Anh Em
Chương 67
Triển khai kế hoạch đón tiếp phái đoàn quân sự của Mỹ từ khu vực Thái Bình Dương do Trung tướng chỉ huy viếng thăm là vị phó tư lệnh quân khu G kiêm nhân viên phụ trách hạm đội N, những việc còn lại giao cho Tham Mưu Trưởng Lưu Sa đảm trách.
Mà Tôn Vân là cấp dưới thân cận với Lưu Sa, bản thân là một Thượng úy nho nhỏ, nguyên nhân toàn bộ hành trình cùng theo dĩ nhiên là do anh ta làm phiên dịch, lại còn là phiên dịch của Lưu Sa.
Những buổi giao lưu như vậy vào giai đoạn trước ở đại đội A không nhiều lắm, Chu Hải Phong, Lý Bạch, Đan Nhĩ Tín mong chờ những buổi đại tiệc như thế cũng không có, nên bây giờ tạm thời ở phòng chỉ huy làm nghiên cứu cùng trao đổi chiến lược với nhau, thực ra lười biếng ở trong phòng ngồi chơi xơi nước. Chỉ có những cô gái như Hách Tịnh cùng Trương Anh Tử không là quân binh nên rất nhàn hạ làm quần chúng cầm cờ tung bay chào đón phái đoàn tham quan, người rất đông nên ngay cả bóng dáng Trung tướng Da Hainaut ra sao cũng không nhìn thấy được.
Lần này Trương Anh Tử rất tức giận, cảm giác mình hơn ba mươi tuổi còn giống như học sinh trung học cầm cờ vẩy vẩy chào đón phái đoàn thật sự có chút xấu hổ, ngược lại Hách Tịnh cảm thấy may mắn vì mình không cùng xuất hiện bên cạnh lão hồ ly Lưu Sa kia, cô thà rằng bị vùi ở nơi này làm cộc gỗ chứ không muốn bị đem so sánh với Tôn Vân.
Theo Tôn Vân nói đây là lần đầu tiên anh ta được tiếp lãnh đạo người nước ngoài, vì vậy phấn khởi lạ thường, mấy ngày trước còn cố gắng lôi kéo Hách Tịnh xin chỉ dạy kinh nghiệm, đáng tiếc bị cô từ chối. Nhìn điệu bộ hắn ta hưng phấn, nói không chừng ngày hôm qua cũng không ngủ được —— đây chính là chưa có kinh kiệm, bản thân Hách Tịnh là người trải qua nhiều lần phiên dịch, còn Tôn Vân vừa tốt nghiệp ở trường quân sự, sau đó trực tiếp đi làm ở bộ đội, ít có kinh nghiệm làm việc trong môi trường chuyên nghiệp, nên trong lòng rất lo lắng khẩn trương!
Nhưng chuyện này không như mong muốn, mọi việc không theo ý mình, Hách Tịnh không thể tiếp tục thanh nhàn nhìn xem cuộc vui.
Trong chuyến tham quan lần này điều Trung tướng Da Hainaut quan tâm nhất là chuyện đi thăm hai chiến hạm do nước ta thiết kế theo kiểu mới, ngay cả những vị trí quan trọng như phòng tác chiến chỉ huy, buồng lái cùng vũ khí của chiến hạm đều dẫn ông ta đến xem qua một chút, cho thấy tính “mở cửa” và “hội nhập” của quân đội Trung Quốc .
Theo thông lệ, trong quá trình đi tham quan sẽ có một nữ đi cùng đoàn để giới thiệu hướng dẫn, còn phải là người trẻ tuổi xinh đẹp, chuyện này đã quy định rất lâu rồi vốn kế hoạch đã sắp xếp xong nhưng do người giới thiệu bệnh đột xuất không tham gia được.
Tính điều tới người hướng dẫn từ tổng bộ quân khu đến, đây cũng không phải là công việc khó khăn gì, ngay ở hạm đội N cũng không thiếu nữ sĩ quan có những tiêu chuẩn trên, nhưng không biết ngọn gió nào khiến tham mưu trưởng Lưu Sa nghĩ tới Hách Tịnh, xem ra rất bực mình nhưng vẫn bị ông ta nhận xét là một "tiểu thư khuê tú", mặc dù sau đó Lưu Sa và Hách Tịnh cũng không may mắn quyết định việc này, ngay lúc bắt đầu Hách Tịnh cảm thấy ông ta bệnh thần kinh chiếm đa số.
