Thanh nằm dài trên giường, dán mắt lên trần nhà, không biết là đã nhìn bao lâu rồi. Thanh suy nghĩ khá nhiều, về cuộc đời mình, về những người bên cạnh mình. Từ lúc Thanh là một thằng nhà quê cuộn hành trang lên thành phố học, thiếu thốn đủ thứ, vì vậy bây giờ thấy thằng Tuấn là anh muốn giúp đở ngay, cũng như anh khi đó, anh luôn ước ao có một ai đó vươn tay giúp đở mình như vậy, khiến Thanh không phải chịu nhiều tủi khổ như thế. Thanh không được, nhưng Thanh hy vọng bản thân mình có thể giúp đở người khác. Rồi Thanh lại nhớ đến lần đầu gặp Quốc, năm đó Quốc bằng tuổi anh bây giờ, 28 tuổi, Quốc phong độ, thành công, có gia sản lớn. Lúc đó Thanh vừa ra trường, cằm cái bằng loại giỏi cử nhân Luật đi xin việc khắp nơi không được, công ty của Quốc không biết là lần thứ mấy. Vào công ty làm việc hơn tuần lể thì Quốc thẳng thừng nói với anh nếu muốn làm tiếp thì tối nay cậu đến nhà tôi. Đêm đó làm lần đầu, cũng là lần đau đớn nhất của Thanh, không chỉ thể xác mà còn cả tâm hồn của anh. Anh cảm thấy bản thân nhơ nhuốc kinh khủng, con gái tiến thân bằng cách này cũng đả tủi nhục rồi, còn anh lại là con trai lại vì công việc này mà mặc cho người ta dày vò. Nhưng anh không thể mất việc được, nhà anh cần tiền của anh, ba anh cần tiền chữa bệnh tim. Rồi cuộc đời cứ trôi dạc, thời gian trôi trôi. Quốc lên nắm điều hành cả tập đoàn của gia đình, làm ăn ngày càng hùng mạnh, công ty vươn mình ra nước ngoài hợp tác với nhiều công ty khác, trở thành tập đoàn đa quốc gia. Thanh trở thành cố vấn đặc biệt kiêm người tình của tổng giám đốc công ty, người tình bí mật. Thanh củng chẳng biết công việc nào là chính, cái nào là phụ, cái nào là nghề tay trái nửa. Nếu tính về thu nhập thì nghề làm người tình mang lại cho anh tiền nhiều hơn rất nhiều, có khi gấp cả trăm lần. Khi nào Quốc muốn thì gọi một cuốc điện thoại kêu. Dĩ nhiên, tiền bạc Quốc cho Thanh vô cùng hào phóng, Quốc đưa cả thẻ tín dụng của mình cho Thanh. Nói Thanh muốn dùng nhiêu cũng được, chỉ cần Thanh ở bên cạnh gả. Thanh thì cũng nhận định mình chẳng thanh cao gì, ừ thì tiền, có tiền mà sao không dùng, vả lại chẳng phải làm cái gì phạm pháp. Thanh nghĩ mình hoàn toàn có quyền dùng, vả lại còn phải dùng thật đáng, đáng cho cái giá anh đã trả. Anh bán thể xác mình, đánh mất bản thân thì tất nhiên phải được đền bù xứng đáng. Thanh gạt dòng lệ từ từ lăn trên mặt, cười khổ một cái khinh thường. Giờ nghĩ lại Thanh củng không hiểu sao mình lại ở bên cạnh Quốc lâu như thế, vì yêu, chắc không, Thanh có cảm kích, có thích gả chứ tuyệt không yêu. Là do Thanh hám tiền, từ 3 năm trước ba Thanh đã qua đời, cuộc sống lúc đó của anh dù có dứt ra khỏi gã củng vẩn có thể tự lập được. Có lẽ nó như một thói quen, lâu quá rồi, dòng nước chảy dần trên cát tạo ra một lối mòn. Bao năm rồi Thanh cũng ở bên Quốc như một lối mòn, đi quen chân rồi. Có phải Thanh đã lúng quá sâu rồi không. Thanh và Quốc dù có yêu củng không có kết quả, trước mắt đã thấy, Quốc sắp kết hôn, và Thanh cũng muốn buông tay. Cái danh người tình này, anh không muốn mang nữa. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên mang của Thanh, nhìn màn hình là thằng Phương gọi. -“Thanh nghe”_Thanh tiếp máy. -“… mày.. không sao chứ”_giọng nói chứa đầy sự quan tâm -“Tao ổn mà”_Thanh trầm mặc_ “.. mày biết rồi hả?” -“Ừ” -“Đến với em đi baby”_Thanh ảm đạm đùa một câu. -“…” -“Uy.. định an ủi tao mà không nói gì vậy mạy”_Thanh nhắc nhở -“Cái thằng.. mày không sao thật chứ” Cốc cốc -“Ổn hết”_Thanh nhìn lên đồng hồ đã 2 giờ 30, chắc là thằng Tuấn_ “Tuấn đợi anh chút”_Thanh nói, rồi nhận điện thoại_ “Giờ tao đưa thằng Tuấn đi học. Có gì tối mày qua nhà tao đi” -“Vậy tối gặp” -“Bye Baby”_Thanh nén giọng bình thường nhất có thể. Thanh cúp máy, sửa soạn lại một chút, rửa mặt thật sạch, Thanh nhìn hình mình trong gương rời vổ vổ thật mạnh vào mặt mình, tự nói tỉnh lại nào Thanh. Bước ra khỏi phòng không thấy thằng Tuấn dưới phòng khách nên anh quay lại lên phòng nó thì thấy nó đang lấy đồ. -“Uy bỏ bộ đó xuống”_Thanh phóng lại đoạt lại bộ đồ trong tay nó_ “Lấy bộ này đi”_ rồi anh lấy một bộ đồ mới mua hôm qua đưa cho nó. -“Em chỉ đi học thôi mà”_đi học thôi có cần phải ăn mặc thế này không, nó không quen. -“Ngoan, phải diện chút gái nó mới theo”_anh một mực ép nó mặc_ “Nhanh lên” Nó cũng ngoan ngoãn lấy bộ đồ đó. -“Êh chú mày định thay ở đây luôn hả”_Thanh thấy thằng Tuần từ từ tuần tự cởi xong áo rồi định tuột quần la lên. -“Uhm. Sắp trể rồi”_thắng Tuấn cứ như thế vô tư cởi đồ rồi mặc vào. Thân hình nó khá săn chắc, có da có thịt, nếu ai hỏi nó tại sao có thân hình đẹp thế, nó sẽ vô tư trả lời quánh lộn, làm vườn riết nó vậy á. Làn da sẩm màu càng khiến cho nó mạnh mẽ. Thanh nghỉ, thằng này có khi lột sạch bách còn đẹp hơn cho nó mặc đồ ấy chứ. Lắc mạnh cái đầu đuổi đi cái ý nghỉ kì quái của mình, Thanh lách qua một bên bước vội ra khỏi phòng. Khi thằng Tuấn ra xuống phòng khách thì phát hiện anh Thanh đang tiếp điện thoại. Giọng nói hơi mất bình tĩnh. Thằng Tuấn hoang mang, hết nhìn tấm lưng anh rồi nhìn cái điện thoại trong tay anh. -“Sao anh lại như vậy”_Thanh trút một hơi thở dài -“…” -“Không liên quan đến ai cả” -“…” -“Anh đừng có làm càn” -“..” -“Anh cứ như vậy.. tôi có việc.. cúp máy đi” -“..” CỐP một cái, lần này còn mạnh hơn lần trước. Thằng Tuấn đứng hình trên cầu thang nhìn cái xác điện thoại tan tành nằm trên mặt đất. Anh Thanh ngoảnh lại nhìn nó, nó nhếch môi cười cười một cái méo xẹo. -“Đi. Anh còn có việc”_phán cho nó