Ánh Dương Ấm Áp
Chương 76
Gần đến giờ kết thúc tiệc sinh nhật một tuổi của Manh Manh, bé con đã ngủ ngon lành trong xe đẩy.
Hạ Nhiên và Giản Tích tiễn khách, vợ chồng trẻ đứng trước của ra vào, vô cùng hòa hợp.
Đào Khê Hồng nói với Giản Nghiêm Thanh: "Lão Giản, hai đứa trẻ này trông rất xứng đôi."
Nghe thế Giản Nghiêm Thanh cười cười, Khi đó bà vẫn kiên quyết phản đối chúng nó, bây giờ nhìn lại, có phải là quyết định sai lầm rồi không?"
Đào Khê Hồng thở dài thườn thượt, "Là do tôi nghĩ cho Tiểu Tích quá nhiều, tôi hi vọng nó có thể tìm được một nhà khá giả, một người đáng tin cậy để dựa vào."
Giản Nghiêm Thanh: "Cũng khó trách, thằng nhóc Hạ Nhiên này, lúc đầu nhìn thấy nó thật đúng là có chút không khiến người ta yên tâm được. Quan tâm quá hóa loạn, không trách bà được, có thể tha thứ."
Đào Khê Hồng cười cười, "Phụ nữ ấy mà, hôn nhân chính là mạng sống thứ hai, là do tôi áp đặt suy nghĩ của mình quá rồi."
Giản Nghiêm Thanh khẽ gật đầu, "Bà cứ yên tâm, phụ nữ trong nhà chúng ta số mạng đều rất tốt."
Lồng ngực Đào Khê Hồng nóng lên, dắt tay nhau đi hơn nửa đời người, hết thảy sóng gió đều lắng động theo năm tháng.
Bà nói: "Lão Giản, trong khoảng thời gian nay, công ty tôi nhiều việc lắm, có lẽ sẽ bận rộn hơn lúc trước."
"Hả?" Giản Nghiêm Thanh suy nghĩ một lát, "Bà đã lui về tuyến hai rồi mà, có chuyện gì phải tự bà ra mặt giải quyết thế? Lão Đào, phải chú ý sức khỏe."
Đào Khê Hồng gật đầu, "Tôi biết."
Tiễn vị bác gái cuối cùng xong vẫn chưa thấy Đào Tinh Lai trở về.
Hạ Nhiên: "Gọi điện thoại cho nó đi?"
Giản Tích: "Đừng goi5m suốt ngày nó nhảy nhót khắp nơi, không thấy bóng dáng mà."
Lục Hãn Kiêu xem đồng hồ, anh chàng gật đầu, "Người trẻ tuổi đúng là không giữ chữ tín, đã nói là cùng đi so cơ bụng rồi mà."
Hạ Nhiên lạnh lùng nhìn anh chàng, "Nhiều năm như vậy sao tôi không nhìn ra cậu có sở thích này nhỉ?"
"Tôi thích rèn luyện thì làm sao? Ngược lại là cậu đấy." Lục Hãn Kiêu nói tiếp, "Đào Tinh Lai đã nói cho tôi biết từ lâu rồi nhé, cậu có sở thích đặc biệt không thể miêu tả đối với chân dài nhé."
Hạ Nhiên tỏ vẻ chẳng sao cả, "Vợ là của tôi, tôi yêu thích thế nào cậu quản được sao?"
"Tôi giận." Lục Hãn Kiêu xoay lưng lắc lắc chìa khóa xe trong tay, "Tôi đi đây, hôm khác mời cậu uống rượu."
Giản Tích vẫy tay gọi anh chàng lại, "Này này này!"
Lục Hãn Kiêu quay đầu lại, anh chàng giơ tay lên tạo thành dáng OK, "Yên tâm, mỗi lần anh và chồng em uống rượu, bọn anh chỉ uống bia dứa thôi."
Đào Khê Hồng đi từ phía sau tới, "Hạ Nhiên, Tiểu Tích, trong khoảng thời gian này công ty mẹ nhiều việc, làm xong, mẹ sẽ giúp các con trông Manh Manh."
