Trở lại công việc sau một ngày nghĩ dài, tâm trạng nặng nề, không tày nào tập trung vào việc. có lẽ cần thư giản một thời gian, Thanh viết thư xin nghĩ phép mang lên phòng trình xếp. Đã là giờ nghĩ trưa, nên có vẻ cô thư kí xinh đẹp của xếp đã đi ăn trưa. Thanh biết chắc xếp vẩn còn trong phòng làm việc, đó là thói quen của ông ta vào ngày thứ hai. Thanh đến gần cửa đã nghe tiếng xếp, có vẻ ông rất tức giận mà nói chuyện cùng ai đó. -“Cậu đừng bức tôi quá tôi không nhịn nổi đâu” Lời này nghe ngữ điệu giống như đe dọa, Thanh bâng khuâng không biết có nên gỏ cửa hay không thì xếp đã tinh ý nhận ra anh đang đứng trước cửa, liết mắt nhìn anh một cái, ánh mắt như dò xét, như nghi kị. -“Nói cho cậu biết việc gì tôi củng có thể làm”_nói câu cuối rồi xếp tắt điện thoại, ra hiệu bảo Thanh vào. -“Chú muốn nghĩ phép à”_ông ta không thèm ngẩng đầu lên nhìn Thanh hỏi. -“Đúng vậy” -“Thế cũng được”_gật gù ra vẻ đồng tình_ “Cũng nghĩ một thời gian” Đối với lời này của ông ta Thanh khó hiểu rõ hết ý, chẳng lẽ ông ta nhận ra anh có áp lực sao. Thanh không cho là vậy, nhưng không có ý định hỏi lại xếp. Dù sao thư thông qua rồi, chuyện khác có gì liên quan. Buổi chiều Thanh bàn giao lại công việc ấy nhân viên. Bắt đầu kì nghĩ phép của mình dài của mình. ............................................. -“Anh Thanh hay chúng ta đi nghĩ mát đi”_thằng Duy có vẻ hớn hở đề nghị. -“Du lịch à”_Thanh ngẩm nghĩ, lại liết sang thằng Tuấn một cái. -“Ừ..”_thằng Duy có vẻ tâm huyết_ “Hết tuần này là tụi em kết thúc môn học rồi, anh cũng vừa nghĩ phép.. chi bằng chúng ta đi đâu đổi không khí” -“Ý em sao Tuấn”_Thanh hỏi. -“Em thấy..”_nhìn thành ý của thằng Duy, có ai mà từ chối được, vui vẻ mà nhận lời_ “Cũng tốt” -“Yeah”_thằng Duy như chưa biết đi chơi là gì_ “Vậy để em chọn nơi nha”_hai anh em họ chúng nó không hẹn mà nhìn nhau, rồi không ai bảo ai đồng loạt nhìn thằng Duy, đồng bộ mà gật đầu. Thằng Duy tỏ ra là một người làm việc chuyên nghiệp, không bỏ lở cơ hội, chớp lấy thời cơ, phốc lấy thời cơ, phốc mộ phát lên mạng tra địa điểm để đi chơi. Nhìn thái độ hứng khới háo hức của thằng Duy hai người còn lại bổng củng có cảm giác náo nức theo. Hai anh em họ chúng nó cũng bị cuốn vào theo sự việc của thằng Duy đề xuất, cùng chụm đầu vào màn hình mà chọn địa điểm. Bổng điện thoại thằng Tuấn rung lên, biểu tình chần chừ bắt máy của thằng Tuấn khiến không gian trầm xuống dần. Thằng Tuấn cười một cái, đứng lên cầm lấy điện thoại hướng phía phòng bếp mà đi xuống. Thằng Duy nhìn Thanh đang dỏi theo bóng lưng của thằng Tuấn, không hiểu rỏ anh đang nghĩ gì. Một buổi tối dần buông nặng nề. -“Con nghe mẹ”_thằng Tuấn vào bếp bắt máy. -“Con.. không sao chứ. Vết thương còn đau không”_mẹ vẩn là mẹ, con có làm sai thì nhìn nó đau bản thân cũng không khỏi âm ỷ theo. -“Bình thường rồi..”_ngừng một chút, lấy dủng khí mà hỏi_ “Ở nhà sao rồi?” -“Ba mày còn tức lắm”_cũng ngừng một khoảng, thờ dài mà bảo_ “Không từ bỏ được hả con. Về mà xin lổi ba mày, mẹ cùng mày nói” -“...”_Tuấn không biết nên nói gì, nói ra thì làm mẹ buồn lòng, nói dối ư. Đầu dây bên kia tiếp tục kéo một hơi thở dài, lâu sau đó mới thốt lên một lời. -“Đợi khi nào ba mày nguôi giận hãy về” Thằng Tuấn nói chuyện cùng mẹ một lúc thì không biết phải nói gì nữa, cạn lời rồi sao, dường như càng nói càng đi vào ngõ cụt, vì lời thoại thì ít, còn khoảng không trầm mặc càng nhiều. Cuối cùng đành nói. -“Thôi mẹ nghĩ sớm đi.. con không sao.” -“Ừ” -“Mẹ tắt máy đi” Không phải tắt ngay lập tức, dường như mẹ còn muốn nói gì đó, rồi củng không có thêm lời nào nữa mà cuộc gọi bị ngắt đi. Thằng Tuấn nhét điện thoại vào túi, xoay qua mới phát hiện phía sau có người. Thằng Duy tựa lưng vào tủ lạnh mà nhìn nó. -“Làm gì nhìn tao dữ vậy cha nội”_thằng Tuấn không qua ngạc nhiên, chuyển giọng sang định trêu đùa_ “Đừng nói có ý đồ với tao rồi nha” -“Mày”_thằng Duy ngươi lớn không chấp trẻ em hay tự cao, chỉ lấy ngón cái tự quệt mủi một cáo, ngẩng mặt hùng hổ nói_ “Thằng Duy này không thèm” -“Khì..”_điệu bộ khoa trương của thằng Duy khiến thằng Tuấn không muốn củng vui vẻ lên, thằng Duy nhìn nó sau đó cũng cười. -“Mẹ mày gọi à”_thằng Duy hỏi. -“Ừ”_giọng thoáng trầm xuống -“Bà.. nói sao” -“Cũng không có gì. Chỉ là ba tao còn giận. Vậy thôi”_khoát tay tỏ vẻ không có việc gì, giả dối, sao mà không có gì được. -“Thanh đâu rồi”_thằng Tuấn bước ra phòng khách không thấy anh đâu nên quay lại hỏi thằng Duy. -“Lên phòng trước. Anh ấy nói mệt”_thằng Duy ngồi xuống sô pha, sau đó mới hướng thằng Tuấn mà nói_ “Mày lên xem sao” -“Ừ”_mắt hướng về phía cầu thang, đăm chiêu vài giây mà xa xăm. Làm sao mới khiến anh không còn gánh nặng đây.