Nhận lấy nhiệm vụ sau, Hách Tịnh phát huy khả năng làm việc của mình, chạy qua chạy lại trên chiến hạm tập làm quen với các thiết bị, xem qua tư liệu một cách tỉ mỉ chi tiết nắm rõ nội dung, sau khi chuẩn bị xong Lưu Sa thuận tiện kiểm tra, kết quả tương đối hài lòng, Hách Tịnh cảm thấy mình số khổ, thế nào lại bị người ta lôi kéo đến đây làm công không nha! Chẳng lẽ cô cô có phong cách tốt đến nổi dễ bị xã hội phong kiến bắt phục vụ cộng đồng?
Trung tướng Da Hainaut mặc quân phục màu đậm, xem ra hơn sáu mươi tuổi, tóc ông đã điểm bạc, vóc người cao lớn dũng mãnh, không bị thay đổi theo tuổi tác —— ừ, tìm quân nhân làm chồng, cũng được đấy—— Hách Tịnh khẽ nheo mắt lại, ở trong đầu đang YY, không hề để ý có một nữ phiên dịch người phương Đông, dáng vẻ yêu kiều đi bên cạnh Da Hainaut mắt đang trợn to nhìn cô.
Có lẽ lần trước gặp mặt lúc đó Hách Tịnh còn nhỏ, sau khi trưởng thành thân hình thay đổi nhiều, Lương Vũ Băng phải mất nhiều thời gian mới nhận ra Hách Tịnh, cô mỉm cười gật đầu ý bảo, lâu ngày gặp lại, trong nháy mắt Hách Tịnh cảm giác lần này mình không có uổng phí làm công việc này! Cô khẽ cong khóe miệng cười.
Quá trình đi tham quan rất thuận lợi. Những năm gần đây hạm đội N đang chuẩn bị mở rộng triển khai rất nhiều kế hoạch, đây cũng là tài sản tinh hoa của quốc gia, Trung tướng Da Hainaut cũng nhận thức được, vận dụng từ ngữ ngoại giao của mình khích lệ tán dương chúng ta biết "Mở cửa và hội nhập" cùng "Hiện Đại Hóa", mục đích là khen chúng ta biết học hỏi, phản ứng của chúng tôi cũng theo thói quen "Khiêm tốn cẩn thận, rất khiêm tốn" , đồng thời dùng những từ ngữ hoa mỹ đáp trả, các vị tốt, chúng tôi cũng tốt đôi bên chúng ta cùng nhau phát triển, còn những mâu thuẫn cùng xung đột khác, tất cả không quan trọng, cũng sẽ không xem trọng .
Vậy mà mọi việc đều có ngoại lệ, trải qua tập luyện cùng chuẩn bị nghiêm ngặt, không có vấn đề phát sinh, nhưng vẫn không tránh khỏi có những việc nhỏ nhặt xen vào.
Khi hai bên gặp gỡ xong, không khí trở nên nhẹ nhàng sau đó là thời gian tự do thăm hỏi, có một vị Thượng tá tiếng rất to, giọng nói áp đảo mọi người, mà ngôn ngữ ông ta nói không phải tiếng Anh, càng làm cho người ở đây trong nháy mắt trở nên yên lặng.
Ông ta hướng Lưu Sa hỏi, Lưu Sa ở bên cạnh Tôn Vân không hiểu gì hết, còn Lương Vũ Băng hình như đi theo làm phiên dịch cho trung tướng Da Hainaut, nhưng dù sao cũng là người bên mình hỏi đối phương, lẽ ra cô giúp phiên dịch cũng là hợp tình hợp lý, nhưng khi Hách Tịnh nhìn biểu tình có chút sững sờ của chị ấy, cũng biết không trông cậy được rồi.
Trong lòng thở dài, cuộc nói chuyện có xu hướng yên lặng lúc đó Hách Tịnh nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Lưu Sa.