Giản Tích lấy làm lạ, "Mẹ lại bắt đầu bận rộn nữa ạ?"
Năm ngoái Đào Khê Hồng đã lui về tuyến thứ hai, không còn trực tiếp tham gia vào các quyết định sách lược của công ty nữa, lần này không biết có chuyện gì mà khiến bà phải trực tiếp ra tay."
Đào Khê Hồng giải thích: "Công ty có đợt huấn luyện, mẹ đến để nâng cao tinh thần cho nhân viên mộtchút đó mà."
Giản Tích ôm lấy vai bà, "cô giáo Đào thật tốt."
Đào Khê Hồng cười vỗ tay cô, "Mẹ đưa Manh Manh về trước, các con làm xong việc thì tối tới đón nhé."
Xử lý xong tất cả việc vặt trong buổi tiệc bên này thì đã hơn ba giờ, Hạ Nhiên lái xe đưa Giản Tích đến siêu thị một chuyến.
Giản Tích ngồi bên cạnh ghế lái, cô đang liệt kê đồ vật để lát nữa tiện mua sắm, "Nước hoa, sữa tắm, còn phải mua khăn trải bàn, tả giấy của Manh Manh cũng nên đổi size rồi."
Hạ Nhiên lái xe, bàn tay để trên vô lăng nhẹ nhàng gõ nhịp, "Lấy thêm mấy hộp bao."
Giản Tích hơi nhíu mày, "không phải mới mua à?"
Hạ Nhiên: "Loại đó anh không thích, quá dày, gò bó khó chịu."
Giản Tích: "Thực chịu không nổi anh mà."
Hạ Nhiên nở nụ cười, "Đúng thế rồi còn gì, ở trên giường em hoàn toàn không chịu nổi anh."
Giản Tích: "..."
Đến siêu thị, Giản Tích theo thói quen đến quầy sữa tắm chọn mua loại thường dùng, Hạ Nhiên đi theo phía sau, anh thấy cô gần như không cần suy nghĩ mà chọn ngay hai chai hương hoa anh đào.
Hạ Nhiên đứng trước quầy quan sát một hồi, anh kéo tay Giản Tích lại, "Thử loại này, có vẻ rất thơm."
Hạ Nhiên chọn chính là sữa tắm hương hoa hồng, "Ngửi có hứng hơn."
Giản Tích âm thầm mắng anh, "Bỉ bựa thiệt!"
Đại khái là bị mùi hương câu hồn, Hạ Nhiên bỗng hào hứng bừng bừng, sau khi trả tiền xong anh bèn lôi kéo Giản Tích đi đến cửa hàng bên cạnh."
"Ui ui ui, anh làm gì thế?"
"đi dạo chơi."
"Dạo chơi?" Giản Tích dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, sợ anh không biết chữ, cô tốt bụng nhắc nhở: "Đó là cửa hàng bán đồ tình thú đấy."
Hạ Nhiên liếm liếm môi, "anh biết."
Giản Tích: "..."
"Chỉ xem thôi, không mua đâu." anh thề thốt đảm bảo, gương mặt đẹp trai đầy chân thành, Giản Tích gần như bị anh kéo đi vào trong.
Bề ngoài cửa hàng không lớn, song thiết bị lắp đặt trong cửa hàng ngược lại rất có phong cách, ánh sáng tối mập mờ, giá cả các món đồ không hề rẻ.
Hạ Nhiên có phần cảm thấy hứng thú, anh chỉ vào bộ nội y trên manocanh, "Giản Tích, Giản Tích."
Giản Tích quay đầu nhìn lại, là một bộ nội y bằng sa mỏng, phía dưới còn có vớ đánh cá, rất xinh đẹp.
Hạ Nhiên âm thầm chà xát các đầu ngón tay, "Mẹ nó chứ, có cảm giác quá đi mất." đi vào bên trong, có một chiếc tủ thấp chứa đồ, các đồ vật sặc sỡ bên trong làm cho người ta yêu thích.
Giản Tích nhìn chằm chằm vào một chuỗi lông rất lâu, "Đây là cái gì?"
Giọng Hạ Nhiên nặng nề, "Đuôi hồ ly ấy mà."
