Anh Đừng Đi
Chương 83
Đang trong giấc ngủ say, bỗng có tiếng động mạnh, tiếp theo là những bước chân nhỏ nhưng đang chạy rất vội vã, xong một lúc sau lại im bặt. Cô gái đang ngủ bỗng dưng bật người dậy, nhìn đồng hồ bên mép bàn kề giường. Cô gái nhíu mày một cái, bây giờ mới 10 giờ sáng, Thiên Tuấn thì hẳn chưa đi làm về rồi, hai đứa nhỏ cũng vậy, tụi nhỏ đang học.
Dụi mắt cho tỉnh táo, cô di chuyển nhẹ nhàng ra phía cửa như mới phát hiện thứ gì đó.
Và đúng như cô dự đoán, có người đang đột nhập vào nhà. Cô cau mày, Thiên Tuấn cài đặt an ninh trong nhà rất chặt chẽ mà, không thể nào phá được những mật mã, có lẽ có một tên hacker tài ba nào đó trong chuyện này. Những suy nghĩ được cô gạt qua, cái cô thắc mắc bây giờ là mục đích họ vào đây là gì. Tiền chăng…
-“Bắt lấy cô ta.”
Cô nhếch mép, thì ra không phải tiền, mà chính là bản thân mình.
Nghe một tên trong đó hét lên khi thấy cô, tất cả mấy tên áo đen đồng loạt quay người lại phía cô. Từ từ tiến lại gần cô hơn.
Chiếc áo ngủ hơi dài ở vạt áo được cô xé lên và cột ngang eo, chiếc tay áo dài được cô xăn lên đúng quy củ. Cô lừ mắt nhìn bọn người kia, họ thấy thế thì hơi cảnh giác nhìn lại cô.
-“Đến đây làm gì?”
Cô hếch mặt nói, do bọn người đó đang bận áo đen, lại che hết mặt chỉ để mỗi đôi mắt nên cô không thể nhận dạng là có quen hay không. Nhưng qua giọng nói, cô có thể khẳng định là không quen. Thế tại sao vô duyên vô cớ đến đây bắt cô, chuyện không biết như thế nào nữa.
Cô càng thắc mắc hơn nữa là tại sao họ không đến buổi tối, có lẽ thời điểm đó dễ hành động buổi sáng như thế này.
-“Nghĩ thử xem.”
Một tên lớn tiếng hỏi.
Cô nhìn lại hết tất cả người có ở đây, khoảng 10 tên, lại có vũ khí, chắc chắn bây giờ có đánh nhau, cô sẽ đấu không lại. Tốt nhất bây giờ nên ra khỏi đây.
Cô đang gặp nguy hiểm.
-“Là ai.”
Cô vẫn thủ thế, lùi dần ra phía sau theo từng bước chân của bọn người kia. Hỏi một câu hỏi nhiều ẩn ý. Nếu người thông minh họ sẽ nhanh trí mà hiểu cô đang nói gì, còn không, nó cứ như một lớp sương mù. Chỉ tại cô không thích nói chuyện nhiều.
Cô biết mục đích họ đến đây nhưng thật sự không biết là ai, đã lâu rồi cô đâu có qua lại với thế giới bên ngoài, tại sao lại có chuyện này xảy ra.
-“Nếu muốn biết thì đi theo tôi, đừng phí công bỏ trốn, không tốt đâu.”
Nói xong tên đầu đàn cho hai tên về phía cô, theo phản xạ nhanh, cô chụp lấy tay một tên rồi gạt chân làm hắn mất đà té xuống hồ bơi, sau đó xoay một cú thật mạnh đá vào người tên còn lại. Đúng điểm yếu nên lập tức hắn ngã nhào xuống đất. Qúa nhanh quá nguy hiểm, sự việc xảy ra chưa tới một phút làm 8 người còn lại bàng hoàng. Họ cứ nghĩ cô gái trước mắt yếu đuối lắm, nhưng không…họ đã lầm.
-“Được lắm, lên hết cho tao.”
Tên đầu đàn lên tiếng, hướng ánh mắt chờ đợi xem cô gái này sẽ làm gì tiếp theo.
Cô thấy 7 tên còn lại tiến lại gần mình hơn thì hơi hoảng hốt. Thành thật mà nói thì đã lâu cô không có sử dụng võ. Tay chân bây giờ trở nên cứng hơn cô nghĩ. Bây giờ điều cô trông chờ nhất là Thiên Tuấn. Khi nãy cô có bấm nút gọi hắn ở phòng khách, cầu mong hắn nghe được cuộc nói chuyện của cô và bọn người kia rồi quay về.
Bây giờ phải tìm cách kéo dài thời gian, trông chờ vào chính mình.
-“Nói đi, lí do bắt tôi.”
Cô vẫn lùi lại, tránh những cước của bọn kia, lớn tiếng về phía tên đầu đàn hỏi.
-“Vẫn chưa nghĩ ra.”
