Anh Em
Chương 20
Trở lại trường học có một số chuyện phát sinh, rốt cuộc cũng làm cho tâm tình Hách Tịnh chuyển biến tốt lên một chút. Một tuần mới bắt đầu, mà Lý Băng vẫn chưa có trở lại trường dạy học, có thể nói, Hách Tịnh đã biết nguyên nhân nên cũng không có vội vàng, nhưng vì Vu Hạo Dương không chịu, anh ta nói nhất định phải về nhà một chuyến.
Thời điểm này mọi việc như một mớ bòng bong làm sao Hách Tịnh dám để cho anh ta trở về, ra sức đảm bảo với anh ta rằng thứ Sáu tuần trước lúc trở về nhà thì thấy Lý Băng đã tốt hơn rồi, bệnh không có gì nghiêm trọng.
"Vậy tại sao cô lại xin nghỉ phép?" Vu Hạo Dương hiển nhiên không tin, mặc dù Hách Tịnh không có nói sai, nhưng anh ta vẫn nghi ngờ có chuyện gì đang gạt mình.
"Tôi không có lừa anh, dì thật không có sao, tôi xin nghỉ chỉ là tôi muốn cùng ba tôi làm một số việc, ba tôi gần đây có chút việc khó khăn." Hách Tịnh không có biện pháp nói dối lừa gạt anh ta, chỉ đành phải nói ra một phần câu chuyện.
"Ba cô có chuyện gì sao?" Vu Hạo Dương nhướng mày thật cao, trên mặt nghi ngờ càng lớn, tựa hồ căn bản không tin tưởng Hách Kính xảy ra chuyện, Hách Tịnh còn có thể đi học tốt, còn có thể cùng mình ở chỗ này nói chuyện không đâu. Nói bậy.
"Có tin hay không là tùy anh!" Hách Tịnh nghiêm mặt, cô vốn đang lo lắng đề phòng bị người khác nhìn thấy tình cảm của mình, giờ phút này còn bị vị thiếu gia này chất vấn tâm tư lại mất công phải giải thích.
Không nghĩ tới cô sẽ tức giận, Vu Hạo Dương lại dao động, đối với lời nói của cô ngược lại tin hơn phân nửa, quay mặt qua an ủi cô: "Chú Hách là người tốt, sẽ không có chuyện gì. Cô đừng quá lo lắng, cần tôi làm cái gì thì cứ nói." Mặc dù không biết chuyện gì, nhưng Hách Tịnh ở đây thật tốt, cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Anh ta an ủi dỗ dành cô dĩ nhiên không có tác dụng lớn, nhưng mà câu nói của anh ta "Cần tôi làm cái gì cứ mở miệng" lại mang đến cho Hách Tịnh cảm giác thật ấm áp, dù sao, bọn họ hiện tại cũng là người một nhà, trong nhà có người an ủi động viên cũng tốt hơn . Điều này làm cho cô ý thức được nếu có chuyện xảy ra, cũng sẽ có người đứng ở bên cạnh cô, Hách Tịnh rất hi vọng, người phía sau thao túng âm mưu kia không phải là Vu Tự Cường. . . . . .
Thi giữa kỳ đã xong, trong thời gian dài không còn môn học, đội tuyển bóng rổ lại tiếp tục tập luyện, nhờ được Vu Hạo Dương chỉ vài chiêu trình độ của Hách Tịnh đã khá hơn làm mọi người phải trố mắt nhìn. Cô chính là như vậy, khi chuyện gì cô không biết cũng sẽ làm không tốt, càng ngày cũng sẽ không thích, ngược lại cũng thế, hiện tại Hách Tịnh cũng cảm thây đối với môn bóng rổ cũng có hứng thú, cô đã không cần các nam sinh tay cầm tay chỉ đạo, cô đã biết dẫn bóng tự nhiên, ném bóng chính xác. Lúc chuyền bóng, phong cách chơi ở trong sân rất là dễ nhìn.
Học sinh lớp Hỏa tiển, nhất là nữ sinh, dường như ai cũng có tính háo thắng, thành tích của Hách Tịnh rất tốt nên được cầm cờ dẫn đầu đội, bản thân cô học giỏi lại thông minh, muốn mọi người không phục cũng không được. Nhưng ở trong trận đấu cô chơi rất tốt, vì vậy các nữ sinh khác cũng thu hồi tâm ý không tốt về cô, mọi người ra sức luyện tập châm chú, động tác cơ bản đã thuần thục hơn sau còn tham thảo sách lược tiến công, dùng lời nói của Đại Phùng chính là muốn phát huy sở trường của lớp hỏa tiển —— mang đầu óc đi chơi bóng.
