Anh Em
Chương 77
Mọi người đi theo Vu Tĩnh Hàm tới một khu nhà nghỉ quốc tế ở phía Đông thành phố, lúc đi thang máy Vu Tĩnh Hàm nói với bọn họ: "Một tháng qua em đều ở nơi này, ngày hôm qua trong điện thoại em đã hẹn hôm nay gặp mặt, cho nên anh ấy sẽ tới đây." Hai mắt cô cụp xuống, không dám nhìn mặt hai người, giọng nói rất nhẹ, giống như giải thích cũng giống như lẩm nhẩm một mình: "Bình thường anh ấy bề bộn nhiều việc, số lần tới đây cũng không nhiều lắm, có điều ngày hôm qua nói tới việc làm phẫu thuật, việc này, anh ấy có vẻ tích cực." Trước đây đồng ý gặp mặt anh trai Vu Hạo Dương, đều là vì muốn lấy thêm dũng khí từ người nhà, gặp Hách Tịnh, đúng là một chuyện vui ngoài ý muốn.
Âm cuối cùng Vu Tĩnh Hàm nói đã có chút nghẹn ngào, nói xong liền nghiêng đầu sang một bên,không quay lại nhìn hai người bên cạnh.Hai mắt Vu Hạo Dương vằn tia máu, nhìn như là muốn tìm ai đó đánh nhau một trận, Hách Tịnh liền nhìn anh cảnh cáo, quay đầu ôm Vu Tĩnh Hàm tiếp tục trấn an: "Chuyện này cũng không thể kéo dài mãi, kéo dài nữa, người đau khổ chỉ có em." Đã từng phiên dịch về mặt chữa bệnh, Hách Tịnh rất rõ ràng sự khác biệt giữa phá thai và sinh non.
Đây là một căn gác xép,vừa mở cừa phòng lọt vào tầm mắt chính là phòng khách, trên chiếc sô pha cạnh bàn trà lúc này đây có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, nghe thấy tiếng mở cửa hai người theo bản năng ngoái đầu nhìn ra cửa.
"Bốp" một tiếng,tiếng túi xách rơi xuống, trong giọng Vu Tĩnh Hàm tràn đầy vẻ không thể tin: "Ba?Sao ba lại tới đây!"
Hiện giờ Vu Tự cường già hơn rất nhiều so với trí nhớ của Hách Tịnh, vóc người cũng không mập lên như những người trung niên khác, mà còn gầy đi không ít,thân hình cao lớn được khoác lên bộ đồ quý giá, có chút trống rỗng,mái tóc hoa râm, xương gò má nổi lên, khóe mắt nổi nếp nhăn khiến cả người ông có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn sắc nhọn và quyết đoán, cho dù thế nào, ông vẫn là một nam nhân cực kì có lực công kích.
Trong tâm Hách Tịnh hoàn toàn không có sự chuẩn bị gặp lại ông, nhất thời muôn vàn cảm xúc trào dâng trong lòng, theo bản năng cô buông bàn tay đang ôm Vu Tĩnh Hàm ra, hơi lùi ra một bước.
Vu Tĩnh Hàm lập tức bước qua như hình với bóng, gắt gao ôm lấy cánh tay Hách Tịnh không rời, móng tay bấu mạnh vào cánh tay khiến cô thấy đâu, Hách Tịnh rốt cuộc hồi tỉnh lại, cô mím chặt môi, nhận thấy anh em nhà họ Vu không hẹn mà cùng quay đầu nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, còn có một chút ý sợ hãi.
Hách Tịnh nhắm mắt trong giây lát, khi mở mắt ra đã khôi phục lại lý trí và sự bình tĩnh,vỗ nhẹ lên cánh tay Vu Tĩnh Hàm, cô nhìn thẳng Vu Tự Cường gật đầu: "Ông Vu, đã lâu không gặp."
Vu Tự Cường đưa ánh mắt từ trên người Hách Tịnh sang chỗ khác, cũng không hề đáp lại lời của cô, Hách Tịnh không để ý chút nào, nhìn về người đàn ông khác ở trong phòng.
Người đàn ông này cũng có một vóc dáng cao lớn như Vu Tự Cường, anh không quá đẹp trai, nhưng có vẻ mặt tiêu sái, ánh mắt ngỗ ngược, giống như nắm giữ mọi thứ, cả người lộ vẻ không để ý, anh ta mang lại cho người khác một sức hấp dẫn chết người.
