Ánh Dương Soi Lối
Chương 17
Sáng sớm hôm sau, Hứa Liên Nhã bị ấm áp đánh thức.
Cô nằm trên giường, cảm giác thân thuyền chấn động, cơn say khiến đầu cô hơi nặng, ngực trướng đau. Hứa Liên Nhã xoa cổ đi đến buồng lái, thuyền nhỏ đã gần về bến rồi.
Dậy rồi à. Khương Dương quay đầu lại.
Ừ. Gió biển lùa vào từ cửa sổ, cô cào tóc.
Lại đây.
Hứa Liên Nhã đi đến bên cạnh, Sau này còn có thể đến nữa được không?
Còn muốn đến nữa?
Trăng trung thu khá tròn.
Khương Dương cho cô một câu trả lời khẳng định, Chỉ cần không gặp gió to mưa lớn là được.
***
Đến giữa trưa Hứa Liên Nhã mới về lại tiệm, ở tầng một chỉ thấy một mình Hạ Nguyệt. Tối qua cô đã đưa chìa khóa cho Hạ Nguyệt, nếu cô không về kịp thì cô ấy tự mở cửa.
Hạ Nguyệt thấy cô như gặp bồ tát cứu thế, Trời ơi chị Nhã, cuối cùng chị cũng về rồi.
Hứa Liên Nhã nhìn trái ngó phải, một nơi be bé thế này không giấu nổi ai, Chu Khải Quân đâu?
Vừa định nói đây, sáng nay anh ấy gọi điện đến, nói xin nghỉ phép ba ngày.
Có nói xin nghỉ làm gì không? Cũng không thấy cậu ta gọi cho chị. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lại nói thêm À, điện thoại chị hết pin...
Không có, chỉ nói có chuyện gấp cần xin nghỉ. Hạ Nguyệt nói.
Em xác định là chính cậu ta gọi đến chứ?
Hạ Nguyệt khó hiểu nhíu mày, Đúng mà, số của anh ấy, giọng cũng nghe giống.
Được rồi. Hứa Liên Nhã cũng không giải quyết gì với cậu ta lúc này được, lấy sạc cắm vào điện thoại, Sáng nay em vất vả rồi.
Hạ Nguyệt nói không có việc gì, cũng may không có lịch phẫu thuật nào vào buổi sáng.
Thiếu một người giúp sức, ba ngày nay Hứa Liên Nhã mệt đến ngất ngư. Lúc trước Chu Khải Quân trực đêm chiếm đa số, nhưng buổi tối sáu giờ đến mười giờ Hứa Liên Nhã còn đang ở đó, chí ít vẫn có người thay phiên nhau trong tiệm.
Đến ngày thứ tư, vẫn không thấy bóng dáng Chu Khải Quân, cũng không có lấy một cuộc gọi nào. Cô và Hạ Nguyệt gọi cho cậu ta rất nhiều lần, nhưng chỉ toàn tiếng máy bận, trong lòng Hứa Liên Nhã dâng lên bất an.
Hứa Liên Nhã đặt điện thoại xuống, sửa sang túi áo, chuẩn bị ra ngoài.
Em biết cậu ta ở đâu không, chị muốn đến nhà cậu ta xem sao. Cô nóng vội hỏi Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói ra cái tên ở trong thôn trong thành phố, đúng là nơi lân cận chỗ Khương Dương ở, Có một lần em với bạn đến đó ăn cơm, ngay tại tầng trên cùng ở tòa nhà sau siêu thị với khách sạn, tầng 14, em vẫn còn nhớ, phòng không có điều hòa nên rất nóng.
Phòng số mấy?
Hạ Nguyệt ủ rũ nói: Cái này thì không nhớ lắm. Chi bằng em đi với chị, nói không chừng đến đó liền nhớ ra.
Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi rồi quả quyết nói: Em ở lại trông tiệm, chị tìm người đi với chị.
