Chuyện này? Là chuyện gì? Ứng Như Ước vùi đầu vào đống chăn mềm mại thơm dịu, buồn bực quấn chăn lại, lăn mấy vòng trên giường. Đến khi cảm thấy không khí trong chăn dần dần cạn kiệt, cô mới thò đầu ra, mái tóc rối bù dài tới vai, cô nằm nghiêng, co rúm trong góc giường, thẫn thờ nhìn khu vườn nhỏ sáng đèn. Ánh đèn vàng vọt, giống như những ngọn đèn lồng trên đường về nhà. Khi gió nổi lên, ánh đèn như bị gió thổi bay tứ tán. Nó rơi xuống cạnh hồ nước nóng trong vườn, ánh sáng khiến hồ nước vốn vẫn bốc hơi nóng trông như tiên cảnh Dao Trì, làn khói trắng như tiên khí tản mạn khắp nơi. Ứng Như Ước thở dài với vẻ tiếc nuối. Khó lắm mới tới được Đông Cư Sơn này, nhưng ngay cả nước suối cũng không đụng tới một giọt. Đã về khuya, trong lúc đêm khuya thanh vắng thế này, cho dù Như Ước không buồn ngủ thì cũng không có hứng ra ngâm mình trong hồ nước. Khi thành phố S thay đổi nhiệt độ, giữa ngày và đêm có cách biệt khá lớn. Nếu buổi trưa còn có thể mặc áo len mỏng và xắn tay áo, khi màn đêm buông xuống thì bất đắc dĩ phải mặc thêm hai chiếc áo mới có thể chống lại giá lạnh. Lúc này bóng cây ngoài gian phòng lay động, loáng thoáng nghe thấy tiếng gió gào thét giữa rừng cây Đông Cư ngoài kia, bóng trúc giao hòa, kêu lên “loạt xoạt”. Nhưng trong phòng lại yên tĩnh đến mức Như Ước chỉ nghe thấy tiếng thở của mình, tất cả trông như tháng năm tĩnh lặng. Bề ngoài cô có vẻ điềm tĩnh, thực ra trong lòng đang dậy sóng, những cơn sóng kia lớp sau cao hơn lớp trước, khiến cô không tài nào ngủ nổi. Ban đầu khi Ứng Như Ước quen Ôn Cảnh Nhiên, không biết có phải do đã nhận găng tay của anh hay không, cuối cùng lại không cẩn thận mà đánh mất, buổi đầu khi gặp nhau, dù có tâm trạng thiếu nợ người ta hay không, cô đều cảm thấy Ôn Cảnh Nhiên là quân tử khiêm tốn đối xử rất dịu dàng, ôn hòa với người khác. Anh khiêm tốn nhẫn nại, trầm tĩnh nghiêm khắc, lại thêm vẻ ngoài tuấn tú, thực sự khiến người ta rất có cảm tình. Có một dạo, Ứng Như Ước rất thích nói chuyện với anh. Những vấn đề khó xử của cô, anh lúc nào cũng dễ dàng giúp cô hóa giải. Nhưng về sau, Như Ước dần phát hiện, Ôn Cảnh Nhiên không phải ôn nhuận như ngọc như mọi người vẫn tưởng. Anh có tính khí riêng của mình, anh cũng có mặt trái ngược của anh. Sự ôn hòa của anh cũng chỉ là ôn hòa, anh đối xử tốt với người khác nhưng không xa không gần, không thân không lạ. Nên dần dần, những lời anh nói, Như Ước phải suy nghĩ mấy lần mới dám chắc chắn ý tứ, những việc anh làm, cô cũng phải đi vòng vòng suy nghĩ về mối quan hệ lợi hại trong đó. Cô không sâu sắc như Ôn Cảnh Nhiên nên chỉ có thể bỏ tâm tư ra để suy ngẫm từ từ. Lâu dần, cô bắt đầu kính nhi viễn chi với anh. Ở bên nhau như thế quá mệt, còn trái tim mệt mỏi nặng nề của cô chỉ muốn có một bến bờ để cô ngơi nghỉ. Thực