Toàn thân anh ta là quần áo tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự tự tin của người lớn, xem ra có thể hơn ba mươi tuổi, đủ sự thành thục, cũng không hề già, đúng vào trạng thái tốt nhất trong cuộc đời người đàn ông. Anh ta không lộ vẻ gì mà đánh giá vị khách không mời mà đến Hách Tịnh và Vu Hạo Dương, mỉm cười, mặt mày rực rỡ: "Không đón tiếp từ xoa, mời ngồi tự nhiên."
Hách Tịnh cảm thấy ánh mắt anh ta dừng lại trên người mình, trong mắt có chút gợn sóng, có một chút kinh ngạc, một chút vui sướng, còn có một chút nghiêm túc và cứng nhắc, nhìn kỹ trong ánh mắt anh, dường như mọi thứ hỗn loạn xung quanh không hề tồn tại,thiên sơn vạn thủy, chỉ vì thành toàn cho bạn và anh ấy gặp nhau.
Hách Tịnh liền rùng mình, biết được gặp được cao thủ rồi. Người đàn ông này so với anh em nhà họ Đan và Vu Hạo Dương, diện mạo kém xa, nhưng mà xét về thủ đoạn đối phó với phụ nữ, ba người kia hợp lại có lẽ cũng không bằng. Việc này cũng giải thích nghi ngờ của Hách Tịnh,Vu Tĩnh Hàm dù lúc nhỏ háo sắc, nhưng không phải là thiếu nữ si tình tới mức cam nguyện dâng hiến, lần này sa lưới, dĩ nhiên là do đối thủ quá cường đại.
Hơi nghiêng mắt nhìn Vu Tĩnh Hàm, quả nhiên, chỉ thấy cô ấy vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của mình đặt trên người đàn ông kia, cảm xúc trong mắt hết sức phức tạp, toàn bộ nói lên sự vui mừng hay là đau khổ, móng tay lại bấu chặt vào cánh tay Hách Tịnh, Hách Tịnh nhíu mày, nhẹ hô "đau" một tiếng,Vu Tĩnh Hàm mới vội vàng buông tay, nhẹ giọng giải thích với Hách Tịnh, ánh mắt vẫn không tự chủ liếc nhìn người đàn ông kia.
Hách Tịnh cười khổ trong lòng, thì ra cô bé ngốc này không nhận thấy được người đàn ông đó vừa quyến rũ cô, đúng vậy, quyến rũ! Hách Tịnh xác định không phải tự mình đa tình, mà người đàn ông kia trước mặt người phụ nữ mình làm mang thai và cha của tình nhâ, đối mặt với người phụ nữ khác, hành vi vô liêm sỉ như thế,đúng là quá kiêu ngạo!
Trong lòng phẫn nộ cực kì, trên mặt Hách Tịnh vẫn là nụ cười ôn nhu khéo léo: "Quý ông này nên xưng hô như thế nào?" Nhưng mà lại là câu hỏi giành cho Vu Tĩnh Hàm.
Ánh mắt Vu Tĩnh Hàm lại nhìn người đàn ông kia,sau đó mới nhỏ giọng nói với mọi người: "Anh ấy là Tát Khâu, Tát Khâu, đây là chị gái, anh trai dem, còn có...bố em." Lời sau chính là giới thiệu với người đàn ông kia những người bên cạnh mình, ngữ điệu nhẹ nhàng,có chút lấy lòng, đâu có giống bộ dáng là tới gặp lần cuối trước khi chia tay.
Lông mày Hách Tịnh nhíu lại, vẻ mặt mang theo chút chất vấn nhìn Vu Tĩnh Hàm, dù sao cũng sống chung từ nhỏ,cũng hiểu được ý ngầm trong đó,Vu Tĩnh Hàm hiểu được ý cô muốn hỏi, cụp hai mắt xuống: "Anh ấy nói anh ấy là Tát Khâu."
Trong lòng Hách Tịnh nảy sinh cảm giác vô lực,lần này ngay cả tức giận cũng không biết nên tức giận thế nào, ở chung lâu như vậy, đứa nhỏ cũng mang thai rồi, ở cùng với một người tới từ Trung Quốc Đại Lục, cô bé ngốc này ngay cả tên tiếng Trung của người ta cũng không hỏi!
