Ảnh Hậu Của Chàng Tổng
Chương 16
Bởi vì tin tức bên ngoài đang ầm ĩ nên Dương Vũ Mịch căn bản không dám ra khỏi viện. Cô ta làm mình bị thương trong lúc huấn luyện người mới, chính là muốn nhăn chặn Bùi Lạc Phong, không để cho anh ta đăng ký kết hôn với Tống Như.
Tống Như chỉ cảm thấy Dương Vũ Mịch đã dồn hết tâm tư lên trên người đàn ông rồi, thảo nào nhiều năm qua cũng không thể nổi tiếng được.
Tròn phòng bệnh, Dương Vũ Mịch nghe trợ lý báo cáo thì vô cùng đắc ý: "Không ngờ Tống Như còn thật sự dám đến. Tôi nhất định sẽ làm cho cô ta hối hận vì quyết định này, làm cho cô ta vĩnh viễn cũng không dám nhắc lại chuyện kết hôn với Lạc Phong."
"Vũ Mịch, tôi đã sắp xếp phóng viên xong rồi. Chỉ cần cô kêu lớn một tiếng, tôi sẽ lập tức dẫn người xông vào!"
"Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng làm như mình vừa bị thương, để cho Tống Như biết ai mới là người phụ nữ Bùi Lạc Phong yêu nhất."
Cô ta siết chặt nắm tay. Mỗi ngày ở Giải trí Huy Hoàng đều đang thử thách sự kiên trì của cô ta. Cô ta đã sớm muốn đẩy Tống Như từ trên đám mây xuống. Cứ chờ xem đi, người phụ nữ nổi bật nhất bên cạnh Bùi Lạc Phong chỉ có thể là cô ta!
"A, đúng rồi, chúng tôi đã lên kế hoạch cho cô làm ảnh hậu. Bất kể tốn bao nhiêu tiền, nhất định sẽ làm cho cô nhận được giải thưởng kia!"
Dương Vũ Mịch nhíu mày: "Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe được."
"Ở đây không phải không có người ngoài sao!" Trợ lý mỉm cười không để ý nói: "Cô ta sắp tới rồi, cô nhanh nằm xuống đi."
Dương Vũ Mịch vội vàng nằm xuống giường bệnh, giả vờ yếu ớt. Lát sau, Tống Như dẫn Bùi Lạc Phong đi đến.
"Vũ Mịch, Tống Như tới thăm em, muốn thảo luận với em một chút về chuyện kỹ năng diễn xuất... Em làm sao vậy?" Bùi Lạc Phong nói được một nữa đã thấy Dương Vũ Mịch miễn cưỡng chống tay xuống giường để ngồi dậy. Anh ta vội vàng xông lên đỡ cô ta.
"Lạc Phong, xin lỗi, em quá vô dụng. Chỉ vì chút vết thương nhỏ này mà làm phiền anh nhiều lần như vậy, còn làm cho Tống Như phải chịu uất ức." Dương Vũ Mịch từ trong lòng Bùi Lạc Phong ngẩng đầu lên: "Tống Như, cô sẽ không trách tôi chứ?"
Tống Như lạnh lùng nhìn hai người bọn họ. Ở trước mặt cô mà bọn họ cũng không hề e ngại gì cả.
Bùi Lạc Phong lúng túng mỉm cười, bản thân cũng ý thức được hành động của mình có phần không thích hợp: "Tống Như sẽ không nghĩ như vậy đâu. Em bị thương cũng không phải là cố ý."
"Lạc phong, em thấy tình trạng của Vũ Mịch không tốt lắm, anh đi mua cho cô ấy chút nước quả đi." Tống Như đặt túi xuống, ôn hào mở miệng nói.
Đây là phép lịch sự cuối cùng của cô.
"Sao cô có thể sai cậu chủ Phong làm việc chứ?" Mắt trợ lý của Dương Vũ Mịch trợn lên cũng sắp rơi ra ngoài rồi: "Cậu chủ Phong, để tôi đi cho."
Tống Như chợt nghiêm mặt, lập tức nổi giận: "Ở đây tới phiên anh nói chuyện sao? Là ai nói cho anh biết là tôi không thể sai được Lạc Phong, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, còn anh tính là gì?"
Cô vừa nói dứt lời, trợ lý của Dương Vũ Mịch muốn giải thích nhưng Dương Vũ Mịch đã ngắt lời anh ta: "Đừng nói nữa, Lạc Phong, vậy làm phiền anh."
Tống Như lạnh lùng liếc nhìn trợ lý này, nhìn anh ta và Bùi Lạc Phong một trước một sau đi ra khỏi phòng bệnh.
Dương Vũ Mịch cắn răng. Rõ ràng câu nói kia là nói cho cô nghe. Cho dù Bùi Lạc Phong rất ân cần với cô ta, nhưng vợ chưa cưới chính thức của anh ta vẫn là Tống Như.
Nghĩ đến đây, trong mắt Dương Vũ Mịch liền lộ ra sự ghen tị thâm độc.
"Cô tới tìm tôi là muốn tôi dạy cô đóng phim như thế nào à?" Tống Như giống như không biết gì, lấy kịch bản ra.
"Thật ra hôm nay tôi muốn cầu xin cô rời khỏi Huy Hoàng." Dương Vũ Mịch ho khan một tiếng: "Tôi nhận được tin tức, dư luận bên ngoài về cô đã ảnh hưởng đến danh dự của công ty, vì tốt cho Lạc Phong, cô nên chủ động rời khỏi công ty."
"Nên?" Tống Như đã sắp không kìm chế nỗi cơn giận của mình, lạnh lùng nói: "Dương Vũ Mịch, mời cô hãy chú ý lại lời nói của mình đi."
Cô ở bên cạnh Bùi Lạc Phong bỏ công bỏ sức bao nhiêu năm, cho dù không nói tới tình cảm, chỉ riêng chuyện trước đây cô giúp Giải trí Huy Hoàng kiếm bao nhiêu lợi ích, ba mẹ Bùi Lạc Phong cũng không dám nói với cô những lời như vậy.
Dương Vũ Mịch tính là gì, có tư cách gì chứ?
"Tống Như, tôi noi vậy cũng là tốt cho cô thôi. Tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, chờ sau khi cô rời khỏi công ty sẽ tuyên bố..."
Rầm.
Tống Như tận mắt nhìn thấy Dương Vũ Mịch tự mình đẩy ngã bình hoa ở đầu giường.
Ở trong phòng bệnh, tiếng vỡ nát vô cùng chói tai, tiếp theo liền nghe được phía ngoài có tiếng bước chân vội càng truyền đến, còn có tiếng thét chói tai của Dương Vũ Mịch trong phòng bệnh...
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
7 chương
555 chương
3 chương
28 chương
21 chương