Trước tiên Hách Tịnh miệng lanh lợi giảng giải ý nghĩ rõ ràng, cộng thêm nụ cười thân thiện, cô ở chỗ này cũng bình thường thêm thái độ của cô hết sức bình tĩnh tự nhiên, vì vậy tất cả mọi người không có cảm thấy cô có cái gì không ổn.
Mà Hách Tịnh tự nhiên nhận lấy nhiệm vụ phiên dịch, giọng thanh thúy truyền đến: "Thánh Ala! cuối người xuống theo tục lệ của nước ông, để mọi người đều nhìn thấy. . . . . ." Phiên dịch hết đoạn văn này, cô hướng Lưu Sa nói: "Người sĩ quan này là người A Rập cho nên trước khi nói chuyện phải đọc kinh kinh Coran ."
Bởi vì nội dung trong lời nói của cô là lời phiên dịch lại, ở đây chỉ có phiên dịch tiếng Hoa nên người hạm đội N nghe được giải thích của cô.
Thật đúng là cứu nguy như cứu hỏa, Hách Tịnh thuận theo thay Tôn Vân làm phiên dịch, làm phiên dịch vốn chính là tác phong của cô. Tôn Vân bị cô thay thế vị trí cũng không tức giận, tự động lui vào trong góc, còn dùng ánh mắt như nhìn thần tượng của mình nhìn về phía Hách Tịnh, con mắt lóe sáng, nếu như không phải là trường hợp đặc biệt, chỉ sợ chạy lại ôm cô thể hiện sự phấn khích.
Đồng thời vị tướng người ARập mắt cũng tỏa sáng, ông ta vốn muốn dùng tiếng Anh để học thuộc lòng 《 kinh Coran 》để nói bằng tiếng Anh cho mọi người dễ hiểu, lúc này thấy Hách Tịnh không chỉ có phiên dịch cho mọi người ở đây nghe, mở miệng trả lời ông ta bằng ngôn ngữ ARập, tên nhãi ranh kia lập tức bùng nổ, hướng về phía Hách Tịnh bội phục, không chỉ nói bằng tiếng Anh, mà còn trực tiếp nói tiếng A Rập.
Lúc bấy giờ người bên phía đối phương cũng choáng váng, rõ ràng Lương Vũ Băng không biết tiếng A Rập, vì vậy Hách Tịnh kiêm luôn hai chức, một người phụ trách ba loại ngôn ngữ trao đổi với nhau.
Trung tướng Da Hainaut cũng biết chuyện, cảm giác mình là quân nhân nên đối với phiên dịch có chút mất mặt, mỉm cười giải thích: "Moustafa là người lính ở gần biên giới, quốc gia chúng ta đa sắc tộc, tiếp thu hết tất cả văn hóa đến từ các nơi trên thế giới." Vừa nói vừa nhìn chỗ xa xa ‘ Moustafa ’ đứng cạnh Lương Vũ Băng, mặc đồng phục hải quân da vàng mắt đen, không cao, một chút lúng túng cũng biến mất, có chút tự hào không lời nào có thể miêu tả được.
Hách Tịnh khẽ nhíu mày, tinh thần nhạy bén nhìn phía Lưu Sa biểu đạt ý tứ của trung tướng da Hainaut, vì nguyên tắc của người phiên dịch không cho phép cô nói nhiều hơn, cô chỉ có tận lực sử dụng ánh mắt biểu đạt.
Sự thật chứng minh Hách Tịnh quá lo lắng, lão hồ ly Lưu Sa từ nãy đến giờ đứng yên một chỗ nhưng không phải ông ta không hiểu, ông từng chữ một trả lời: "Quý quốc từ lúc sơ khai dựng nước đã hội tụ nền văn hóa đa quốc gia từ chiến tranh nam bắc giải phóng nô lệ da đen, sau này càng cho thấy đây là một xã hội hiện đại văn minh, dân chủ, điều này nước tôi cũng không sánh bằng, mặc dù nước chúng tôi có 56 dân tộc anh em, nhưng đều không phải là người di dân từ nơi khác đến, mà là dân bản xứ, mấy ngàn năm nay tất cả dân tộc đều tồn tại, cùng nhau lãnh đạo, đến bây giờ cùng chung tay xây dựng đất nước, vậy mà trình độ phát triển còn không bằng quý quốc, nhưng mọi người đều biết, dân tộc Trung Hoa là một dân tộc xa xưa lâu đời, chúng tôi sẽ cố gắng học tập ưu điểm của các bạn."