Sắc mặt Vu Hạo Dương cực kì khó coi, anh hung dữ nhìn Tát Khâu, nếu Hách Tịnh không cảnh cáo trước, nói không chừng anh xông lên đánh rồi, ngay cả Vu Tự Cường cũng lộ ra vẻ mặt âm trầm, khóe miệng mím lại, trên mặ lộ vẻ âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Tát Khâu : " Ngài Quách, xem ra con gái tôi đã mang tới cho ngày không ít phiền phức."
Dưới ánh mắt của mọi người, người đàn ông này vẫn bình thản, vẻ mặt cười như không cười: "Hôm nay tôi cũng mới biết được, Wendy là con gái ngài."
Thì ra ở đây đều không có sự chân thành thẳng thắn đối xử với nhau, nghe qua dường như là một đoạn nhân duyên tôi tình người nguyện, nhưng nhìn vẻ mặt của Vu Tĩnh Hàm thì dường như mọi việc không phải như thế, trong lòng cô phẫn nộ, nghĩ thầm,nhiều cơ hội như vậy, anh lại thông minh như thế, nếu thật sự muốn biết thân phận của cô làm sao có thể không làm được? Nếu như anh không muốn phí sức tìm hiểu, chẳng lẽ anh hỏi tôi, tôi sẽ không nói?
Tất cả mọi việc đều chỉ có một lời giải thích, đó là không quan tâm mà thôi.
Tới đây cuối cùng Vu Tĩnh Hàm cũng khôi phục một chút lí trí, nhớ tới dự tính ban đầu khi tới nơi này, cô cố gắng giữ giọng kiên định nói với người đàn ông này: "Chuyện làm phẫu thuật..." Cô cắn cắn môi, hít thật sâu một hơi: "Không thể kéo dài nữa rồi." Lông mi cụp xuống, cô đã không còn dũng khí đối mặt.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh vô cùng, ông Quách kia cũng không có ý phủ nhận, Vu Tự Cường chau mày, không thể không chủ động mở miệng hỏi: "Không biết Ngài Quách đối với đề nghị vừa rồi của tôi có cảm thấy hứng thú."
Người đàn ông kia thành thật cười nói: "Tập đoàn nhà họ Vu kinh doanh nhiều năm tại nước A, nền móng vững chắc, tài lực hùng hậu, dĩ nhiên là bạn hợp tác hiếm có, nếu Vu tổng nể mặt, hôm nào tôi sẽ tới gặp mặt nói chuyện công việc."
Sắc mặt Vu Tự Cường vẫn khó coi như cũ, dường như ông đắn đo một lát, có chút khó khăn mở miệng: "Tĩnh Hàm là con gái của tôi, tôi rất hi vọng nó được hạnh phúc."
"Vậy thì bác trai có thể nhìn ra được, cháu cũng không phải là người thích hợp để phó thác." Người đàn ông này lập tức thay đổi cách xưng hô, thể hiện rõ, công ra công, tư là tư.
Nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của cha con họ Vu, bộ dạng lã chã chực khóc của Vu Tĩnh Hàm, Hách Tịnh không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung vị "Tát Khâu" hoặc là "Ngài Quách" này rồi.
Cô cực kì bội phục độ dày da mặt của người này,nhìn thấy cô và Vu Tĩnh Hàm hai người con gái xem ra không có lực công kích gì, anh ta cũng sẽ không sợ cha con họ Vu liên hợp đánh anh ta tơi bời một trận sao? Mặc kệ về sau như thế nào, trước mắt cứ để da thịt chịu khổ đi!
Hách Tịnh nắm chặt quả đấm, trong lòng rất muốn thử, Vu Hạo Dương đã sớm không nhẫn nhịn được nữa, chỉ thấy anh một bước tiến lên, vung tay hướng về mặt vị Tát Khâu kia, đã thấy Tát Khâu vẫn là ôm tay đứng thẳng, trên mặt không có vẻ lo lắng chút nào, lại còn như có như không liếc Hách Tịnh một cái, Hách Tịnh vẫn bình tĩnh cũng không nhịn được hơi biến sắc, trong lòng bắt đầu thấy lạnh lẽo, có chút dự cảm không tốt.