ra… Thực ra ban đầu, Như Ước có trái tim thiếu nữ hoài xuân cũng từng ảo tưởng, nếu có thể, có phải cô có thể ở cạnh Ôn Cảnh Nhiên hay không. Nhưng viễn cảnh khi khả năng này biến hóa ra không phải là cô mãi mãi tụt lại sau anh mấy bước và vất vả đuổi theo anh, thì cũng là anh đứng ở xa tít nơi cuối hành lang bệnh viện, xa không với tới. Rồi về sau, cô không còn nghĩ đến khả năng khó biết đó nữa. Người xa vời như thế, cô không muốn anh phải nhún nhường, cũng không muốn mình phải thỏa hiệp. Duy trì quan hệ sư huynh sư muội hài hòa thế này là chuyện Như Ước muốn nhìn thấy nhất. Nhưng lần này khi quay về, cô thoáng cảm thấy có gì đó đã khác rồi. Nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào thì cô lại không nói được, sự nghi hoặc, băn khoăn và bất an này cứ giày vò trái tim cô, khó mà giải tỏa. Không nghĩ nữa. Cô vạch chăn ra, chân trần đặt xuống sàn, đi đốt tinh dầu. Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng chân của cô vừa nhẹ vừa nhỏ, giống như con mèo buổi chiều nhón chân rón rén đi qua viên gạch vậy. Như Ước không tìm thấy công tắc đèn trong phòng khách, nên mượn ánh đèn vàng vọt bên ngoài để lần mò tìm đèn đốt tinh dầu, ngón tay khi chạm đến hộp diệm, thân hộp mát lạnh khiến cô hơi sững người, rồi nhìn thấy bật lửa mà buổi chiều Ôn Cảnh Nhiên đã tùy ý để lại. Cái đó… là chiếc bật lửa mà Ôn Cảnh Nhiên khi người ta mượn mới phát hiện ra đã để lại trong phòng cô. Cô bỗng nhớ đến ánh mắt anh nhìn cô sau khi lục tìm trong túi. Là ánh mắt vốn vẫn sâu thẳm của anh, màu mắt trong vắt như pha lê dưới ánh đèn, có vẻ nửa cười nửa không rất xấu xa… Nếu không phải… nếu không phải Như Ước biết anh là người nào thì hẳn cô sẽ cảm thấy ánh mắt đó của Ôn Cảnh Nhiên là đang trêu ghẹo cô. Cô bật lửa “xoẹt” một tiếng, châm nến để đốt tinh dầu. Ngọn lửa nhỏ lóe sáng có màu xanh lam nhàn nhạt, Như Ước chớp mắt, đặt cây nến vào trong cây đèn, lại mở lọ tinh dầu ra nhỏ vài giọt. Mùi hương lavender nhàn nhạt, cô bó gối ngồi trên sofa, lấy tấm chăn mỏng chất đống một bên lên cuốn vào người, cứ thế lặng lẽ nhìn ngọn lửa chậm rãi liếm xuống cây nến. Không biết bao lâu sau, cuối cùng cô cũng buồn ngủ, nhưng không còn sức quay về phòng ngủ mà ngoẹo đầu, tìm một tư thế thích hợp và thoải mái, khép chặt tấm chăn mỏng trên người. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhớ đến phòng chơi game cực kỳ yên tĩnh trong khu Tây của Đông Cư Sơn, bần thần nhớ ra, lần đầu cô chơi trò máy đẩy xu hình như cũng là vì Ôn Cảnh Nhiên. Chắc là năm lớp 12. Lúc đi qua khu chơi game vô cùng náo nhiệt, ầm ĩ đó, anh bỗng ngừng xe, quay sang hỏi Ứng Như Ước ngồi ghế sau xe đạp đang đeo tai nghe làm đề nghe nói tiếng Anh: “Có muốn đi xem không?” Tuy là câu hỏi nhưng không hề có ý hỏi ý kiến của cô. Anh ngừng xe, xách quai túi