Hạ Nguyệt lo lắng, Là nam hả? Tốt nhất là nên đi với đàn ông cho chắc.
... Ừ. Hứa Liên Nhã lại cảm thấy như chuyện bé xé ra to, cười tự giễu, Cũng không cần phải lo lắng thế đâu, có khi cậu ta chỉ ngủ quên thôi.
Chỉ mong là thế. Hạ Nguyệt không ôm hi vọng, Bao giờ gặp lại anh ấy, nhất định phải làm thịt anh ấy đòi bồi thường.
Hứa Liên Nhã đeo túi xách vào, cười nói: Vậy trước hết em nghĩ xem nên cần ăn gì đi.
***
Có thể so với tột đỉnh của nóng nực e chính là sạp báo, hơn nữa trong một nơi còn nhỏ hơn so với container như vậy lại có hai người đàn ông chen chúc, bên trong chỉ có một chiếc quạt trần vù vù xoay tạo gió mát.
Đã giúp anh nghe ngóng rồi, người phụ nữ thường xuyên hút thuốc ở tiệm cắt tóc dưới lầu gọi là Hồ Cầm, cầm trong dương cầm. Người nói là Lương Chính, Năm ngoái bị bắt cưỡng bức cai nghiện nửa năm, sau khi ra ngoài liền mở tiệm cắt tóc đó.
Hôm nay Khương Dương được nghỉ, rảnh rỗi nên ghé chỗ Lương Chính. Hai ngón tay anh ấn điện thoại, thỉnh thoảng trượt lên trượt xuống.
Chỉ do hít thôi ư? Khương Dương nhíu mày hỏi, Chỉ dựa vào một tiệm cắt tóc trơ trụi đó căn bản không nuôi sống nổi cô ta.
Hít mười phần thì buôn cũng chín phần, Lương Chính bất đắc dĩ nói: Không có chứng cứ khác, không dễ bắt.
Khương Dương đặt điện thoại xuống, thô lỗ xoay mạnh mở nắp bình trà đá, tu ừng ực ừng ực mấy ngụm.
Lương Chính nói: Anh thật sự muốn lo việc này?
Khương Dương chế giễu nói, Bây giờ anh nào lo nổi.
Vậy anh lại muốn hỏi thăm làm gì?
Khương Dương bất đắc dĩ vuốt mặt một cái, ... Rảnh quá. Hay nói là bệnh nghề nghiệp thì thích hợp hơn.
Lương Chính thở dài một tiếng.
Khương Dương không muốn nghe thấy âm thanh tiêu cực như vậy, làm như không nghe thấy gì nhìn ra ngoài đường.
Xe tới xe lui, ồn ào như thường.
Thấy Khương Dương không chủ động tiếp lời, Lương Chính đành phải mạnh dạn mở miệng, Anh Dương.
Ừ? Ánh mắt Khương Dương toát lên vẻ ngờ vực, hiển nhiên đã đánh hơi được dấu hiệu bất thường.
Nói thật, anh có nghĩ tới hay không cũng mặc kệ, nhân lúc tuổi còn trẻ đổi công việc ổn định đi, Lương Chính châm chọc, Kết hôn sinh con gì đó, yên ổn cả đời... gì đó.
Gương mặt căng ra của Khương Dương bỗng thả lỏng ra, buồn bực cười, Là chị Thủy giúp cậu hỏi thăm tin tức.
...
Sau đó đổi lại cậu tìm hiểu tin tức của anh cho chị ấy.
...
Khương Dương vỗ vai anh ta, Khó trách cậu lại hỏi cái vấn đề của các bà các mẹ thế này.
Bị lật tẩy, Lương Chính ngập ngừng nói: Bọn em cũng chỉ là lo anh lại tiếp tục dấn thân vào.
Khương Dương để sót hai chữ tiếp tục, cười lạnh một tiếng ghê người.