Quả nhiên,sự ung dung của anh ta không phải là không có cơ sở, Vu Hạo Dương bị cản lại, người cản anh lại chính là người cũng đang tái mặt như anh Vu Tự Cường, chỉ thấy sắc mặt ông hơi biến đổi, sau đó dùng giọng khàn khàn nói : "Nếu hôm nay Ngài Quách không tiện, vậy việc kia để hôm khác chúng ta bàn bạc lại đi." Thực ra là cố gắng muốn áp chế chuyện này xuống, nhịn xuống. Khóe mắt Vu Hạo Dương như muốn nứt ra,nhưng anh không có cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của cha mình.
Biểu hiện của Vu Tự Cường không thể nói là vui vẻ, có điều ông cố gắng duy trì vẻ mặt ôn hòa: "Con gái không hiểu chuyện, mang phiền toái tới cho ngàu, có điều hiện tại thân thể Tĩnh Hàm bất tiện, chúng tôi muốn đưa nó về chăm sóc, ngài Quách chắc không phản đối chứ?"
Tát Khâu nhìn Vu Tĩnh Hàm, cười cười, ra vẻ tùy ý.
Vu Tự Cường cũng cố gắng nặn ra một nụ cười rất khó coi, sau đó lôi kéo con trai con gái của mình muốn tạm biệt.
Một Vu Tự Cường nín nhịn trước mắt so với người trong trí nhớ của Hách Tịnh thật không thích hợp, nếu việc gì đó không liên quan, nhìn Vu Tự Cường bị người khác bắt nạt thành điệu bộ này, Hách Tịnh sẽ thật sự rất vui, nhưng mà chuyện liên quan tới Vu Tĩnh Hàm, cô cũng chỉ có sự âu sầu lo lắng vô hạn.
Cái vị Tát Khâu này, cũng là Ngài Quách, tới cùng có lai lịch gì đây? Khiến cho Vu Tự Cường bá đạo hung hãn cũng phải kiêng nể như thế này!
Có điều hôm nay không phải là cơ hội tốt để thăm dò tin tức, Hách Tịnh giữ chặt Vu Tĩnh Hàm, ý bảo cô ấy đi trước, Vu Tĩnh Hàm há miệng thở dốc, nói: "Em còn có chút đồ cần thu dọn." Có điều nhìn ánh mắt của cô ấy, ai cũng biết thứ cô không thể bỏ lại không phải những vật vô tri này.
Rốt cuộc Vu Hạo Dương cũng không thể chịu được, nắm lấy cánh tay em gái, nhất định giữ chặt cô ở bên cạnh mình, nói với Hách Tịnh: "Chị Tịnh Tịnh, chị tùy ý giúp em ấy thu dọn mấy bộ đồ."
Hách Tịnh liếc mắt nhìn hai anh em này một cái, quay đầu đi vào phòng ngủ, Vu Tĩnh Hàm nói sau khi về nước một mình cô ấy sống ở đây, Tát Khâu chỉ ngẫu nhiên tới thăm cô ấy chưa từng ngủ lại, cho nên không có gì bất tiện.
Khiến Hách Tịnh giật mình, chính là Tát Khâu tự nhiên lại đi theo cô, hơn nữa còn giành trước mở cửa phòng cho cô, mười phần nho nhã ý nói cô vào trước, hơn nữa vào phòng còn cực kì ân cần tìm giúp cô cái túi đựng quần áo.
Hách Tịnh cuối cùng không thể kiềm chế được, nghiêm mặt hỏi: "Cuối cùng anh muốn thế nào?"
Tát Khâu nhíu mày, động tác phóng khoáng lại vô tội: "Tôi chỉ muốn vì cái đẹp.."
Hách Tịnh cố gắng ngăn cản cơn giận trong lòng, tình huống quân định còn chưa được rõ ràng, không nên đánh loạn. Cô mở tủ quần áo, nhanh nhẹn lấy mấy bộ quần áo, qyay đầu, cố gắng nở nụ cười ôn hòa: "Cảm ơn, Ngài Quách tự chăm sóc mình, tạm biệt."