Giản Tích vẫn không hiểu, "không có đai lưng mà, cố định bằng cách nào?"
Hạ Nhiên nở nụ cười thật thấp, "Phía trước có cái nút tròn, nhét vào chỗ ấy không được sao?"
"Nhét vào chỗ nào?" Giản Tích vô thức hỏi, lời vừa ra khỏi miệng thì cô chợt nhận ra, mặt lập tức đỏ ửng.
Hạ Nhien mừng rỡ không thôi, anh kích động: "Vợ à, tưởng tượng mà xem? Em mặc bộ nội y kia vào, chúng ta chơi trò thợ săn và hồ ly."
Giản Tích: "... Em thích lão sói xám và bé thỏ trắng hơn."
"Được được, sắm vai nhân vật nào cũng được hết." Hạ Nhiên cợt nhả nói tiếp: "Em diễn lão sói xám còn anh đóng vai bé thỏ trắng, bác sĩ Giản, anh rất sợ đó."
Giản Tích cười gần chết, cô đẩy anh một chút, "Cút đi."
Hạ Nhiên chậc một tiếng rồi chỉ vào món đồ, "Cái này có kẹp ngực, kẹp rất chặt đấy, kẹp như vậy sẽkhông đau đâu nhỉ?"
Giản Tích phục anh luôn, "anh dâm đãng như thế, lương tâm không thấy cắn rứt sao?"
Ngắm nghía một lát, Giản Tích cứng rắn anh không đi ra thì em đi, Hạ Nhiên thuận tay cầm một hộp "Thần dược Ấn Độ*", Giản Tích không ngăn nổi.
* Thần dược Ấn Độ: 印度神油 Nguyên văn Ấn Độ thần du. Tên một loại tinh dầu trợ hứng dành cho phái nam.
"Bao nhiêu tiền."
"180."
Hạ Nhiên móc tiền ra kẹp giữa ngón tay, mấy tờ nhân dân tệ bóng loáng, "Bộ nội y trên người manocanh kia, lấy cho tôi một bộ." anh báo chính xác size của Giản Tích, sau đó cầm theo đồ mới mua xong, mỹ mãn đi ra khỏi cửa hàng.
Giản Tích chờ ở cửa ra vào, cô lườm anh một cái, "Thỏa mãn rồi?"
"Đêm nay mới có thể thỏa mãn." Hạ Nhiên cười ôm vai cô, "Hay là anh cũng mua cái đuôi hồ ly kia nhỉ, mua cái màu trắng ấy, tiệp với màu da em, tối nay em mặc cả bộ vào, đúng rồi, còn đôi giày cao gót màu đen xinh đẹp của em nữa..."
Giản Tích thò tay véo sau lưng anh một cái, "Đồ lưu manh."
Hạ Nhiên bị đau đến nhíu mày, "Giữa vợ chồng còn gì nữa mà che với giấu? Những chuyện này khônggiải tỏa trên người em, vậy anh đi tìm ai giải tỏa đây?"
Giản Tích nén cười, cô đuổi theo đánh anh, "Già mà không nên nết."
Hạ Nhiên cầm lấy nắm đấm của cô, anh trừng mắt, "Đánh anh nữa anh sẽ hôn em đấy."
Hạ Nhiên cúi đầu nhìn cô cười.
"anh không hôn thì em hôn." Giản Tích nhón chân mổ lên môi anh một cái.
Hạ Nhiên nghiêng đầu tránh né nụ hôn, không cho cô thực hiện được ý đồ.
Hai người nhìn nhau cười, kết thúc trận đùa giỡn này.
Sau đó Giản Tích muốn ăn sushi, Hạ Nhiên không quen ăn mấy thứ này, anh nói cơm có mùi đồ sống, cho nên anh chỉ ngắm Giản Tích ăn, "Em rất thích ăn dưa leo hả?"
Giản Tích gật đầu, cô vừa nhai vừa nói, "Dưa leo xắt sợi của quán này giòn lắm, cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái."
"Dưa leo sao có thể xắt sợi chứ," Hạ Nhiên phát biểu, "Để nguyên trái hoàn chỉnh mới ăn ngon tuyệt vời."
