Có một tích tắc, Ứng Như Ước nghi ngờ rằng có phải cô đã nghe lầm không.
Cô bất giác ưỡn thẳng sống lưng, cứ như làm thế sẽ gia tăng bản lĩnh ít nhiều cho mình vậy.
Ánh mắt cô lướt qua giám khảo trước mặt, cuối cùng dừng lại ở Ôn Cảnh Nhiên.
Trong gian phòng rộng rãi, màn cửa sổ màu xanh nhạt được vén gọn gàng vào hai bên.
Ánh nắng dần ngả về Tây, những khoảng nắng lớn từ ngoài cửa sổ chen chúc vào trong.
Ôn Cảnh Nhiên ngồi bên phía gần cửa sổ, hơn nửa cơ thể tắm trong ánh nắng, áo blouse trắng trên người anh được ánh nắng chiếu vào đến mức có phần không chân thực.
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh hẳn.
Ngón tay anh đặt trên hồ sơ trước mặt, ánh mắt lại nhìn cô chăm chú, không rời đi phút nào.
Đôi mắt thường sâu thẳm không nhìn thấy đáy, đón lấy ánh nắng, như bị hút đi phần sâu nhất trong đó, để lộ màu sắc nhàn nhạt.
Đôi mắt đó, thoáng chốc đã có phần lạ lùng.
Sự chú ý của Ứng Như Ước dừng ở ngón tay anh, anh thi thoảng gõ nhẹ, không theo quy luật nào.
Trông như có vẻ sốt ruột.
Thực ra khi phỏng vấn bị hỏi đến việc có bạn trai chưa hoặc có kết hôn chưa đều là những chuyện bình thường, không ít đơn vị hoặc công ty khi tuyển dụng đều sẽ lo nghĩ đến phương diện này.
Họ cần biết nhân viên đó có đối tượng yêu đương ổn định không, có kế hoạch kết hôn không, có ý định cư ở thành phố đó không, có lẽ còn bị quan tâm khi nào có kế hoạch sinh con nữa.
Nhưng với điều kiện là câu hỏi này không phải do Ôn Cảnh Nhiên đặt ra.
Cô có bạn trai hay không, lẽ nào anh không biết?
Thời gian cô im lặng hơi dài, trong tĩnh lặng, mấy vị bác sĩ vốn đang cúi đầu viết kết luận cũng ngẩng lên, nhìn cô vẻ khó hiểu.
Dường như không rõ câu hỏi đơn giản như vậy mà tại sao cô không trả lời được.
Lòng bàn tay đan vào nhau của Như Ước rịn mồ hôi, cô khẽ siết chặt, mãi sau mới mỉm cười: “Vẫn chưa ạ, chuẩn bị tìm một người trong bệnh viện này.”
Ánh mắt Ôn Cảnh Nhiên lóe sáng.
Rồi lập tức, anh gật đầu, không hỏi gì thêm.
Chỉ là khi cúi đầu, anh hơi mím môi, nhẹ nhàng đè nén nụ cười đã thoáng ở khóe môi.
Phỏng vấn kết thúc.
Ứng Như Ước bước ra khỏi phòng.
Hành lang sáng rực, hai dãy ghế dài hai bên đều có vài nhóm người ngồi chờ phỏng vấn. Nghe tiếng mở cửa, họ đều nhìn sang, ánh mắt thản nhiên và xa lạ.
Ứng Như Ước cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngón tay cô tì vào tường, tìm một chỗ trống gần nhất ngồi xuống.
Điện thoại đã chuyển sang chế độ rung bỗng kêu “rè rè” hai tiếng, Như Ước cầm lên xem, là tin nhắn của Ôn Cảnh Nhiên.
Nên ban nãy anh cúi đầu, chính là nhắn tin cho cô?
Như Ước nghi ngại mở khóa màn hình, tin nhắn đơn giản súc tích, chỉ có sáu chữ: “Đợi anh tan sở, thuận đường.”
Đúng là rất thuận đường…
Cô nắm điện thoại trong lòng bàn tay, đặt mũi chân sát vào nhau, miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi.”
Không để Như Ước đợi quá lâu, cô vừa bước chân trước vào quán trà sữa gần bệnh viện, thì Ôn Cảnh Nhiên đã kết thúc buổi phỏng vấn, bước ra khỏi phòng ngay.
