Anh em thì đã sao…
Chương 15 : nỗi đau.
– Ba mẹ con sẽ kết hôn với Thu Hồng.
– Con nói gì?
– Con đã quyết định sẽ kết hôn với Thu Hồng rồi.
– Con không đùa đấy chứ?
– Vâng ạ!
– Con lại muốn làm vỡ tim mọi người nữa sao.
– Không đâu mẹ, lần này là con đã suy nghĩ rất kỹ rồi ạ.
– Nhưng còn Thu Hồng thì sao, con bé cũng đồng ý chuyện này rồi sao?
– Chưa ba, con đã ngỏ ý rồi giờ chỉ chờ cô ấy đồng ý nữa là xong.
Bà Ánh Nguyệt biến sắc tỏ vẻ tức giận:
– Cậu đã lớn rồi nên không coi ai ra gì nữa, mọi chuyện tự làm theo ý mình… để rồi giờ đây nhìn xem gia đình ai ai cũng đau khổ vì cậu, giờ cậu lại nói mình kết hôn.
Bà vừa nói vừa cười mỉa mai:
– Con không có ý đó mẹ ơi!
– Kìa mình sao em lại nói thế.
Bà Ánh Nguyệt tức giận vứt chiếc khăn bà đang cầm trên tay rồi đi thẳng lên phòng. Còn Cao Phong cứ đứng như tượng nhìn theo bóng người mẹ mà lòng đau như cắt. Ông Huỳnh là người xưa nay hiểu lý lẻ, bản thân ông cũng nghĩ chuyện này có lẽ sẽ tốt nhất cho mọi người, ông vỗ nhẹ vào vai Cao Phong.
– Con hãy hiểu cho mẹ của con, bà ấy bất đắc dĩ trong lúc nóng giận nên mới nói vậy chứ thực ra bà ấy rất yêu thương con điều đó con hiểu hơn ai hết.
– Vâng ba.
– Nhưng chuyện kết hôn quan trọng cả một đời người đừng vì muốn chốn tránh Ngọc Lan mà con phải ép mình vào cuộc hôn nhân không mong muốn.
– Con đã suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định cho mình rồi ba.
– Còn Ngọc Lan em nó sẽ ra sao con đã từng nghĩ tới chưa?
– Con sẽ nói rõ ràng với em ấy ba.
– Ba không thể chấp nhận anh em con đến với nhau nhưng ba càng không ép buộc con phải đến với Thu Hồng mà tất cả là lựa chọn ở con.
– Con hiểu mà ba.
Nói rồi ông Huỳnh cũng bước lên phòng. Vừa bước vào phòng bà Huỳnh đã lôi chiếc điện thoại ra bấm bấm:
– Alo!
– Thu Hồng hả cháu?
– Dạ… bác gái.
– Bác nghe Cao Phong nói rồi hai đứa muốn kết hôn hả?
– Dạ… cháu….!
– Bác đồng ý hai đứa kết hôn rồi.
– Nhưng… bác… cháu…. chưa!
– Được rồi, chiều ghé qua nhà bác ăn cơm nghe, bác sẽ nấu những món ngon đãi cháu.
– Dạ… thôi ạ!
– Nhớ đến đó nghe.
– Dạ…
Rồi bà cúp máy.
– Sao em lại làm thế?
– Em làm sao?
– Chuyện của tụi nhỏ để tụi nhỏ giải quyết, em cư sử như thế không đúng đâu.
– Hư… em không đúng chỗ nào… để giải quyết anh thấy đấy giờ tất cả mọi chuyện như thế nào rồi đấy. Anh nhìn con gái anh xem suốt ngày cứ lang thang như người mất hồn, không thì nhốt mình trong phòng, anh bảo em làm sao được đây.
– Em bình tĩnh đi rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
– Bình tĩnh ư, con gái em mỗi ngày chết dần chết mòn vì lụy tình mà em không sao giúp được còn thằng bé gây ra chuyện thì bảo là sẽ kết hôn.
– Em… Cao Phong nó đâu có lỗi gì.
– Đúng nó không có lỗi là chỉ vô tình yêu thương, rồi lại như chưa hề có chuyện gì… để rồi đau là trái tim non nớt yếu đuối con gái em kia kìa.
– Em….
– Ngay từ đầu đáng nhẽ ra em không nên đưa thằng bé đến bên cuộc đời chúng ta mới đúng thì bây giờ đã không như thế này.