Trong đoạn phát biểu này Lưu Sa nói từng chữ trong cương có nhu, khi đó người Châu Phi không thể trở thành Tổng Thống, từ ngày nước Mỹ dựng nước tới nay đều là người da trắng đảm nhiệm chức vụ tối cao, bọn họ dùng luật lệ để loại những người da màu, ý là: nếu các người có bản lãnh hãy khiến người da đỏ ở Bắc Mỹ cầm quyền đi! Mà trong lịch sử của ta trải qua cácc giai đoạn đều là dân tộc thiểu số nắm quyền, mặc dù nói không lưu loát, nhưng Lưu Sa dùng quan điểm của mình miêu tả, Da Hainaut đoán chừng không nói nên lời.
Nhất là phiên dịch của bọn họ là Lương Vũ Băng, cô đại khái hiểu hàm ý câu nói của Lưu Sa, nhưng không thể đem ý tứ biểu đạt chính xác cho Da Hainaut, vì hai người đều là quân nhân giống nhau, vì vậy dưới tình huống tin tức không rõ ràng, tất cả hai bên đều vui vẻ, bản thân đắc chí vừa lòng, nhiệm vụ đi tham quan thuận lợi hoàn thành.
Mọi việc được giải quyết ổn thỏa, Tôn Vân liền chạy tới trước mặt Hách Tịnh cúi người chào lại cảm ơn: "Chị thật giỏi nha, cám ơn chị, em trai đây kính phục, kính phục, không gì báo đáp, chỉ có. . . . . ."
Ai ngờ lời còn chưa nói xong, liền bị Hách Tịnh quắc mắt nhìn trừng trừng cắt ngang: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Em mười sáu tuổi."
"16?"
"20 cộng tám."
Thôi đi, so với lão lưu manh Đan Nhĩ Tín còn lớn hơn hai tuổi! Hách Tịnh giận quá : "Tôi mới 22 tuổi, ngươi tên gì, nhưng mà ai là chị hả?"
Tôn Vân lại thở dài: "Chị hôm nay rất xuất sắc, chị đã cứu em trai này một mạng, em đây bái chị làm thầy là thỏa đáng, để cho tôi bái sư đi! Thuận tiện thỉnh giáo kinh nghiệm."
Tôn Vân toàn thân mặc thường phục hải quân màu trắng, xem ra anh ta rất khôi ngô tuấn tú, hơi có chút vượt trội, vừa mở miệng một tiếng em trai, dường như khiến Hách Tịnh cho là mình xuyên không về cổ đại, đáng tiếc cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không biết xấu hổ, mặc dù vẫn là mặt lạnh như băng, giọng nói trở nên bất đắc dĩ: "Thỉnh giáo không dám nhận, chuyện so tài sau này hãy nói, tôi hôm nay còn có việc, còn nữa anh cũng phải nhanh đi về thông báo một chút chứ?" Sợ nhất là nói yêu cô, cô e rằng Lưu Sa sẽ mắng hắn ta, rõ ràng năng lực nghề nghiệp không đủ! Người A Rập lại lên tiếng, nói đặc biệt rất thích một đoạn 《 kinh Coran 》này, đây cùng chỉ là phương pháp truyền đạo thông thường. Xem như anh ta không thể phiên dịch theo nguyên thoại tiếng A rập kia đi, cũng có thể giống như cô đem đoạn《 kinh Coran 》 nói một ít nguyên văn tiếng của họ, có thể lừa gạt đôi câu cũng được, không thể đứng yên mà nhìn được.
Tôn vân cũng suy tính đến vấn đề này, vẻ mặt đau khổ liên tục cảm ơn sau vội vã đi.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
54 chương
50 chương
258 chương
36 chương
47 chương