Lúc nhận được điện thoại của Ôn Cảnh Nhiên, Như Ước đang chăm chú xem thực đơn.
Cạnh bàn là một cô gái mang tạp dề nửa người, đang nhẫn nại chờ cô.
Không tiện để cô gái đợi quá lâu, Như Ước tiện tay chỉ vào món trà sữa thạch thủy tinh gắn dấu hiệu “món đặc biệt của quán” trên thực đơn.
Cô gái cúi xuống, xác nhận lại: “Chào cô, xin hỏi trà sữa thạch thủy tinh cô muốn uống nóng hay có đá ạ?”
Ứng Như Ước chưa kịp trả lời thì nghe bên kia, Ôn Cảnh Nhiên hỏi: “Ở quán trà sữa?”
“Vâng.” Như Ước ra hiệu cô gái đợi một chút, rồi quay sang hỏi anh: “Anh muốn uống gì không?”
“Trà ô long.” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ anh tan sở rồi, em ở quán đợi anh, anh lái xe tới.”
Ứng Như Ước không có ý kiến, cúp máy xong lại không nhịn được chọn thêm một phần bánh custard sữa, vừa ngồi ăn vừa đợi.
Khi vừa ăn hết thì Ôn Cảnh Nhiên cũng tới.
Đúng vào giờ cao điểm tan tầm, không biết thành phố S lấy đâu ra nhiều xe như vậy mà chen chúc nhau chật cả con đường chính.
Mỗi khi qua một đèn xanh đèn đỏ là dòng xe càng lúc càng dài.
“Anh chưa từng đi đường này vào giờ cao điểm.” Ôn Cảnh Nhiên vừa mở radio nghe tình hình giao thông, vừa hỏi ý của cô: “Rẽ phải phía trước là quảng trường Vạn Thịnh, có muốn đi ăn tối trước không?”
Ứng Như Ước cắn ống hút bằng nhựa, gật đầu.
Thức ăn trong nhà ăn của bệnh viện ít dầu mỡ, nên buổi trưa ngủ dậy cô đã thấy đói rồi.
Vốn dĩ cô nghĩ là Ôn Cảnh Nhiên không thể tan sở ngay, cô có thể tìm một quán nào đó gần quán trà sữa, ăn chút cánh gà nướng để lót dạ.
Nào ngờ… hôm nay anh lại tan sở sớm như thế.
Quảng trường Vạn Thịnh là quảng trường ở ngay trung tâm thành phố S, lúc xây dựng là khi cô học năm nhất đại học.
Vì khai trương vào hôm thứ hai cô đến trường nên cô nhớ rất sâu đậm.
Mỗi lần nghỉ hè về nhà, Chấn Chân Chân đều hẹn cô đến quảng trường Vạn Thịnh, chớp mắt đã mấy năm rồi, bây giờ lại bước vào đại sảnh của nó, cô chợt nhận ra không biết đã bao lâu chưa cùng Chấn Chân Chân tới đây.
Tối thứ sáu đã có sự náo nhiệt vô cùng của ngày cuối tuần.
Trong quán ăn trên sân thượng, gần như bàn nào cũng phải xếp hàng lấy số.
Ứng Như Ước sợ nhất là xếp hàng, cô nhớ lầu dưới có một quán chơi bi-da. Trong lúc nhàn rỗi, cô thử dò hỏi ai kia đang cúi đầu nhìn điện thoại: “Cứ đợi không thế này thì chán lắm, em dẫn anh đi đánh một ván bi-da nhé?”
Ôn Cảnh Nhiên nhướng mày.
Nếu nhớ không lầm thì hình như Ứng Như Ước chơi bi-da cũng do anh dạy?
Anh cười: “Cầm chắc cây cơ được chứ?”
Ứng Như Ước kiềm chế không lườm anh, cầm tờ giấy lấy số trong tay so với số trên màn hình, thấy còn cách khá xa: “Chắc đủ chơi một ván rồi.”
Nếu cô đã có hứng thú thì đương nhiên Ôn Cảnh Nhiên cũng sẽ đi cùng.
