Anh em thì đã sao…
Chương 10 : Xa nhau lại thấy nhớ nhau nhiều hơn.
Mỗi bước chân Ngọc Lan đi đều nặng nổi nhớ mong, cô kiêu xa đài các trên sàn diễn, quyến rũ trong từng trang phục mà cô và các bạn thiết kế làm, ánh mắt cô xa xăm lạnh lùng đợi chờ… chờ đợi anh xuất hiện trong bước ngoặt mới của cuộc đời cô.
Ông bà Huỳnh luôn là nhà đầu tư đắc lực cho mọi hoạch định của Ngọc Lan nên được mời như là khách VIP ưu ái nhất, nụ cười không ngớt trên môi hai đôi vợ chồng già bởi họ tự hào về cô con gái diệu của mình.
Còn Ngọc Lan mỗi lần vào trong khán đài cô lại đem điện thoại ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không, bởi cô sợ bỏ lỡ mất cuộc gọi của Cao Phong.
– Ngọc Lan hôm nay con rất tuyệt.
– Ba mẹ.
– Mẹ rất tự hào về con đó con gái.
– Đúng đó mình thật giỏi khi sinh ra cô con gái vừa xinh xắn lại giỏi rang.
Biết là Ba mẹ đang nịnh bợ, và cái giọng khích lệ cô cũng đã nghe quen suốt hơn 20 năm qua nhưng cô vẫn thích cho dù trong lòng có hơi thoáng buồn.
– Thì con thừa hưởng từ ba mẹ mà. Mà anh hai không gọi về sao ạ?
– Ba cũng không rõ đáng nhẽ ra đã phải đáp chuyến bay từ chiều nay nhưng đến giờ vẫn chưa về, ba không liên lạc được.
Ngọc Lan tỏ vẻ hụt hẫng hiện rõ trên khuôn mặt:
– Không sao đâu con gái, thông cảm cho anh con đi nó bận hơn chúng ta nghĩ nhiều. Chắc có gì đó trục trặc thôi.
Bà Huỳnh vừa nói vừa đưa bàn tay lên vai Ngọc Lan vỗ vỗ an ủi.
– Dạ!
– À mà ba mẹ về trước hen, xong con còn phải cùng các bạn tổ chức party nhẹ ngoài bar nên không về cùng với ba mẹ được ạ.
– Uhm… con nhớ đừng uống nhiều đó nghe, rồi về nghỉ ngơi sớm.
– Tuân lệnh mẫu hậu.
Bà Ánh Nguyệt âu yếm vuốt ve má Ngọc Lan. Rồi cùng ông Huỳnh ra ngoài chào khách ra về.
…
Ở “Seventeen Saloon Bar” các bạn của Ngọc Lan quẩy như chưa bao giờ được quẩy, bởi sau ngày hôm nay có lẽ để làm việc chung rất khó bởi ra trường rồi mỗi người mỗi nơi. Còn với cô được ba mẹ trải thảm đỏ nên đương nhiên cô luôn thuận lợi hơn các bạn cùng ngành khác, chỉ có điều để phát huy khả năng thì chính Ngọc Lan phải thực sự nổ lực để khẳng định bản thân và vị trí của mình mà thôi.
Cô có uống một vài ly cộng thêm DJ nên Ngọc Lan lắc lư theo điệu nhạc xập xình, thân hình nóng bỏng cô uốn người khá chuyên nghiệp không quá khiêu gợi cùng các bạn trong bar. Cô đang đắm mình trong từng dòng nhạc bỗng có một bàn tay luồn từ phía sau đặt lên eo cô.
– …
Ngọc Lan thoảng giật mình nhíu mày định quay lại xử đẹp thì… người phía sau đã ghì sát vào má Ngọc Lan thì thầm:
– Il était sur et que vous manquez!
(Anh đã về và rất nhớ em!)
Tiếng Cao Phong, Ngọc Lan bất ngờ quay lại:
– Cao Phong… anh về khi nào… sao…?
Cao Phong đưa ngón tay giữ miệng Ngọc Lan khỏi nói:
– Son hors ligne de conversation française. Il ne voulait pas qu’on sache quoi dire!
(Mình nói chuyện bằng tiếng Pháp nhé. Anh không muốn ai biết mình nói gì!)
– Oui. Mais quand il n’a pas appelé sur moi.
(Vâng, anh về bao giờ sao không gọi cho em)
– Il a raté le vol en raison d’avoir des problèmes seulement. Tu me manques!
(Anh bị nhỡ chuyến bay vì gặp sự cố thôi. Anh rất nhớ em!)
– Ces jours sans vous est trop difficile pour moi.
(Những ngày qua vắng anh thật sự quá khó khăn với em.)
– Vraiment?
(Thật không?)
– Tu me manques tellement, d’aller plus tard pour aller ensemble!
(Em nhớ anh rất nhiều, sau này đi đâu sẽ cùng đi nhé!)
– Je promets!
(Anh hứa!)
Họ sát vào nhau, nói chuyện với nhau nhưng dường như không ai hiểu câu chuyện của họ là như thế nào, bởi ở nơi công cộng đâu phải ai cũng biết được nhiều thứ tiếng. Anh, Pháp, Trung, Hàn là công sức suốt mấy năm trời hai anh em họ lầy lội học hành nhiều khi nhiễm tới nỗi mỗi cuộc trò chuyện ở nhà hay qua điện thoại họ đều nói chuyện bằng tiếng nước ngoài. Chàng giúp nàng, nàng giúp chàng thành thạo hơn trong giao tiếp mà thôi… bây giờ thì có cơ hội vận dụng thật là tốt.
Cao Phong đưa Ngọc Lan rời khỏi “Seventeen Saloon Bar” cả hai đi về phía những con đường vắng người cùng nắm tay nhau tản bộ. Hương vị tình yêu bắt đầu len lói trong lòng mỗi người, tiếng gió thì thào rung nhẹ cành cây đêm, mùi cafe tỏa hương thơm lừng khắp không gian… họ cứ thế nắm tay nhau đồng bước trên mỗi đoạn đường.
Họ cứ đi cứ bước không nói gì chỉ trao cho nhau ánh mắt thắm thiết… chỉ vậy thôi đủ hiểu đủ biểu cảm hết được nỗi lòng nhớ nhung trong mấy ngày qua.
Họ chỉ biết tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào của thời điểm hiện tại mà quên đi những khó khăn trước mắt… cứ yêu thôi vì cuộc đời cho phép, biết hôm nay thôi ngày mai ai biết sẽ ra sao.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
4 chương
5 chương
15 chương
10 chương
36 chương
141 chương
50 chương
6 chương