Âm thanh này giống như... Có cái gì đó đâm vào nơi mềm nhất, cảm giác khó chịu, tiếng động cũng không lớn. Nhưng có một dòng chất lỏng nóng ấm, lại thuận theo chảy ra ngoài. Trong giây phút bị trúng đạn đó, Dư Tư Nhạc bỗng giật mình một cái. Sắc mặt Du Lăng Thần lập tức tái nhợt, tay chân mạnh mẽ lật Dư Tư Nhạc qua để kiểm tra, ở vị trí sau lưng cô, máu tươi thấm ướt đỏ lễ phục của cô. Du Lăng Thần lạnh lùng quan sát, quay mặt nhìn về phía hung thủ ở xa. Sau khi hung thủ bắn một phát súng, bị lực phản lại làm té ngã trên mặt đất. Ông ta chảy rất nhiều máu tươi, đã có dấu hiệu mất máu quá nhiều, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng rất khó khăn. Du Lăng Thần muốn đứng lên đi qua, tiếp tục đâm một dao vào ông ta... Dư Tư Nhạc kéo lấy tay áo sơ mi của anh, trong miệng gọi đi gọi lại, "anh hai." "Anh ở đây." Du Lăng Thần chú ý lại cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của cô, "anh hai sẽ không để cho em xảy ra chuyện." Dư Tư Nhạc che vết thương trên hông, từng trận đau đớn tê liệt đánh úp về phía cô, giày vò lấy thần kinh của cô. Ánh mắt của cô ướn ướt, lại chậm chạp không rơi nước mắt. Ánh mắt nhìn Du Lăng Thần tràn đầy lưu luyến. Cô không biết mình có thể qua được ải này hay không... Cô chỉ biết là, anh hai đã mất đi người em gái chân chính, cô không thể làm hại anh vì cái chết của mình. "Anh hai, em..." Dư Tư Nhạc muốn biểu lộ tiếng lòng của mình với anh, cô sợ từ nay về sau sẽ không còn cơ hội nữa. Cơ thể co rút run rẩy vài cái, Dư Tư Nhạc yếu ớt run rẩy, nói chuyện cũng tốn sức. "Xảy ra chuyện gì? Du Thiếu.. Chúng tôi nghe thấy có súng tiếng." Trịnh Thiếu Hoa mang theo mấy người vệ sĩ xuất hiện từ một rừng cây khác. Sau khi nghe thấy tiếng súng đầu tiên vang lên, mấy người bọn họ liền chạy đến hướng tiếng súng ngay lập tức. Chạy khoảng hơn mười phút, mới tới được nơi này. Trịnh Thiếu Hoa nắm đèn pin trong tay, ánh sáng vừa đúng lúc soi sáng hai người Du Lăng Thần. Trịnh Thiếu Hoa tinh mắt nhìn thấy bên hông Dư Tư Nhạc đỏ tươi, vội vã chạy tới, "Tiểu Nhạc làm sao vậy?" "Trúng đạn." Du Lăng Thần lạnh lùng nói ra, giọng nói cơ hồ là gằn từng tiếng. Trịnh Hoa bàng hoàng hơi hé miệng, ngồi xổm xuống, làm cấp cứu khẩn cấp cho Du Tư Nhạc. Nhờ có anh học y, đối với những việc chậm trễ cấp cứu vết thương sẽ như thế nào thì hiểu rõ vô cùng. "Vùng ngoại ô không có điều kiện chửa trị tốt, không thể để cho cô ấy chảy máu quá nhiều, chúng ta phải đến bệnh viện nhanh hơn." Du Lăng Thần lui lại một bước, để Trịnh Thiếu Hoa băng bó đơn giản vết thương cho Dư Tư Nhạc. Anh từng bước đi về phái hung thủ đang nằm trên mặt đất. Bốn vệ sĩ đang đè ông ta, không cho ông ta có cơ hội phản kháng. Trên thực tế, khi hung thủ bị Du Lăng Thần đâm một dao kia đã làm bị thương chỗ hiểm, lúc này đừng nói phản kháng, đứng dậy cũng là một vấn đề. Du Lăng Thần duỗi thẳng chân vào dùng sức đạp lên người ông ta, một tay kéo khẩu trang của ông ta ra. Gương mặt hung thủ lập tức lộ ra. Không chỉ Du Lăng Thần nhận ra, đồng thời Trịnh Hoa cũng nhận ra hắn ta. Là Tưởng Quốc Lương! "Tưởng Quốc Lương, ông cảm thấy phải tính sổ khoảng nợ này như thế nào?" Làm hại tiểu Nhạc trúng đạn bị thương, Du Lăng Thần sao dằn nổi cơn giận này? Sắc mặt của anh làm cho người ta sợ hãi. Tưởng Quốc Lương vô lực nhấc mí mắt lên, cảm giác được sức lực đang dần biến mất. "Tôi sẽ không để cho ông chết dễ dàng như vậy." Du Lăng Thần lại đạp cho ông ta một cước, "A Bưu, khiêng ông ta đi." Sau khi trở về, anh sẽ từ từ tính sổ với Trương Quốc Lương. Hơn nữa Du Lăng Thần tin tưởng... phía sau Trương Quốc Lương còn có một người khác. Ví dụ như, lần trước là ai tiết lộ tin tức cho Tưởng Quốc Lương, lần này tại sao ông ta có thể đi vào khách sạn mà không bị người khác phát hiện, còn có cung cấp súng, tất cả mọi chuyện khẳng định có người đang giúp cho ông ta. Hoặc là, không phải giúp ông ta? Mà là mượn Tưởng Quốc Lương làm con cờ để đối phó Du Lăng Thần? ! A Bưu khiêng Tưởng Quốc Lương lên, đi ra ngoài. Trịnh Thiếu Hoa đã cấp cứu xử lý vết thương cho Dư Tư Nhạc xong. Du Lăng Thần nửa ngồi nhìn, bế ngang cô. Trịnh Hoa lau mồ hôi trên trán, "Đưa Tiểu Nhạc đến bệnh viện của tôi đi, tôi đã gọi về bệnh viện bảo chuẩn bị phòng cấp cứu rồi, vừa trở về lập tức giải phẩu lấy viên đạn ra cho Tiểu Nhạc." Thể chất Tiểu Nhạc yếu đến cỡ nào, làm bác sĩ tư nhân của nhà họ Du, Trịnh Thiếu Hoa là người biết rõ nhất. Nếu chậm trễ thêm một phút sẽ khiến cho Dư Tư Nhạc nguy hiểm thêm. Du Lăng Thần cũng không dám chậm trễ thời gian, cất bước đi về hướng con đường vòng vèo. Lúc đi trên đường, cố gắng vững bước, không cho Dư Tư Nhạc bị xốc trên đường. Thần trí của Dư Tư Nhạc ngày càng mất đi, đợi cho đế khi bọn người Du Lăng Thần trở lại trong xe thì ý thức cuối cùng của Dư Tư Nhạc cũng bị biến mất. Đôi mắt chậm rãi nhắm lại, chìm sâu vào mê man. Du Lăng Thần nhìn thấy môi cô trắng bệch vì mất máu, trong lòng trào dâng nổi đau đớn. Anh nguyện vết thương này xảy ra ở trên người mình, mà không phải Dư Tư Nhạc. Tiểu Vương luôn đợi trên xe, trông thấy Du tổng ôm tiểu thư bị thương ngồi vào, dọa đến sắc mặt tái nhợt. "Dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong thị trấn." Du Lăng Thần lạnh lùng nói. Nhẹ nhàng ôm eo Dư Tư NHạc,để cô ngồi trong lòng anh, đầu nhẹ nhàng dựa vào ngực của anh. Suốt dọc đường, tiểu Vương dùng tốc độ nhanh