Ứng Như Ước lần đầu chơi bi-da là vào kỳ nghỉ đông năm nhất.
Đêm giao thừa.
Ôn Cảnh Nhiên và ông nội của anh có quan hệ khá căng thẳng, dù tết cũng hiếm khi về nhà, mỗi năm gặp dịp tết lúc nào cũng ở lại thành phố S một mình.
Ông nội Ứng sau khi biết chuyện thì lần nào cũng bảo Như Ước đi gọi anh đến Ứng gia để ăn tết cùng.
Đêm giao thừa năm ấy, Chấn Chân Chân đề nghị ra bờ sông đốt pháo hoa.
Ứng Như Ước nài nỉ Ôn Cảnh Nhiên tìm cớ nào đó để đưa cô đi, kết quả tới nơi thì lại bị Chấn Chân Chân cho leo cây.
Bố của Chấn Chân Chân cũng có một cái tên rất thú vị, tên Chấn Nghiêm.
Chấn Chân Chân lúc sắp đi thì mấy cây gậy tiên nữ trong lòng bị rơi ra ngoài, ông Chấn biết con gái sắp đi “đốt nhà” thì nói gì cũng không cho đi.
Tối đó Chấn Chân Chân đã mất đi cơ hội ra ngoài chơi vào đêm giao thừa.
Ứng Như Ước nghe điện thoại xong đứng tại chỗ một lúc, đứng đến khi tay chân cứng đờ.
Chiếc mũ sau lưng cô bỗng bị anh kéo một cái, Ôn Cảnh Nhiên cầm cái mũ đi liền với áo của cô lên, nhìn gương mặt lạnh đến đỏ ửng của cô, nhíu mày hỏi: “Lạnh không?”
Ngữ điệu đó rất lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả gió thốc vào mặt cô.
Cô bỏ ra bao công sức để đến nơi hẹn, kết quả lại bị cho leo cây. Nhưng cũng không thể trách Chấn Chân Chân được, cô rầu rĩ tới nỗi tròng mắt cay cay, chỉ muốn tìm một nơi vắng người để dụi mắt thôi.
Ôn Cảnh Nhiên đợi một lúc không thấy cô trả lời, thở dài một tiếng vẻ bất lực: “Chưa cao bằng anh, sao lại trâu bò hơn anh nhỉ!”
Ứng Như Ước về sau nhớ lại, cảm thấy Ôn Cảnh Nhiên lúc đó nhất định là đang khen cô.
Đêm giao thừa, trên đường phố rất vắng người.
Ôn Cảnh Nhiên cũng không có hứng cùng cô ra bờ sông hứng gió lạnh, đốt pháo hoa, luồn lách qua mấy ngõ hẻm, dẫn cô đến quán chơi bi-da.
Cho dù bây giờ nhớ lại, Ứng Như Ước cũng cảm thấy Ôn Cảnh Nhiên rất thần kỳ.
Rõ ràng sau khi mặc áo blouse trắng thì lạnh lùng và cấm dục.
Dáng vẻ dửng dưng, không cảm xúc đó, nhìn kiểu gì cũng giống nhân tài trong nghề.
Nhưng khi cởi áo blouse trắng ra rồi, khu phố cổ và khu mới xây dựng của thành phố S nơi nào chơi vui nơi nào ăn ngon, Ôn Cảnh Nhiên còn rành rẽ hơn cả dân bản địa là cô.
Nếu như không biết anh là môn sinh đắc ý của ông nội, Ứng Như Ước thực sự cảm thấy anh chính là một con sói hoang lang thang trong thành phố gang thép này.
Khi sờ đến cây cơ lần nữa, Ứng Như ước không kìm được chà xát cây cơ trong lòng bàn tay.
Lúc học thạc sĩ ở thành phố A, thực tập lâm sàng vốn nhiều áp lực, Như Ước ngoài việc thi thoảng cùng đồng nghiệp tụ tập ra, thì trò tiêu khiển lớn nhất của cô chính là chơi bóng.
Bi-da cũng là một trong số đó.
Người dạy cô chơi là Thẩm Trường Ca, bác sĩ điều trị chính của khoa ngoại thần kinh.