một câu rồi anh bước nhanh ra xe. Nó lủi thủi theo sau anh, khi bước qua cái kệ ti vi, nó nhìn qua cái xác điện thoại lần cuối, giờ nó mới phát hiện, vẩn còn may, nếu anh ném cao chút nửa là đi luôn cái ti vi rồi. Suốt cả đoạn đường bộ mặt anh Thanh vẩn khá hình sự, nó củng chẳng hó hé gì. Đến lúc gần đến trường nó nói với anh đừng có nhậu nữa, rượu không giải quyết được gì đâu. Không biết anh có nghe nó không chỉ thấy anh trầm ngâm một hồi rồi khẻ mỉm cười. Nụ cười như có như không, nó cũng không biết như thế có thể được xem như là cười không nữa, chỉ thấy khóe môi anh hơi cong cong. ………. Trên đường đi vào lớp nó gặp thằng Duy, thằng Duy nhìn nó từ trên xuống dưới rồi gật gù phán cho nó một câu, con người ta hôm nay khác quá ta. Nó cũng chẳng buồn trả treo với hắn, lòng nó đang nghĩ đến anh Thanh. Thanh bước vào tòa nhà công ty, tòa nhà cao tầng sừng sững giữa lòng thành phố. Thanh đi thẳng một mạch vào phòng làm việc của tổng giám đốc, thư kí Trần thấy anh mĩm cười bảo tổng giám đốc đang đợi, mời anh vào. Thanh đẩy cửa bước vào phòng, Quốc đang ngồi trên bàn làm việc kí gì đó. Khi Thanh đẩy cửa bước vào củng chỉ liếc lên nhìn anh một cái rồi tiếp tục với hồ sơ. Thanh ngồi xuống bộ sô pha tiếp khách, đối diện Quốc. -“Rốt cuộc anh muốn sao?”_Thanh nhìn Quốc. -“Không phải tôi nói rồi sao”_Quốc khép lại văn kiện bước đến ngồi bên cạnh Thanh. Quốc ngã người tựa vào ghế, choàng tay qua vai Thanh_ “Tôi muốn em ở bên tôi” -“Anh thôi đi. Tha cho tôi”_Thanh gở tay Quốc xuống_ “Bao năm rồi anh chưa chán hay sao. Tôi còn gì cho lấy nữa hả” -“Trái tim em” -“Hừ”_Thanh nhếch môi khinh bỉ_ “Anh củng sắp kết hôn rồi. Sắp làm chồng của người ta rồi. Tha cho tôi đi.” -“Tại sao tôi kết hôn em hiểu mà”_Quốc nhìn say sưa cái cổ trắng cao của Thanh, vươn tay chạm vào. -“Tôi không muốn như vậy nữa” -“Tại sao”_đạo lực trên cổ Thanh bất ngờ mạnh lên_ “Vì thằng nhóc đó à.” -“Không .. không vì ai hết.”_Thanh kinh sợ quay lại nhìn vào đôi mắt Quốc_ “Anh đừng có làm bậy” -“Thế thì tại sao”_Quốc dùng lực tay thật mạnh để kéo mặt Thanh lại gần mặt Quốc, đôi mắt Quốc hừng hực lửa, đôi mắt Thanh hồng tơ giăng đầy_ “Em phải biết em là của tôi” Quốc hung hăng cấu xé đôi môi nhợt nhạc của Thanh, chiếc lưởi mạnh bạo tách hai môi Thanh ra tiến vào trong quấn chặt lấy lưởi Thanh. Thanh cũng không chống cự gì, buông xuôi cho Quốc hung hăn cưỡng hôn. Con thú trong người Quốc hừng hực bừng dậy. Quốc đẩy Thanh ngã dài trên ghế sô pha. Xẹt một cái, chiếc áo của Thanh bị Quốc xé rách. Quốc cúi đầu tham lam mút lấy hai phiến hồng trước ngực. Chiếc lưỡi gắt gao quấn lấy hai phiến hồng, làm nó đỏ lên, càng mê lụy càng khiến người ta hung hăn mà mút liếm. Bàn tay Quốc chậm rải len vào quần Thanh, lách