nhất, xe chạy nhanh giống như đua xe. Sau khi tiến vào nội thành, mạo hiểm vượt đèn đỏ, thật sự không dám dừng lại chạy về phía bệnh viện. Sau đó cảnh sát giao thông xe cũng xuất động, có hai ba chiếc xe cảnh sát cùng bao vây bọn họ. Một màn này quả thực là đang liều mạng! Xe vừa đến bệnh viện An Khang, lập tức có y tá đẩy cáng lại đây. Trịnh Thiếu Hoa thong dong không hoản loạn chỉ huy y tá đẩy tiểu Nhạc tiến vào phòng cấp cứu. Du Lăng Thần vẫn luôn một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh. "Tôi quyết định tự mình mổ cho Tiểu Nhạc." trên mặt Trịnh Thiếu Hoa có chút ngưng trọng, tìm kiếm đồ giải phẩu mặc lên. "Tôi cũng tương đối tin tưởng cậu." Du Lăng Thần nói. "Như vậy, tạm thời giao tiểu Nhạc cho tôi đi." Trịnh Thiếu hoa nói xong câu đó, chuẩn bị đi khử độc. Đây là trước khi giải phẫu, nhất định phải làm quá trình này, nếu không bệnh nhân dễ bị lây bệnh, là chuyện rất nghiêm trọng. Du Lăng Thần im lặng nhìn cáng cứu thương được đưa vào phòng giải phẫu, đột nhiên nói: "Tôi muốn vào phòng giải phẫu nhìn." Trịnh Thiếu Hoa khó xử, suy nghĩ nửa phút, cuối cùng gật đầu đáp ứng phá lệ một lần. Đây là lần đầu tiên anh thấy bạn thân lộ ra vẻ lo lắng như vậy, nhưng có vài điểm anh cần phải nhắc nhở, "Làm phẩu thuật đều phải tranh thủ từng giây, cậu phải tuyệt đối duy trì yên tĩnh, dù là nhìn thấy gì, cũng không thể làm ảnh hưởng các bắc sĩ cấp cứu, nếu không hậu quả như thế nào, cậu là người hiểu rõ." Du Lăng Thần đương nhiên biết được đạo lý này, "Cậu yên tâm." Anh chỉ không muốn ngồi ngây ngốc ở ngoài phòng mổ, loại cảm giác bất an không yên làm cho Du Lăng Thần rất đau khổ. Tuy nhìn bác sĩ động dao trên người Tiểu Nhạc, không thể nghi ngờ chờ với anh là một cực hình hành hạ, nhưng ít nhất anh có thể nhìn thấy cô. A Bưu chạy tới hỏi an bài Tưởng Quốc Lương như thế nào. Du Lăng Thần vẫn chưa muốn ông ta chết sớm như vậy, suy nghĩ, để cho Trịnh Hoa đều động một bác sĩ khác tới mổ cho hắn ta. Mà hiện tại tài xế Tiểu Vương đang bị cảnh sát giao thông tra hỏi... Lại là lái xe vượt quá tốc độ, lại là vượt đèn đỏ, một loạt tội danh cũng đủ hủy giấy lái xe của Tiểu Vương rồi. Anh ta quấn quít lấy đội trưởng cảnh sát giao thông, biết chỉ cần dùng hành động và dùng lý lẽ không ngừng giải thích vì anh ta đưa người bệnh đi cấp cứu, mới phải làm trái với luật. Đơn giản chỉ cần mồm mép lằng nhằng đội trưởng một giờ, phía đội trưởng mới chịu buông tha. Trước kia cũng từng có lái xe không tuân thủ luật giao thông, dù sao pháp luật không có gì hơn người, Tiểu Vương lái xe thẳng đến bệnh viện, cũng không gay ra sự cố gì, đội trưởng cảnh sát giao thông cảnh cáo TiểuVương vài câu, sau đó dẫn đoàn