Không nhớ rõ lời nào là lời nói của danh nhân "Trên thế giới vận động thể thao còn tốt hơn một số vấn đề khác." Hôm nay Hách Tịnh cảm nhận được điểm này, mỗi ngày chơi bóng xong mình ướt đẫm mồ hôi, sau khi tắm rửa thân thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn, không chỉ có thân thể nhẹ nhõm rất nhiều, giống như tâm tình cũng được thanh lọc, cô dùng hành động này để thoát khỏi đoạn thời gian nóng nảy bất an lúc trước, mỗi ngày đều ngủ ngon giấc.
Cuối cùng cũng tới ngày thi đấu, đội của lớp Hỏa tiển trải qua năm trận, thắng một mạch vào vòng trong tranh trận chung kết được ngôi vị Á quân, đối thủ là đội lớp năm. Nữ sinh trong đội lớp năm số lượng nhiều hơn lớp Hỏa tiển gấp hai, cơ hội dễ dàng chọn được những cầu thủ tốt nhất tham gia thi đấu, càng không cần phải nói lớp họ vừa tuyển được hai cầu thủ rất tốt vào học.
Hai cầu thủ này không cần nhìn mặt và giọng nói, nhìn giống nhau như hai giọt nước, đều tóc ngắn, vóc người cao gầy thon dài, bắp đùi bền chắc, bắp chân căng, thẳng, toàn thân cao không có một tia thịt dư, da cũng bóng loáng, toàn thân cũng lộ ra hơi thở khỏe mạnh, rõ ràng tuổi thanh xuân sức lực tràn trề, ở trong đám nữ sinh liễu yếu đào tơ này giống như hạc đứng giữa bầy gà.
Hai nữ sinh một tiền vệ, một hậu vệ, cộng thêm một người cao 1m tám nữ sinh Đại Cá Tử làm trung phong, khiến cho đội bóng rỗ lớp năm một đường thắng lớn, chưa từng bại.
Hách Tịnh ở chỗ đội Hỏa tiển mặc dù cũng đánh bại rất nhiều đối thủ, nhưng thành tích có thể so với đội kia kém xa, có mấy điểm thậm chí là ngang hàng, lợi dụng đối phương phạm quy phạt bóng mới giành được thắng lợi.
Dưới tình hình thực lực cách nhau quá xa , đội Hỏa tiển của ban tự nhiên không thiếu chính là lý trí, vì vậy trong đội trên dưới đối với cái thành tích này cực kỳ hài lòng, tuy nói là ngôi vị á quân, nhưng từ trên xuống dưới cũng đã dự liệu được kết cục rồi, mọi người nhất trí là đừng để thua quá khó coi thì được.
Điều khiến các cầu thủ trong đội hỏa tiển cảm thấy bất ngờ chính là, cầu thủ đội lớp năm cũng rất cao thượng, ở trong trận đấu cũng không có đem hết toàn lực đánh ra, mà chỉ đem số lượng khống chế, dẫn đến tình hình thực lực hai bên sẽ không chênh lệch lắm, cuối cùng kịch liệt mà náo nhiệt hoàn thành một cuộc tranh tài.
Sau khi kết thúc trận bóng, mọi người ở chung một chỗ hoan hô ăn mừng, có một đội viên đích thân ra sân chất vấn: "đội của lớp năm cùng đội chúng ta tranh đấu giao hảo sao, tôi thế nào cũng cảm giác là họ nhường chúng ta?"
Câu nói này được nói ra lập tức bị xem thường: "Con mắt nào của cô nhìn thấy bọn họ nhường cho chúng ta?"
Cô đội viên này rất chấp nhất: "Tôi nhìn họ ra sân tranh tài, hai cầu thủ kia khỏe lắm, chúng ta là loại tuyển thủ bình thường, đối với các cô ấy là không đáng ngại!"
"Thực lực chúng ta cũng không kém nha, kỹ thuật của Hách Tịnh cũng không tồi, còn có tiểu Mạnh, đừng xem thường cô ấy, cô ấy dẫn bóng rất linh hoạt. . . . . ."
Hai bên tranh chấp không phân thắng bại, chủ nhiệm lớp một đứng ra nói lời phân rõ trắng đen: "Ngôi vị á quân trong trận chung kết, đương nhiên là do công sức của chúng ta mà chiến thắng, thực lực cách xa, nên họ chiến thắng cũng là lẽ tất nhiên."
Hách Tịnh nghe vậy lập tức dùng ánh mắt bái phục nhìn về phía chủ nhiệm lớp mình, đúng là gừng càng già càng cay!