Đột nhiên im lặng kéo đến, Lương Chính giật khóe miệng, giống như hận không thể nuốt những chữ đó vào lại.
Trong mắt mấy người, ý chí của anh yếu đến thế sao, chẳng qua chỉ là một ý bông đùa?
Bản tính như đá, qua năm tháng nằm trong dòng sông bị bào mòn góc cạnh, bị rêu xanh bám lên che đậy.
Khẩu khí của Khương Dương sắc như dao, vót đi vẻ đáng sợ bám vào bản tính. Câu nói ấy nhắm vào Lương Chính, không bằng nói là chống lại số mệnh của bản thân anh.
Nói hơi khó nghe, cậu đừng để ý, nếu có ngày anh mặc kệ, anh hi vọng mình giống cậu không phạm sai lầm, chứ không phải giống anh như lúc này, người ta sẽ hỏi cậu có phải đã làm chuyện gì xấu xa nên bị người ta đá ra không.
Lương Chính không nhịn được mắng một câu thô tục, Yên ổn về hưu không được hay sao, cần gì phải giống em, thiếu đầu thiếu đuôi, có cái gì tốt!
Dù thế nào thì cậu cũng đường đường chính chính về hưu.
...
Anh đọc báo thấy nói, bình quân tuổi thọ của cảnh sát nhân dân là 58 tuổi, cảnh sát hình sự thì thấp hơn, còn loại như chúng ta đây xem ra còn phải giảm phần trăm nữa. Anh chỉ mới sống được một nửa số tuổi bình quân, nào dám muốn về hưu sớm như thế. Khương Dương cảm khái nói, Mấy người cũng không cần phải khuyên anh, anh nhất định phải quay về. Trên người anh có vết nhơ, trước khi chính thức cởi bỏ đồng phục cảnh sát xuống thì anh phải rửa sạch bản thân đã.
Lương Chính không đành lòng nhìn thẳng vào nhìn, nhìn ra bên ngoài lầm bầm nói, Chuyện đó không liên quan đến anh, đổi lại là ai cũng không thoát nổi.
Khương Dương chỉ cười ha ha.
Kiểu an ủi thế này nhất định anh đã quá chán rồi, Lương Chính vội vàng nói lảng sang chuyện khác, Vậy chị dâu làm sao bây giờ?
Hả? Nhất thời Khương Dương không phản ứng kịp.
...
À. Xưng hô rất vừa lòng, Khương Dương dịu mặt đi.
Hai người sẽ kết hôn chứ?
Kết hôn? Giọng nâng lên, do với vừa rồi Khương Dương còn kích động hơn, vẻ mặt kia như đang nói: cậu nói đùa gì thế.
...
Khương Dương tự biết thất thố, cười cười lấy lại mặt mũi, Không nghĩ xa như thế, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Em thấy chị dâu rất tốt.
Khương Dương ngầm đồng ý với xưng hô này, ngoáy tai nói, Điều đó là đương nhiên.
Lương Chính không nghĩ anh lại không hề khiêm tốn như thế, nhất thời im lặng.
Ầy...: Khương Dương hất cằm, Chị Thủy nói cậu chưa từng yêu đương thật sự lần nào. Làm gì có chuyện mới yêu nhau có một lần đã tính chuyện kết hôn hay không.
... Cái nhìn về tình yêu và hôn nhân bị bóp nghẹt, Lương Chính nói: Anh với con cừu nhỏ ở bên nhau lâu thế rồi mà chưa nghĩ tới sao?
Vốn Khương Dương không quen tán gẫu chuyện tình cảm với người đàn ông khác, nhưng Lương Chính nhỏ tuổi hơn anh, có quyền cho hậu bối biết bài học vết xe đổ.