rời đi. Về việc giải phẩu lấy viên đạn được tiến hành trong ba giờ đồng hồ. Du Lăng Thần yên lặng đứng ở bên bàn mổ, nhìn bác sĩ và y tá cẩn thận mở vết thương Dư Tư Nhạc, lấy viên đạn từ bên trong ra. Trong lúc phẫu thuật, Dư Tư Nhạc vẫn luôn treo nước biển. Từng giây từng phút trôi qua, đối với Du Lăng Thần đều cõi lòng bị hành hạ. Nhìn miếng vải trắng không ngừng nhuốm đầy máu tươi của Du Tư Nhạc, anh càng khó có thể bình phục lòng đang phẫn nộ. Phẫu thuật tiến hành rất thành công. Khi cửa phòng giải phẫu được mở ra lần nữa thì Dư Tư Nhạc được chuyển vào phòng bệnh cao cấp. Thần kinh của Du Lăng Thần căng thẳng như sợi dây được kéo căng, cuối cùng cũng đươc nới lỏng. Lần giải phẫu này là do Trịnh Thiếu Hoa mổ chính, trên trán anh tràn đầy mồ hôi, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi. Lúc này ban đêm đã dần trôi qua, phía chân trời lộ ra ánh sáng, con gió nhẹ ướt át thổi tán loạn trong hơi thở. Không khí sáng sớm là trong lành nhất, tùy tiện hít thở cũng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu. Cả đêm qua tất cả mọi người đều không chợp mắt, Du Lăng Thần cũng không ngoại lệ. Đặc biệt tối qua tâm lý của anh hoạt động rất mạnh liệt, tinh thần càng không khá hơn. "Tiếp theo cậu định làm gì?" Trịnh Thiếu Hoa hỏi chính là về chuyện Tưởng Quốc Lương. "Thông báo cục cảnh sát, Tưởng Quốc Lương phạm tội vơ vét tài sản, căn cứ số tài sản ông ta vơ vét, cùng với hành vi phạm tội khác, ít nhất cũng xử là một vài chục năm." Du Lăng Thần xoa mặt, cố gắng để cho mình tỉnh tóa. "Cậu dễ dàng bỏ qua ông ta như vậy sao?" Trịnh Thiếu Hoa hoài nghi nhìn anh, không phải người đàn ông này nên có thù tất báo, hung hăng trừng trị Tưởng Quốc Lương sao? Du Lăng Thần mạnh mẽ giữ vững tinh thần, nhếch môi cười lạnh, "Tôi rộng lượng như vậy sao? Chờ sau khi ông ta vào ngục giam, chúng ta có thể cho hắn ta nếm mùi đau khổ nhiều một chút." Trịnh Thiếu Hoa đột nhiên hiểu ý của anh. Nơi nào còn có thể dơ bẩn hơn so với trại giam? Chỗ đó giam giữ toàn là người cực kỳ hung ác, ỷ mạnh hiếp yếu là chuyện không thể nghi ngờ, nghe nói bên trong như không có tiền không có thực lực, ngay cả ăn cơm uống miếng nước cũng khó khăn, cứ hướng việc nghiêm trọng mà nghĩ, mấy chuyện gà này cũng rất bình thường. Đây mới là tác phong của Du Lăng Thần! "Không nhìn ra cậu cũng thích chơi chiến thuật uyển chuyển như vậy." Trịnh Hoa đẩy cái mắt kính một cái. Du Lăng Thần như có suy nghĩ nhìn về phía phòng bệnh ở phía xa, "Trong lòng Tiểu Nhạc mềm yếu, nhưng mà trái tim của tôi lại hung ác, có một vài chuyện nên giấu cô ấy thì tốt hơn." Ví dụ như, giả thiết sau đó Dư Tư Nhạc biết chuyện này, nhất định sẽ không khó