Giản Tích mạnh mẽ ho khan, cơm trong miệng đều phun hết lên mặt anh.
Hạ Nhiên cười vui vẻ, anh vỗ vỗ, "Tinh lực Ấn Độ" trong túi giấy, tâm hồn đã bay thẳng đến tối nay.
Ăn sushi xong thì cũng đã đến lúc về nhà, trên đường đi Giản Tích nhận được điện thoại của Đào Khê Hồng, bà bảo cô tiện đường thì mua một ít bột hạt tiêu."
"Ông xã, anh dừng lại ở siêu thị phía trước một chút." Giản Tích cúp máy, "Nhất định lại làm cá nữa rồi."
Hạ Nhiên đánh tay lái, lái xe vào bãi đỗ.
Giản Tích tháo dây an toàn ra, "Em phát hiện bây giờ mẹ rất thích anh nha, mỗi lần anh về nhà ăn cơm, nhất định sẽ có món anh thích ăn."
Hạ Nhiên buồn cười, "nói hay quá nhỉ, cứ như là không có món em thích ấy."
Giản Tích: "Món em thích đương nhiên phải có, anh không phát hiện thôi, Tinh Lai thì không chắc được như vậy đâu."
Hạ Nhiên thoáng nhớ lại một phen, hoàn toàn chính xác, ảnh đế thích ăn móng heo kho tàu, nhưng tần suất xuất hiện của món ăn này cực thấp.
Giản Tích cho ra kết luận, "Rất nguy hiểm, địa vị hai chị em em tràn ngập nguy cơ."
Hạ Nhiên cười đáp: "Vậy mà em cũng ăn dấm chua cho được, em ngồi đó đi, muốn mua gì để anh đi."
"Bột tiêu trắng." Giản Tích đưa ví tiền cho anh, "Nhân tiện mua cho em cây kẹo que, ăn nhiều sushi quá bị ám mùi."
Hạ Nhiên nhíu mày, môi anh cong lên, "Ở đây có sẵn một cái đấy, em có muốn ăn không?"
Lời nói lọt vào tai Giản Tích trở nên mẫn cảm vô cùng, cô không có lên tiếng.
Hạ Nhiên chậc chậc chậc, "Bác sĩ Giản, em hạ lưu quá nha, trong đầu toàn nghĩ mấy cảnh bậy bạ."
"Ông trời của tôi ơi, sao mặt anh dày quá vậy." Giản Tích: "không biết xấu hổ mà còn nói người ta hạ lưu."
"Chứ không thì... Vừa rồi em nghĩ đến cái gì?" Hạ Nhiên kề sát vào, khóe môi cong lên thành một nụ cười tươi, "Kẹo que vị thịt, có đúng hay không?"
Giản Tích: "..." thật sự cô không đỡ được, vội đẩy người ra ngoài, cô nói: "đi đi đi, mau đi mua tiêu đi."
Tâm trạng Hạ Nhiên rất tốt, anh huýt sáo bước xuống xe.
Về đến nhà họ Giản, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi cá, Giản Tích hít hà, "Đầu cá hầm tiêu."
Hạ Nhiên đưa mắt nhìn lên bàn ăn, "Mũi chó còn không thính bằng em."
Giản Tích ôm lấy Manh Manh, cô nhanh nhẩu bỏ lại một câu, "anh còn rất hiểu mình đấy."
Hạ Nhiên chợt hiểu ngay, anh cảm thấy cô gái này, tối nay đại khái là không muốn sống nữa chăng.
Manh Manh vừa tỉnh ngủ, tỉnh ngủ thì phải ăn, Giản Tích bế Manh Manh lên rồi đặt bé con nằm bò trênthảm, sau đó kín đáo đưa cho bé con một viên ô mai, bé con hoàn toàn không cần người trông.
Giản Tích nói vọng vào phòng bếp, "Mẹ ơi, ba có về ăn cơm không ạ?"
"Ông ấy bận họp, không về đâu." Đào Khê Hồng bê tô canh ra bàn, "Ăn cơm thôi."