Tát Khâu cũng cười, mặt mày ẩn ý: "Gặp lại sau, chúng ta còn có thể gặp lại, cô gái xinh đẹp." Khi Hách Tịnh cố gắng xoay người rời đi, anh ta lại hỏi một câu: "Em không phải là chị ruột của Wendy nhỉ?"
Nghe anh ta hỏi câu như vậy, không hiểu sao tâm tình của Hách Tịnh thả lỏng không ít, cô quay đầu lại cười nói: "Anh nói thử xem?"
Hai người ở trong phòng không vượt quá 3 phút,lúc bước ra ngoài người nhà họ Vu mang vẻ mặt khác nhau, dường như Vu Tự Cường còn bình tĩnh một chút, mặt Vu Hạo Dương đỏ bừng, tức giận gấp mấy lần, chỉ có biểu tình của Vu Tĩnh Hàm là đặc biệt, dường như cô ấy rất thương tâm, có chút tức giận, ánh mắt nhìn Hách Tịnh có chút ghen tị, nhưng lại có thể ẩn giấu sự điên cuồng và cảm giác hỗn loạn bên trong, thông minh như Hách Tịnh, ngay lập tức cũng chưa thể lý giải cô ấy sao lại có những cảm xúc này.
Có điều Hách Tịnh cũng có thể đoán được hành động vừa rồi của Tát Khâu có thể khiến mọi người hiểu lầm thế nào, liện nhẹ nhàng không tiếng động nói với Vu Hạo Dương đang đứng cạnh cửa: "Chúng ta đi thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt của Hách Tịnh, Vu Hạo Dương thầm thở phào một hơi, nhanh nhẹn mở cửa, lại bị người đột nhiên xuất hiện ngoài của làm cho sợ hãi lùi về sau một bước.
Một người phụ nữ hùng hổ lọt vào trong vòng,ban đầu nhìn thấy người quen Hách Tịnh, nhưng cũng chỉ sửng sốt một chút, chẳng quan tâm hỏi han, quay đầu nhìn về cô gái trẻ Vu Tĩnh Hàm, ánh mắt hung dữ hỏi: "Wendy?"
"A?" Bị người gọi tên, theo bản năng tự nhiên Vu Tĩnh Hàm liền trả lời một tiếng, vì thế một trận bạt tai tới tấp ập tới.
Sự việc diễn ra quá nhanh, cha con nhà họ Vu còn có cả Tát Khâu chưa phản ứng kịp, Hách Tịnh lại trong nháy mắt nhìn thấy Quý Nguyệt liền nhớ lại chồng chưa cưới của cô ấy là Quách Hải Lượng, Ngài Quách! Thời trung học có kinh nghiệm bị hai nữ sinh ban thể dục vây đánh, cô không giống như ba người đàn ông kia đều tập trung sự chú ý lên người mới tới, mà trước hết là vọt tới chắn trước mặt Vu Tĩnh Hàm.
Cũng bởi vậy, ngay tại lúc Quý Nguyệt giơ tay, Hách Tịnh lập tức che trước mặt Vu Tĩnh Hàm, cái gáy thay thế cho đôi má của Vu Tĩnh Hàm nhận lấy cái tát của Quý Nguyệt, cô bị đánh tới lảo đảo, thế nhưng Quý Nguyệt lại ôm cái tay đánh phải xương cứng kêu rên.
Quả nhiên, cho dù là thiếu nữ mười mấy tuổi, hay là thục nữ ba mươi tuổi, khi phát hiện tình địch, điều đầu tiên không phải là tìm người đàn ông bắt cá hai tay kia tính sổ mà là đi công kích người con gái "cướp đoạt người đàn ông của cô ấy."
Đầu có chút choáng váng mơ hồ, Hách Tịnh kinh ngạc phát hiện mình còn có năng lực bình tĩnh suy nghĩ rõ ràng.
"Con mẹ nó Quý Nguyệt! Quách Hải Lượng ngoại tình cũng không phải là lần đầu, chị muốn nổi điên thì cũng về nhà mà bộc phát, sao lại đánh vợ của em?" Một giây sau, Hách Tịnh liền được mạnh mẽ kéo vào một vòng ôm ấm áp cứng rắn, sợi tóc được nhẹ nhàng hất ra, kiểm tra miệng vết thương bị móng tay Quý Nguyệt lướt qua dưới tóc.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
54 chương
50 chương
258 chương
36 chương
47 chương