúc mở điện thoại ra, thấy đã là tám giờ rưỡi rồi, Tô San lập tức ngồi dậy, ngay lúc này một thân hình cao lớn đi từ ngoài vào. Nhìn thấy hắn, sắc mặt của Tô San lập tức trở nên không tốt. Đàn ông đều là kẻ lừa đảo, mà Tạ Duyên thì chính là kẻ lừa đảo gian xảo nhất trong số đó!
“Nếu mệt thì chờ tới buổi chiều rồi tụi mình hãy qua đó, để anh gọi điện báo cho ba mẹ.”
Có vẻ hiện giờ tâm tình của Tạ Duyên không tồi, trong ánh mắt đều tràn đầy sự phấn chấn, đi tới bên cạnh giường, đúng là chuẩn bị gọi điện thật.
Tô San chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng, giọng nói vẫn khàn khàn:
“Em mệt như vậy là lỗi của ai hả? Rõ ràng đã hẹn là buổi sáng, giờ đột nhiên lại dời sang buổi chiều, vậy thì ba mẹ của anh sẽ nghĩ về em như thế nào?”
Giọng của cô mặc dù khàn khàn như vẫn vô cùng dễ nghe. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ vẫn còn mơ màng mang theo vẻ buồn ngủ, mắt vẫn còn không mở ra nổi, Tạ Duyên không nhịn được cúi đầu, đưa tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói:
“Thật xin lỗi, là do anh không chịu kiềm chế lại.”
Tự chủ của hắn vốn dĩ đã không tốt, hơn nữa hôm qua như vậy đã là cật lực khống chế bản thân rồi.
Cô liếc hắn một cái, tuyệt đối không muốn quan tâm tới hắn nữa. Người này chính là một kẻ lừa đảo vô cùng nham hiểm, rõ ràng đã nói là một lần cuối cùng…
“Anh tránh ra, em phải đi đánh răng!”
Tô San đỏ mặt tức giận nói, cố gắng để mình không nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Có lẽ do cô kích động khiến chăn bị lỏng ra, lộ ra phần xương quai xanh trắng nõn của cô vẫn còn có một vài vết đỏ đỏ. Ánh mắt của Tạ Duyên lập tức tối sầm lại, ho nhẹ một tiếng, lập tức nhìn qua chỗ khác:
“Anh đã mua bánh quẩy và sữa đậu nành, lát nữa em ra thì ăn tạm đi nhé.”
Hắn nói xong lập tức xoay người đi ra khỏi phòng. Khi hắn đã rời khỏi phòng, Tô San lại lăn lộn vài vòng trong ổ chăn, sau đó không thể không cố gắng lết dậy mặc quần áo.
Đến khi vào phòng tắm, nhìn thấy phần cổ của cô hoàn toàn không có chút dấu vết gì nhưng những chỗ khác thì hồng hồng tím tím chằng chịt. Cô lập tức cảm thấy Tạ Duyên thật là quá mưu mô, biết rõ hôm nay cô phải đi gặp ba mẹ hắn, hèn chi không cắn lên cổ của cô.
Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, Tô San đi xuống lầu, thấy Tạ Duyên đã sửa soạn quần áo tươm tất ngồi đó đọc báo. Tô San lập tức trầm mặt, ngồi vào bàn ăn, sau đó bưng ly sữa đậu nành lên uống một miếng.
Thấy sắc mặt của cô không tốt, Tạ Duyên cảm thấy hơi có lỗi, đặt tờ báo xuống, giọng nói ấm áp:
“Thật xin lỗi, là tại anh không chịu suy xét đến việc em bận rộn đóng phim.”
Mắt nhìn thoáng qua phía đó, mắt thấy trên mặt hắn còn mang theo sự quan tâm lo lắng, Tô San bĩu mỗi, trong lòng thì đã mềm nhũn:
“Thôi được rồi, lần sau chỉ cần anh chú ý một chút là được.”
Vừa dứt lời, mặt cô lại đỏ bừng lên, muốn tự vả miệng mình một cái. Vì sao cô lại nói ‘lần sau’ làm cái gì!
Thấy cô ngại ngùng cúi đầu không dám nhìn mình, Tạ Duyên không thể không ghé đầu lại gần chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt ngập tràn ý cười vui vẻ:
“Em yên tâm, lần sau anh nhất định sẽ chú ý.”
---Hết Chương 86---
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
34 chương
1 chương
99 chương
233 chương
21 chương
11 chương