Hạ Nhiên bế Manh Manh đặt vào trong ghế ăn, "Cục cưng, con ăn canh trứng gà nhé."
Giản Tích gắp một khối sườn xào chua ngọt nếm thử, "Ngon quá."
Mọi người vừa ngồi xuống bàn ăn thì chuông cửa chợt vang lên.
Tay Đào Khê Hồng cầm đũa, bà nghiêng đầu nhìn chằm chằm ra cửa.
Giản Tích thấy lạ, "Ồ, ai đến đây giờ này vậy nhỉ? Có phải ba về không." cô ngồi gần cửa nhất nên đứng dậy đi mở cửa.
Ngay sau đó, hai người đàn ông mặc đồng phục xuất hiện ngoài cửa.
Giản Tích chẳng hiểu gì cả, "Xin mọi các anh tìm ai?" một người trong đó trình giấy chứng nhận thân phận ra, "Xin chào, chúng tôi là người của cục thuế quốc gia, bà Đào Khê Hồng có ở đây không?"
Giản Tích có chút mơ hồ.
"Tiểu Tích." Giọng Đào Khê Hồng truyền đến từ phía sau, bà đi đến gần kéo con gái ra sau lưng rồi khẽ gật đầu với nhân viên thụ lý án, "Chính là tôi."
"Bà Đào. chúng tôi mời bà đến hỗ trợ điều tra, liên quan đến vấn đề tài chính của hạng mục Ngự Phong Viên hai năm trước."
Đào Khê Hồng cực kỳ bình tĩnh, có vẻ hoàn toàn không ngoài ý muốn, "Được, tôi sẽ phối hợp."
Giản Tích vô thức nắm chặt cánh tay bà, "Mẹ."
Manh Manh để cho dì Từ trông, Hạ Nhiên cũng đi ra, anh đứng ra phía trước muốn nói chuyện.
Đào Khê Hồng, "Hạ Nhiên, dẫn Tiểu Tích vào trong đi."
Nghe xong, bàn tay Giản Tích càng nắm chặt hơn, đầu óc cô chạy nhanh như dây cót, lo sợ bất an.
"Yên tâm, mẹ không sao." Đào Khê Hồng vỗ lên mu bàn tay cô, bà nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, thả xuống dưới. Sau đó ánh mắt bà lướt qua Hạ Nhiên, "Đừng hốt hoảng, chăm sóc tốt cho con bé."
Thấy hoàn cảnh này, trong lòng Hạ Nhiên đã hiểu rõ 7 phần. nói nhiều vô ích, anh dứt khoát gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Giản Tích còn muốn kiên trì thì bị Hạ Nhiên ngăn lại, Đào Khê Hồng thay giày da, lấy túi xách đi ra ngoài.
"Em đừng vội, trên cục thuế chỉ đang điều tra, khả năng lớn nhất là chỉ mời mẹ đến giải trình mà thôi, hỏi rõ ràng mọi chuyện xong tự nhiên người ta sẽ thả ra." Hạ Nhiên an ủi cô, "Em ăn cơm trước đi, Manh Manh đang chờ bên trong kìa."
Giản Tích vốn quan tâm quá hóa loạn, nghe anh trấn an như thế, cô mới mềm lòng nghe theo.
Hạ Nhiên trấn an cô xong, anh đi vào phòng bếp cầm thìa lên, anh mơ hồ đoán được mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản, không hề do dự, anh gọi điện thoại báo cho Giản Nghiêm Thanh biết ngay.
Đào Khê Hồng bị đưa đến cục điều tra, tinh thần bà ổn định, thần thái bình thản, trả lời câu hỏi đâu ra đó.
Lúc bắt đầu, nhân viên điều tra chỉ hỏi mấy vấn đề cơ bản, Đào Khê Hồng thành thật trả lời, tự nhiên như thường, sau đó chủ đề chuyển một cái, nói tới hạng mục Ngự Phong Viên.
"Ngự Phong Viên là hạng mục quan trọng mà năm đó thành phố chúng ta hết sức hỗ trợ, bà là đại biểu của chủ đầu tư, việc kết toán năm đó có phải do công ty bà chịu trách nhiệm hay không?"