qua quần lót bắt lấy vật mà nó muốn. Tiếng da thịt va chạm vang lên khiến đầu ốc con người mê mị, mùi mô hôi và tinh dịch hòa vào nhau làm cho không gian tràn ngập hương vị dục tình. Thanh thở gấp, dùng cả miệng để hô hấps. Cặp mông căng tròn cộng thêm đạo lực lớn nên mổi cú dập vào rất sâu, cặp mông săn chắc, cứ mổi cú dập là hông Quốc lại chạm vào đùi Thanh vang lên âm sắc. Quốc cúi người cắn mạnh vào đầu ngực. Cả người Thanh căng cứng, thở gắp, bắn lên cao tạo một đường cong rồi rơi xuống vươn lên bụng Thanh, cũng chẳng biết là lần thứ mấy nữa, cả người Thanh mệt nhừ, thần trí mê man. Quốc vẩn mạnh bạo trong từng cú nhấp, ra vào trong người Thanh. Rồi cũng đến lúc này, Thanh cảm thấy từng dòng khí nóng bắn vào sâu trong người mình, cái cảm giác thốn thốn khó chịu. Quốc từ từ rút ra khỏi người Thanh. Thanh nằm cuộn tròn co quắp lại trên ghế sô pha. Cái đau lan tỏa toàn thân, nhất là khi Quốc vừa rút ra. Cái cảm giác như trống không, chơi vơi khiến con người ta thật khó chịu. Thanh ghét cái cảm giác này. Lần này đau hơn lần trước, có lẽ do Quốc đang tức giận, muốn trút giận bằng cách này thì thật khốn khổ cho Thanh. Thanh xoa xoa cái bụng, cảm giác thật khó chịu, không lẽ Quốc bắn đến cả dạ dày rồi sau. Thanh nhếch môi cho cái suy nghĩ điên rồ của mình. -“Áo.. áo của tôi”_Thanh cuộn người trên sô pha, thì thào -“Trong tolet có áo của tôi. Em lấy mặc đi”_Quốc bước ra khỏi tolet, bộ dáng trở lại như trước, một doanh nhân thành đạt, phong độ. Thanh cố gượng người đứng lên lê từng bước về tolet trong phòng tổng giám đốc. Chỉ hơn chục bước mà như một khổ ải. Từng bước chân là một cực hình, Thanh nghĩ bây giờ mới hiểu nổi đau của nàng tiên cá khi đồng ý có đôi chân bước đi, khác là nàng tiên cá mổi bước chân như kim đâm, còn Thanh là ê ẩm chổ khác. Quốc ngồi xuống bàn làm việc tình cờ liếc mắt lên nhìn Thanh, khi Thanh bước đi, một dòng dịch trắng hồng lan ra dọc theo khe đùi, bộ dáng thật mê hồn người. Thanh soi mình trong gương, cả người đầy vết xanh tím, trước ngực hai đỏ ao, chạm vào là xót. Cổ còn lưu lại một vết tim tím, không biết là do hôn hay bị bóp nữa.Thanh đưa tay ra sau chạm vài một cái, nhìn lại còn có màu đỏ hòa tan trong tinh dịch. Thì ra là vậy, hèn chi đau như thế. Thanh thở dài, vung nước nửa mặt, vệ sinh sạch sẽ, mặc lấy cái áo sơ mi hơi rộng của Quốc, rồi bước ra ngoài. Chẳng nói lời nào, Thanh âm thầm bước đi về, khi Thanh mở cửa thì nghe tiếng Quốc, gả nói em mãi là của tôi, Thanh mở cửa đi thẳng luôn. Dù là nói vậy nhưng Thanh vẩn bước rất chậm, bước đi khá khói coi, Thanh nghĩ vậy. Vì khi đi ngang thư kí Trần, Thanh thanh thấy cô ta cười cười, nụ cười như am hiểu tất cả mà cũng như khinh bỉ xem thường. Thanh cũng chẳng còn sức mà quan tâm.