Ứng Như Ước muốn Ôn Cảnh Nhiên nhìn thấy sự tiến bộ của cô, sau khi bắt đầu, một phát trúng ba quả, tất cả đều vào lỗ.
Ôn Cảnh Nhiên cầm cây cơ đứng cạnh, từ từ nheo mắt lại.
Đến khi Ứng Như Ước đánh xong, anh mới cầm cây cơ tiến lên.
Bỗng dưng, Ứng Như Ước thấy không khí có phần khác lạ…
Có một cảm giác, khi Ứng Như Ước nhìn Ôn Cảnh Nhiên, cứ thấy xung quanh anh bao bọc một luồng khí không ai lại gần được. Lời mời đến cửa miệng không cách nào nói ra, rất tự giác đứng thật xa.
Vóc dáng Ôn Cảnh Nhiên cao ráo, cho dù cúi thấp người cũng giống như chim ưng đang dang cánh.
Ứng Như Ước nhìn anh đưa tay, cơ thể cúi thấp tạo thành một đường thẳng, cùi chỏ tì lên mặt bàn hơi cong lại, không thấy anh quá dùng sức, cây cơ trong tay nhanh chóng đánh ra, quả bóng trắng bắn vào bàn dội ngược lại, trong tích tắc đập trúng một quả, rơi xuống lỗ.
Trong tiếng lọt lỗ rõ ràng, bỗng Ứng Như Ước thấy ngứa cả răng.
Sau đó, Như Ước nhìn thấy anh không hề khách sáo, đánh hết từng quả từng quả còn lại trên bàn vào lỗ, không cho cô có cơ hội chơi nữa.
Với sự nghiên cứu bao năm về Ôn Cảnh Nhiên của cô, tình huống này cơ bản có thể phán đoán chắc chắn… tâm trạng Ôn Cảnh Nhiên lúc này thực sự không vui vẻ gì cho lắm.
Mà vấn đề là… cô lại đắc tội với anh từ bao giờ chứ?
Đến khi ăn xong thì đã tránh được giờ cao điểm kẹt xe.
Xe chạy ra đường chính, không còn tắc nghẽn như hồi chạng vạng.
Nói ra thì bệnh viện đại học S cách Ngự Sơn rất xa, các tuyến đường trong thành phố giao nhau chằng chịt, chỉ mỗi đèn đỏ thôi cũng không biết phải qua bao nhiêu cái.
Lại còn tài xế tâm trạng không vui, Ứng Như Ước suốt đoạn đường không dám nói tiếng nào.
Thấy sắp bình an về đến Ngự Sơn, Ôn Cảnh Nhiên lại bỗng dưng… dừng xe bên vệ đường.
Ứng Như Ước đang nhìn xuyên qua lỗ thủng trên nắp ly trà sữa trong suốt để dùng ống hút chọc vào món thạch ở đáy ly, thấy thế thì ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhận ra đây là đầu đường cách cửa Bắc của Ngự Sơn, bỗng cô băn khoăn quay sang nhìn anh: “Sao thế?”
“Có vài vấn đề muốn hỏi em.” Ôn Cảnh Nhiên tắt động cơ, anh buông chân đang đạp thắng ra, mở hộp đựng đồ, lấy một gói thuốc lá.
Gói thuốc xoay vòng trên đầu ngón tay anh, rồi lại bị anh ném lại vào trong hộp đựng đồ.
Hành động đột ngột đó khiến Ứng Như Ước bất giác thấy căng thẳng, vô hình trung không khí xung quanh anh lại bắt đầu đàn áp cô từ tứ phương tám hướng, khiến cô bắt đầu không thở nổi.
Cô mấp máy môi, hạ một nửa cửa xe xuống: “Muốn hút thuốc thì anh cứ hút đi.”
Ngoài cửa sổ có làn gió đêm thổi qua, khiến vài lọn tóc của cô rơi xuống, phất qua mũi, qua môi.
Ôn Cảnh Nhiên thấy cô đưa ngón tay vén mấy sợi tóc ra sau tai, khi ngước nhìn anh, đôi mắt ấy được đèn đường chiếu vào, sáng rực, đen láy.
Anh bỗng chốc, có phần muốn cười, cười cô vẫn nhát gan như xưa.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
9 chương
63 chương
120 chương
325 chương