Anh với cô ấy qua lại mới mấy năm, mới hơn hai mươi tuổi càng sẽ không tính đến chuyện kết hôn. Yêu đương hơn hai năm, nhưng thời gian ở chung thật sự còn chưa tới nửa năm. Nhớ lại chuyện đã qua, mặt anh có vẻ ảm đạm, Nhưng suy cho cùng là anh hại người ta, nên cậu nghĩ như vậy thật ra cũng tốt, yêu đương rồi ở bên nhau, cứ vậy cũng tốt.
Lương Chính được khen mà chẳng hiểu ra sao cả, cách lớp quần vô ý thức vuốt ve phần chân cụt còn lại kia, không tiếp lời.
Điện thoại trên bàn bất chợt vang lên, Khương Dương đưa mắt nhìn, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Anh chẳng thèm xê dịch mông, đưa tay bắt máy. Lương Chính mở một tờ báo ra, vùi đầu vào đọc.
Alo, bác sĩ Hứa.
Đầu dây nghe thấy xưng hô này, cười hừ một tiếng.
Khóe môi được âm thanh nho nhỏ kia kéo lên, anh dịu dàng nói: Sao thế?
Giờ anh có rảnh không?
Nhớ anh rồi ư?
Ừm.
Trái tim Khương Dương đập nhanh mấy nhịp vì câu trả lời không chút do dự ấy.
Anh nói: Em ở đâu, anh đến tìm em.
Hứa Liên Nhã nói rõ nguyên do, Một chàng trai làm việc trong tiệm em xin nghỉ ba ngày, nhưng đến hôm nay đã là ngày thứ tư vẫn chưa đến, điện thoại thì không gọi được, em muốn đến nhà cậu ta xem sao, anh đi với em được chứ?
Được.
Hứa Liên Nhã hẹn địa điểm gặp mặt với anh rồi tắt máy.
Khương Dương nói: Có việc, đi trước đây.
Lương Chính ngẩng đầu lên từ tờ báo, ừ một tiếng.
Thấy thần sắc anh ta khác thường, Khương Dương trêu: Gì đấy, không nỡ xa anh à.
... Đương nhiên Lương Chính đánh không lại anh, nên chỉ có thể cúi đầu tiếp tục đọc báo.
Em hâm mộ anh. Lương Chính thầm nói, mà cũng chỉ có thể nói thế ở trong đầu.
Nếu Khương Dương an ủi anh ta, tất sẽ xé vết thương của bản thân ra trước, nói với anh ta biết mình còn thảm hại hơn anh ta. Cuối cùng sẽ phát triển theo chiều hướng liếm lấy vết thương của nhau, quỹ đạo này lệch khỏi suy nghĩ của anh ta thế này, tuyệt đối không phải là điều anh ta muốn.
Khương Dương lái motor đi trên đường, lại đem câu hỏi của Lương Chính ra tự hỏi một lần, kết quả vẫn ngẩn ngơ như trước.
Anh thích cô ư?
Nói thừa. Cô gái này độc lập thẳng thắn, khiến đàn ông cảm thấy bớt việc, nhưng lại không khỏi muốn để cô làm nhiều việc hơn.
Anh yêu cô ư?
Có thể có một chút. Cô gái này bình tĩnh lại tốt tính, người đã quá quen với màu máu và tham lam không ngừng như anh như được tắm một làn mưa xuân, rửa sạch anh, cũng tưới nhuần anh.
Khương Dương đặt cô vào vị trí bạn đồng hành, cảm thấy có tiếp tục như thế dường như cũng chưa hẳn là không thể.
Tuy anh đã nói là anh yêu em, sáng suốt như cô tất nhiên sẽ không để trong lòng, càng sẽ không coi đó là bằng chứng của tình yêu.
Nếu còn có cơ hội nói ra những lời này, nhất định anh sẽ thẳng thắn với cô trước, quá khứ của anh, anh nói dối.
Có lẽ cũng là lúc đi vào lối rẽ.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
10 chương
102 chương
21 chương
10 chương
33 chương