Hình Khải đứng vịn trước lan can tầng hai hút thuốc, thoáng thấy bóng bố đi vào cửa lớn tầng một, vội vàng dập lửa, nhét mẩu thuốc vào bồn hoa. Quan hệ giữa cha con họ, giống như chuột nhìn thấy mèo. Hình Dục đứng ở cửa đón Hình Phục Quốc, đỡ lấy áo khoác ngoài của ông rồi treo lên mắc, cúi người đưa cho ông đôi dép lê. Nụ cười hiếm hoi của Hình Phục Quốc chỉ nở khi ở trước mặt Hình Dục, từ tận đáy lòng ông rất quý đứa trẻ này, một đứa trẻ rất hiểu biết. “Hình Khải đâu?” Lời vừa dứt, Hình Khải chạy từ trên tầng hai xuống như một cơn gió, anh cất tiếng chào bố, một tay bất giác đưa lên che tai. “Bỏ tay ra!” Hình Phục Quốc vừa nhìn thấy Hình Khải là đau đầu. Hình Dục biết Hình Khải lén đi bấm lỗ tai, cô đã không giữ được anh. Hình Khải vô thức nhích từng bước nhỏ ra phía sau Hình Dục, đá nhẹ vào gót chân cô. “Chú Hình, ăn cơm đã!” Hình Dục chỉ vào bếp, nói với Hình Khải: “Còn một món canh nữa, anh vào bê ra đây.” Hình Khải đáp lời, nhanh nhẹn chạy vào bếp. Lần này coi như con nhỏ quê mùa đã nhanh trí, nếu còn dám tố cáo anh, thì hình phạt dành cho cô ta không chỉ đơn giản là bỏ chuột vào cặp sách nữa! Hình Phục Quốc buồn rầu, ghé tai nói với Hình Dục: “Chú hy vọng con sẽ không dung túng cho nó lần nữa.” Hình Dục cúi đầu nhận lỗi: “Tuần sau là thi rồi, trận đòn này coi như ghi nợ để đấy.” Hình Phục Quốc thoáng sững người lại, vỗ vỗ đầu Hình Dục, bất giác phì cười: “Chú đáng sợ đến thế sao?” Hình Dục từ từ ngước mắt lên: “Chú không đáng sợ, là con không biết ăn nói thôi ạ!” … Trong bữa ăn, trước mặt Hình Khải, Hình Phục Quốc nói với Hình Dục: “Con là con gái nuôi của ta, cũng là con dâu tương lai của nhà này, con không phải là người giúp việc của Hình Khải, đừng có chuyện gì cũng chiều theo nó, việc gì cần dạy bảo vẫn nên dạy bảo.” Hình Dục gật gật đầu, trước sau vẫn không nhìn Hình Khải, cô đứng dậy lấy thêm cơm cho Hình Phục Quốc. Hình Khải tỏ thái độ khinh khỉnh, ông già thật nực cười, một con nhỏ quê mùa mười lăm tuổi liệu có quản nổi mình không? “Hình Khải, ăn cơm xong mang bảng thành tích học tập kỳ gần nhất của con vào phòng đọc sách cho bố.” “…” Hình Khải cúi đầu và cơm, trong lòng nghĩ liệu có phải ông già không đánh được anh một trận thì ngủ không ngon chăng? Quả nhiên, kiếp nạn này Hình Khải không thoát được. Từ trong phòng đọc sách vọng ra những tiếng kêu gào thảm thiết, Hình Dục đứng trong bếp, vừa lau bát vừa nghe tiếng roi da vung lên vun vút. Trong lúc Hình Phục Quốc đang “bạo hành” thì nhận được điện thoại của thư ký, vì cuộc điện thoại này mà ông phải quay về phòng làm việc để giải quyết công vụ, Hình Khải coi như may mắn, thoát được mấy roi da. Hình Khải gần như phải bò về phòng, cảm nhận được cơn đau đớn nóng rực ở lưng, nhưng anh phát hiện ra khả năng chịu đòn của mình càng ngày càng khá, bị đánh đau như thế mà không rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Hình Khải đáng thương nằm sấp trên giường, trong lúc đau đớn vẫn không quên với tay lấy mấy cuốn tạp chí để giải sầu. Đúng lúc ấy, Hình Dục bê một chậu nước nóng đi vào, ngồi xuống mép giường, đặt lọ cao trị thương lên chiếc tủ đầu giường, vén áo sơ mi của Hình Khải lên, nhúng chiếc khăn vào chậu nước nóng rồi vắt kiệt, nhẹ nhàng lau lên những vết roi sưng phồng. “Ôi… Đừng có động vào tôi!” Hình Khải hung hăng gạt rơi chiếc khăn trên tay Hình Dục. “Thành tích học tập tốt một chút đã không bị đánh.” “Biết vì sao tôi bị đòn không? Đều là do cô hại cả, cô học kém đi một chút có được không?! Cút cút cút, nhìn thấy cô là phát bực!” Hình Khải vì thể diện vốn định không nhắc đến chuyện này, nhưng Hình Dục rõ ràng là có ý mèo khóc chuột. “Thuốc bôi trên bàn.” Hình Dục nhặt chiếc khăn dưới nền lên, bê chậu nước đứng dậy bỏ ra ngoài. Hình Khải căm phẫn nhìn theo bóng cô. Từ khi cô xâm nhập vào địa bàn của anh, anh có cảm giác cô như một loài sinh vật biển dập dờn trước mắt anh, cuộc sống trước kia tạm coi là được của anh đã hoàn toàn bị đảo lộn! Anh không bao giờ sống cả đời với một người vừa cứng nhắc vừa biến thái như thế, không bao giờ!