của cô rồi tiện thể xách luôn cả cô vào trong. Lúc đó Như Ước vẫn mặc đồng phục học sinh, trong đầu cô đều là trẻ vị thành niên không được vào nơi chơi game, cho dù cô sắp mừng sinh nhật 18 tuổi rồi. Tiếng nhạc ồn ào và tiếng hò hét có tiết tấu cực mạnh hòa lẫn vào nhau, cô không nghe rõ Ôn Cảnh Nhiên dặn dò điều gì, đứng trước máy chơi đẩy xu không xa cửa vào lắm. Đến khi Ôn Cảnh Nhiên đổi xu xong quay lại, thấy cô đang nhìn chằm chằm máy đẩy xu trước mặt, tiện thể đưa cho cô một giỏ xu game nhỏ, sau đó chỉ vào đồng phục của cô, đùa hỏi: “Em định mặc bộ đồng phục này đi khắp nơi à?” Như Ước lúc này mới sực tỉnh, đỏ bừng mặt, luống cuống cởi áo khoác đồng phục ra, nhét vào túi xách sau lưng. Đến khi giỏ xu nhỏ đó đều tiêu hóa vào trong máy đẩy xu rồi, Như Ước lần mò chiếc giỏ trống trơn, lý trí thả lỏng lúc này mới quay lại cảm giác tội lỗi vì tiêu phí thời gian vào việc chơi game giống như nước biển cuộn trào, dìm cô xuống hoàn toàn. Suy nghĩ muốn về nhà còn chưa kịp nói ra thì Ôn Cảnh Nhiên đã tiện tay gỡ túi xách của cô xuống để xách trong tay, ngón tay thon dài đẩy đẩy lưng cô, ra hiệu cô đến gian kế bên có treo cung tên. “Nếu em một phát bắn trúng hồng tâm thì anh sẽ đưa em về nhà.” Sau đó, đợi Như Ước hoàn hồn lại, cô đã đứng ngay giữa sân bắn, tay cầm cung, hoang mang đứng trước vạch bắn. Cô không biết chơi tí nào mà… Trong đầu Như Ước lúc đó đều là về nhà và mách tội với ông nội, nửa ngày nghỉ yên ổn đã bị Ôn Cảnh Nhiên tiêu phí vào chỗ chơi game này rồi. Đây là dạy hư cô mà! Trong lòng cô tuy lẩm bẩm như thế, nhưng động tác tay thì không hề mơ hồ, dựa vào cảm giác mà bắn một mũi tên. Mũi tên đó căng ra, vốn dĩ mũi tên nhọn đó sẽ lao đi như một con mèo hoang dã huênh hoang, thế mà mũi tên đầu tiên lại rơi xuống đất cách đó không xa, phát ra tiếng động nhỏ “tinh tang”. Như Ước còn chưa kịp đỏ mặt tía tai xấu hổ thì đã bị ai đó vỗ nhẹ lên đầu. Ôn Cảnh Nhiên đã đứng sau lưng cô lúc nào không hay. Anh đưa tay nâng cùi chỏ của cô lên, ngón tay lướt qua bờ vai căng cứng của cô, hơi mạnh tay một chút, nhẹ nhàng ấn bờ vai đang nâng cao trong vô thức của cô xuống. Làm xong những việc đó, anh quay sang nhìn cô, nhìn vào đôi mắt luống cuống của cô, nhướng môi. Ngón tay anh ấn xuống năm ngón đang cầm tên của cô, tỉ mỉ điều chỉnh từng chút một. Dùng cách thức lặng lẽ, ôn hòa chỉ dẫn cô. Đến khi điều chỉnh xong tư thế cầm cung của cô, Ôn Cảnh Nhiên cực kỳ nhẫn nại giúp cô lắp tên vào, hai tay nắm lấy cô hơi vận sức, dễ dàng kéo căng cung tên. Trong âm thanh “vút” của mũi tên rời cây cung, anh hạ giọng bảo: “Khi giương cung mà dùng sai lực, chỉ sẽ giống quả bóng bị xì hơi.” “Ứng Như Ước.” Anh ngừng lại, cúi xuống nhìn vào mắt cô, “Em ép bản thân quá mức, nếu không bị đứt dây cung thì cũng sẽ làm rơi mũi tên.”