vì Tưởng Quốc Lương, cô sẽ ôm toàn bộ trách nhiệm vào người. Nhưng Du Lăng Thần lại không như vậy, đắc tội người của anh, một người cũng đừng muốn có kết cục tốt. Nếu Tiểu Nhạc không có biện pháp ác độc để làm, vậy tất cả mọi chuyện để cho anh làm chủ,chỉ cần Tiểu Nhạc ngoan ngoãn đứng ở sau anh, không có lo lắng không đau khổ, cứ sống tốt là được. "... Đúng là khờ dại, trước kia sao tôi không có phát hiện cậu cũng có cảm giác như động vật?" Trịnh Thiếu Hoa mỉm cười, như là đang chế nhạo Du Lăng Thần. Sau khi Du Lăng Thần đi đến phòng bệnh, im lặng ngồi bên cạnh bệnh nhân một giờ. Sắc mặt Dư Tư Nhạc rất tiều tụy, giống như toàn bộ sức sống trong cơ thể của cô bị rút đi trong vòng một đêm. Dư Tư Nhạc như thế này, nhìn qua rất yếu ớt, giống như dùng ngón tay chọc vào cô, sẽ nhanh chóng cướp đi mạng sống của cô. Dễ vỡ, mà lộng lẫy như búp bê gốm sứ... Trong đầu Du Lăng Thần đột nhiên hiện ra những lời này, để hình dung Dư Tư Nhạc trong giờ phút này. Anh nghiêng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn một nụ hôn trên trán Dư Tư Nhạc, "Ngu ngốc, cần gì phải ngăn cản giúp anh?" Dư Tư Nhạc vẫn hôn mê, không có trả lời lại. ... Bên ngoài, Trịnh Thiếu Hoa tựa vào khung cửa, vụng trộm đem một màn này thu vào đáy mắt. Chuyện cần Du Lăng Thần xử lý rất nhiều, cách đây không lâu, bên cục cảnh sát đã cho người đến đưa Du Lăng Thần đi lấy lời khai. Toàn bộ đoàn luật sư của Dư Lăng Thần đều đi theo sau anh, đám người kia toàn là nhân tài trong giới luật sư. Du Lăng Thần cho lời khai rõ ràng, tốt đẹp, không có cạm bẫy, làm cho người ta tìm không ra bất cứ lỗ thủng nào. "Ông ta dùng con tin ép bức tôi đi đến vùng ngoại ô ở phía tây, trên người ông ta có súng ống phi pháp, tôi là tự vệ, phải đọ sức với ông ta..." Du Lăng Thần nói chuyện rất có mạch lạc, từng câu từng chữ đều ám chỉ hành vi ác độc của Tưởng Quốc Lương, "... Quá trình không khác mấy, bụng ông ta bị tôi đâm vào một dao, ta đã đưa ông ta đi bệnh viện cứu chữa." Nhóm người cảnh sát nghiêm túc vùi đầu viết lời khai của Du Lăng Thần. "Tôi phải nói rõ, đương sự của tôi là tự vệ đã thương người, mà vị họ Tưởng kia không ngừng lừa gạt vơ vét tài sản, ngoài ra có súng ống phi pháp, còn có ý đồ giết hại đương sự của tôi." Toàn bộ luật sư đều nhờ há miệng ăn cơm, biện luận, bất luận là tốc độ trình bày, đều logic chặt chẽ, rất dễ dàng dẫn người nhập tâm tập trong vào lời nói của anh ta. Trong lòng Du Lăng Thần thắc thởm về Dư Tư Nhạc, giao chuyện ở cục cảnh sát cho luật sư, còn anh trở lại bệnh viện. Từ tối qua đến bây giờ, anh ngoại trừ uống qua một chai nước, một hạt cơm cũng không ăn. Trong bụng trống rỗng nhưng lại không cảm giác được đói.