Đào Khê Hồng gật đầu, "Đúng vậy."
"Có phải đã chiếu theo chính sách và luật pháp quốc gia nộp thuế theo đúng quy định không?"
Đào Khê Hồng: "Đúng vậy."
Nhân viên điều tra đưa ra nghi vấn: "Chúng tôi nhận được thư báo án, tố cáo Thanh Khiết Thiên Hóa, lợi dụng hạng mục Ngự Phong Viên, làm giả sổ sách, kê cao vật tư, kê cao vốn, hơn nữa còn giảm mức độ hao mòn, dẫn đến các khoản thu nhập chênh lệch cực lớn với chi phí thực tế. Xin hỏi chuyện này có thậtkhông?"
Sắc mặt Đào Khê Hồng trầm xuống, "không, thẩm tra có sai sót, cá nhân tôi kiên quyết phủ nhận."
Nhân viên điều tra chỉ vào một phần tài liệu điều tra trên bàn, "Đây là thư tố cáo kèm theo chứng cứ, là các khoản chi phí thực tế của Thanh Khiết Thiên Hóa, xin hỏi bà còn ý kiến gì nữa không?"
Đào Khê Hồng nhìn vào theo phản xạ, vừa lướt qua mấy dòng đầu, trong lòng bà đã có cân nhắc.
Bất luận một xí nghiệp gia đình nào cũng vậy chứ đừng nói chi là Thanh Khiết Thiên Hóa có quy mô cỡ này, mọi người ngoài sáng trong tối đều đạt được một nhận thức chung, đụng vào pháp luật là tự chịu diệt vong, những người đang sống trong thế giới nửa sáng nửa tối thì không ai có thể vỗ ngực tự xưng bản thân mình trong sạch.
Đào Khê Hồng âm thầm kiên định, biết chừng mực, bà bình tĩnh giải thích rõ từng vấn đề một. đã 10 giờ đêm, quá trình điều tra còn tiếp tục thêm 2 giờ nữa.
"Vậy xin hỏi, bất động sản dưới danh nghĩa của bà, bao gồm đầu tư chia hoa hồng và cả căn biệt thự Quân Sơn Bắc Uyển..."
"thật xin lỗi," Đào Khê Hồng cắt ngang, "Tôi muốn đính chính lại, những bất động sản và đất đai đầu tư sinh lợi, tất cả đều không thuộc danh nghĩa của tôi mà là của con gái và con trai tôi. Hơn nữa, phần gia sản này là tôi dùng hoa hồng cá nhân thu được từ kinh doanh để mua sắm, tôi cho rằng, những thứ này hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến chuyện này cả."
Đào Khê Hồng giữ chức vụ quan trọng nhiều năm, đạo lý đối nhân xử thế đều thông thạo, tự mình cảm giác được nguy cơ nào vượt qua mức cho phép, đối mặt với các câu hỏi vụn vặt lẩn quẩn có bao nhiêu đó, bà trả lời cực kỳ cẩn thận chặt chẽ, vừa hợp tình vừa hợp lý.
Nhưng nếu nói công ty của bà hoàn toàn sạch sẽ, vậy thì không ai có thể đảm bảo.
Có người gửi thư báo án, điều đó chứng minh đã có sự chuẩn bị từ trước.
Đào Khê Hồng hít thở nặng nề, nhân viên điều tra lại lái vấn đề vòng về hạng mục Ngự Phong Viên.
"Bà Đào, vậy nói đến nghi án thứ hai trong thư báo án đi."
"Mời nói."
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi -----
"Xin hỏi, lúc bắt đầu đấu thầu hạng mục Ngự Phong Viên, công ty Thanh Khiết Thiên Hóa vốn không hề có bất cứ kinh nghiệm nào trong ngành bất động sản, vậy mà có thể đấu thầu thành công, chuyện này có liên quan gì đến thư ký Phó thị trưởng đương nhiệm Giản Nghiêm Thanh hay không?"
Lòng Đào Khê Hồng trầm xuống, bà lạnh giọng phản bác, "Tôi phủ nhận."
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
48 chương
91 chương
110 chương
10 chương
13 chương
15 chương