Mấy ngày sắp tới chính là buổi tranh tài thể thao của toàn học sinh trung học, bởi vì trường trung học Thực Nghiệm có diện tích sân thể dục lớn nhất, nên cuối cùng thống nhất, trận chung kết quyết định tổ chức ở đây. Nghe nói đến lúc đó không chỉ có ban lãnh đạo của bộ giáo dục đi tham dự, mà còn có thị trưởng cũng có thể đến xem.
Đội bóng rổ lớp mười và lớp mười một sẽ thi đấu biểu diễn, chính vào ngày đó sẽ có một tiết mục ra sân.
Vì vậy bên này trận bóng vừa kết thúc, đội biểu diễn liền bắt đầu chọn người, lớp mười một trừ hai cầu thủ trong đội lớp năm trúng cử, bị đại Phùng đoán trúng ra, Hách Tịnh cũng được chọn làm đội viên chính thức, còn một đội viên chính thức khác là ở lớp chín nghe nói vào trung học cô ta bắt đầu chơi bóng rổ rồi, thành tích thi không tệ nên được vào học trường trung học Thực Nghiệm, bên cạnh đó thành tích thể dục cũng tốt không thua gì học sinh trường thể thao.
Hách Tịnh rất là bất an, bởi vì thẳng thắn mà nói, thực lực của cô so với các đồng đội mới này thật sự kém quá xa, căn bản không chỉ một cấp bậc, từ nhỏ đến lớn bất kể làm chuyện gì, cô cũng không thể hiện trước tập thể, nhất là lần này ở trước rất nhiều người còn có ban lãnh đạo đến tham dự.
Hách Tịnh tìm giáo viên thể dục nói chuyện, châm chước nửa ngày mới mở miệng: "Cô, con cảm thấy được con tối đa cũng là một hậu bối, lớp hai có Lưu Anh, lớp tám có Phùng Nam, lớp 10 có Lý Anh Nam, chúng con cũng đã giao đấu qua, thực lực của các bạn ấy so với con mạnh hơn nhiều. Mà lớp con mặc dù chiến thắng bọn họ, nhưng đó là do tập thể phối hợp tốt, thắng lợi vừa rồi với con không có liên quan, con mặc dù là đội trưởng, nhưng ở lớp chúng con chỉ cầu mong chơi cho tốt nhất, cùng các bạn ấy chênh lệch không nhỏ."
Không nghĩ tới gương mặt đỏ thẫm trên dáng người to lớn của cô giáo thể dục, đầu tiên là định thần lại sau nhàn nhạt mà đem tóc xoăn vén một bên, đưa tay ngắt gương mặt của Hách Tịnh, cười híp mắt nói: "Em cũng biết mình chơi bóng mặc dù không phải là tốt nhất, mà có thể làm được đội trưởng hả, cô cùng tổ trưởng tổ thể dục đã thương lượng rồi, đội trưởng đội biểu diễn lần này sẽ là em."
"Hả?" Hách Tịnh cằm rớt xuống, vẻ mặt như đưa đám, cô ở trong đội trình đội chơi cũng không phải là tệ nhất!
Hơn nữa ở trong đội cô là người rất có uy tín bởi vì cô học giỏi nhất, nhưng đi ra bên ngoài so với mọi người cô còn kém xa, làm sao mà lãnh đạo toàn những bạn chơi tốt hơn mình!
Vậy mà cho đến khi hai bên má bị nắm đỏ bừng, Hách Tịnh cũng không thể từ chối, ngược lại vị đội trưởng lớp mười một mới vừa ra lò này đành hướng cửa đi ra, quay đầu lại không cam lòng ngắm nhìn phòng làm việc của các giáo viên thể dục, vừa xoa xoa gương mặt nóng hừng hực của mình, vừa bị ăn đậu hủ, không biết còn tưởng rằng cô đang có vấn đề gì!
Nhưng tự nhiên "Xuất hiện" ra một thân phận làm đội trưởng thật sự khiến Hách Tịnh đau đầu không dứt. Lần đầu tiên huấn luyện, căn bản hướng về phía những cầu thủ kia làm Hách Tịnh muốn ói nước miếng, hoặc là hộc máu.
"X , con yêu tinh lớp bốn thật OOXX, bản cô nương cũng đã cảnh cáo cô, còn dám hướng nam sinh của tôi mà thân cận, hôm nào tôi sẽ tìm cô tính sổ." Một nữ sinh Giáp nói.