Nghe Ánh Nguyệt nói đến đây ông Huỳnh như muốn nổi điên quát lớn, vung tay định tát bà Ánh Nguyệt:
– Im mồm, em nói thế mà nghe được à.
Bà Ánh Nguyệt thấy thế nhắm mắt ngửa mặt lên mặc cho ông Huỳnh tát, bàn tay lưng chừng ông Huỳnh chưa kịp tát đã bị dằn lòng mà hạ xuống cay đắng. Ba mươi năm làm vợ chồng chưa một lần ông lớn tiếng hay ra tay đánh vợ nhưng hôm nay vì quá kích động mà xuýt nữa ông làm điều có lỗi đối với một thằng đàn ông.
Bất lực ông buông xuôi hạ mình ngồi phịch xuống dường, còn bà Huỳnh thì ôm mặt khóc nức nở… đâu biết rằng những lời bà nói đã vô tình làm tan nát trái tim một người con. Cao Phong đứng ngoài cửa nghe ba mẹ nói chuyện mà hai tai anh như ù lại, suốt những năm qua đây là lần đầu tiên anh thấy sự có mặt của mình trong ngôi nhà này lại đáng trách đến vậy.
Bước chân Cao Phong nặng trịch, anh thẫn thờ bước rời khỏi ngôi biệt thự đến những con đường vắng… anh cứ bước cứ đi mà không hề biết mình đang đi đâu và về đâu, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên hư ảo anh không nghe thấy hay không hề biết gì.
Giữa trời đông giá rét trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo thu đông mỏng manh, những hạt mưa ngâu cứ xào xạc rơi phủ ướt trên tóc anh và hai bờ vai lạnh cóng. Anh vẫn bước lang thang như con ngựa hoang bị đẫm mưa không biết đến cơn mưa là gì, không cảm giác đến cái lạnh đến xé thịt là như thế nào… tội anh chưa, tội cho chàng trai ấy quá.
Thu Hồng đi ngang qua con đường thấy bóng dáng một người đàn ông giống Cao Phong qua tấm kính đang phả đầy hạt mưa, cô lướt qua nhưng rồi dừng lại khi đó đúng là Cao Phong, nhưng tại sao anh lại ở đây. Cô vội táp xe vào lề đường rồi cầm dù bước xuống đi lại che mưa cho Cao Phong.
– Cao Phong!
Nghe tiếng gọi Cao Phong quay lại, khuôn mặt anh phủ đầy những hạt mưa, trắng bệch. Người anh ướt sũng không còn là Cao Phong của thường ngày lịch lãm phong độ nữa. Thấy Thu Hồng ánh mắt anh lim dim khóe miệng anh khẽ cười bởi cứ nghĩ đó là Ngọc Lan, anh bước đến ôm chầm lấy Thu Hồng không nói gì chỉ xiết chặt vòng tay mặt anh vục xuống vai Thu Hồng rồi khóc, anh khóc bật thành tiếng khiến cho chiếc ô trên tay Thu Hồng rơi xuống làm người cô cũng ướt theo anh.
Cô đẩy anh đối diện với mình gặng hỏi:
– Cao Phong anh làm sao vậy, thực ra đã có chuyện gì khiến anh ra nông nổi này?
Cao Phong không nói gì, mặt anh thẩn thờ nhìn Thu Hồng mà vẫn nghĩ đó là Ngọc Lan, anh đáp môi anh xuống môi Thu Hồng hôn ngấu nghiến khiến cho nước mắt trộn cùng nước mưa đi vào miệng Thu Hồng cùng với nụ hôn của Cao Phong mặn ngọt xen lẫn. Cao Phong hôn mãnh liệt quá khiến Thu Hồng thấy ngạt thở, hai bắp tay thấy đau do cô chống cự mà anh cứ ghì chặt, cô dùng sức đẩy mạnh Cao Phong ra rồi giáng cho anh một tát thật đau… dường như lúc này Cao Phong mới bừng tỉnh bởi cái tát của Thu Hồng, anh ngồi gục xuống lòng đường mặt ngửa lên trời kệ cho nước mưa cứ tát xối xả vào khuôn mặt đẹp trai ấy.
– Trời… ơi… tại sao?
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
177 chương
180 chương
1 chương
65 chương
10 chương
72 chương