"Chớ OX lo lắng, cái đó cô ta trừ cái mặt so với cô lớn hơn, nơi đó lớn cũng không bằng cô, bạn trai cô sẽ không coi trọng cô ta đâu." Một nữ sinh Ất khuyên nhủ, nhân tiện nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, ánh mắt mập mờ, xem lời nói của mình với bộ dáng đắc ý, cười khanh khách ra ngoài.
Nữ sinh Giáp cũng cười, lúc cười chân đá nhẹ vào mông nữ sinh ất, nữ sinh ất cũng không yếu thế, hi hi ha ha cười, quay đầu lại sờ nhẹ ngực nữ sinh giáp.
Đứng ở một bên giống như bối cảnh bài trí sẳn, Hách Tịnh, mặt liền đỏ, quay đầu lại tìm hiểu tình hình chung quanh, phát hiện không ai chú ý liền vội vàng cúi đầu giả chết. Mặc dù nhìn vóc dáng bọn họ thật tốt, Hách Tịnh cũng đưa tay tìm kiếm xúc động, thế nhưng chỉ là kích động mà thôi, dừng lại ở giai đoạn phán đoán, cũng không có ý định thay đổi thực tế, hai người này làm sao lại có thể như vậy? Còn có những lời nói tục kia mà còn mạnh miệng. . . . . .
"Cái đó, các bạn học, chúng ta bắt đầu tập luyện thôi."Chuẩn bị xong động tác, Hách Tịnh mới kêu các đồng đội.
Hai bạn thể dục dừng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục nói chuyện, thanh âm dường như còn lớn hơn chút. Lớp Năm chiều cao 1,80m, cân nặng 90kg trung phong Đại Cá Tử, nghe vậy đảo đôi mắt nhỏ nhìn xuống Hách Tịnh, tiếp tục vặn vẹo vài động tác, chỉ có Triệu Lôi ở lớp chín, chịu nghe cô nói..., dừng lại động tác bành bạch dẫn bóng, trả lời một câu: "cô giáo Lưu không tới sao?"
Cô giáo Lưu chính là giáo viên thể dục của bọn họ, nghĩ đến cô ấy gò má Hách Tịnh liền bắt đầu nóng lên —— ách, đây thật không phải hiện tượng bình thường, chỉ là Hách Tịnh nghiêm túc trả lời: "Cô giáo Lưu đang họp, nói chúng ta trước khi luyện tập hãy làm quen lối chơi bóng của nhau một chút, cũng thuận tiện tự giới thiệu bản thân. Tôi xin giới thiệu trước, tôi lớp một Hách Tịnh, vị trí cũ là trung phong, chỉ là trình độ chơi bóng bình thường, ở chỗ này có thể học hỏi thêm, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn." Lớp một cũng chính là lớp hỏa tiển, bình thường đối với mọi người đây là người nổi tiếng, nhưng trước mặt những người này xem như không có ra gì, nhưng Hách Tịnh không muốn ở chỗ này chứng tỏ bản thân. Mà nhìn chung ở đây đều là tinh hoa, nữ sinh lớp hỏa tiển vốn vóc dáng không cao, trong những người lùn mới có một vài người cao, chiều cao 169m của Hách Tịnh được xem là cao nhất rồi, mà bây giờ trừ Triệu Lôi cùng cô không sai biệt lắm, còn lại ba nữ sinh kia có vóc dáng so với cô cao hơn, vị trí thứ nhất của Hách Tịnh nhất định là phải thay đổi .
Có lẽ biểu hiện của Hách Tịnh rất chân thành, có thể nụ cười của cô quá rực rỡ, thái độ lạnh nhạt của mấy nữ sinh kia hòa hoãn không ít, Triệu Lôi thứ hai tự giới thiệu mình, kế tiếp là trung phong Đại Cá Tử cũng lên tiếng, cô nàng này được gọi Cung xinh đẹp, nhưng mọi người thích gọi cô là đại cá hơn, bởi vì vậy hiển nhiên so với tên của cô thật dễ dàng gọi hơn
.
Nữ sinh Giáp do dự một chút, mở miệng nói tên của chính mình, thì ra tên cô là Tôn Miêu Miêu, nghe giống như là nữ sinh rất ngoan, vì cô thể hiện nguyện vọng làm một người tốt.
Cuối cùng là cô nữ sinh Ất, cô gái có đôi mắt xếch rất đẹp, giờ phút này khẽ treo ngược, xem ra quyến rũ lại bén nhọn, ánh mắt của cô ta nhìn thẳng Hách Tịnh, mang theo chút chất vấn cùng ý lạnh hỏi: "Vu Hạo Dương tại sao lại dạy cô chơi bóng?"
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
54 chương
50 chương
258 chương
36 chương
47 chương