Tên đó bật cười rồi khoanh tay trước ngực nhìn cô. Cô không suy nghĩ nữa, đưa ra những cú đấm đá mà trước giờ đã bỏ quên.
Cô xoay người né một tên, xoay tiếp một vòng rồi đá tên đó thật mạnh ngay khủy chân. Tên đó ngã xuống, ôm chân đầy đau đớn. Tốt, cô cứ lợi dụng chỗ yếu của bọn người đó rồi đánh trả.
Tên tiếp theo cô bẻ tay hắn, nhưng có lẽ sức cô yếu hơn, rốt cuộc bị hắn bẻ ngược lại, cô nhăn mặt vì đau nhưng tuyệt đối không la lên. Dù yếu thế, cô vẫn tìm cách giúp mình mạnh hơn, cô ngược chân dùng lực mạnh nhất đá ngay chỗ hiểm của tên đó, lập tức tay cô được thả lỏng.
Còn ba tên, nhưng có lẽ cô hơi đuối sức. Tên đầu đàn thấy thế thì vỗ tay.
-“Không hổ danh là vợ Thiên Tuấn, rất tốt. Đến lúc không đùa giỡn được nữa rồi.”
Nói xong ba tên còn lại lao vào chỗ cô một lần, có lẽ không nghĩ được cái cách chơi hèn của bọn người đó nên sức cô ngày càng hao mòn đi.
-“Nếu không muốn mình bị thương thì cứ đánh trả.”
Nghe tên đó nói, cô chỉ nhếch mép khinh thường. Nhưng hình như tên đầu đàn có máu trâu sức voi hay sao ấy. Một lúc sau cô đã bị hắn quật cho ngã ra sàn, đau chết ngất nhưng cô vẫn gượng dậy.
-“Khốn thật.”
Vừa lúc ấy, có bóng người thân quen chạy vào, nhanh chóng dìu cô đứng dậy rồi ân cần hỏi thăm cô có sao không. Cô chỉ mỉm cười nhẹ cho hắn an lòng.
Thiên Tuấn như kẻ điên lao vào đánh ba tên như kẻ thiếu sống thừa chết, hắn đang rất tức giận vì có người dám động vào cô, một người hắn nâng niu.
Vừa xử xong bọn người này, hắn nhận được cuộc gọi từ Quốc Thiên, linh tính mách bảo cho hắn biết đã có chuyện gì xảy ra.
-“Ba nghe.”
-“Ba, Nguyệt Nguyệt bị bắt rồi, chiếc xe R7.313.”
-“Về nhà ngay.”
Nghe Quốc Thiên thông báo nhưu thế thì hắn chỉ nói rồi câu ngắn gọn xong tắt mày. Chuyện quái gì đang xảy ra thế.
Xoay người sang ôm cô vào lòng, như an ủi cô, nhưng có vẻ cô đang lo lắng cho con gái hơn nỗi sợ hãi.
-“Thiên Tuấn, chuyện gì đang xảy ra với gia đình mình vậy, Nguyệt Nguyệt không sao đúng không Thiên Tuấn.”
-“Sẽ không sao, sẽ không sao àm.”
Hắn thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Nhưng hắn hứa, bằng mọi cách hắn sẽ giữ cái gia đình này, bảo vệ bằng được.
Quốc Thiên chạy về nhà, trông thấy cảnh tưởng như xảy ra một cuộc chiến, bất giác nhăn mặt. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng chắc hẳn khá nghiêm trọng.
-“Ba mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
-“Đi thôi, nơi này không an toàn.”
Nói xong hắn đưa hai người lên biệt thự ở ngọn đồi, nơi đây khó ai biết, có thể giữu an toàn. Nhưng hắn nào biết, nơi đó…
-“Thiên Tuấn, còn Nguyệt Nguyệt.”
Ánh mắt cô hơi tỏ ra nhiều cảm xúc nhìn hắn. Cái ánh mắt đó là lần đầu tiên Quốc Thiên nhìn thấy. Thì ra mẹ rất quan tâm đến Tiểu Nguyệt.
-“Anh xin lỗi, nhưng anh không biết chắc mục đích họ là gì.”
-“Con sẽ không sao, đúng không?”
-“Ừ, anh hứa!”
Nhìn cách hai người nói chuyện, Quốc Thiên tự mỉm cười mỉm cười, thành thật họ rất ít khi nói chuyện, nhưng hành động của họ như đang bộc lộ tình cảm cho người đối phương. Tình yêu thật đẹp…
Thiên Tuấn đưa hai người vào nhà rồi nhanh chóng lái xe quay về nhà trên biển. Hắn thật sự muốn biết người đằng sau chuyện này. Nhưng hình như hơi trễ, lúc hắn đến, bọn người ban nãy đã đi không còn dấu tích.
Hắn giao trọng trách bảo vệ Thiên Anh cho Quốc Thiên rồi nhanh chóng đi tìm tung tích con gái.
-“Mẹ tắm rồi nghỉ ngơi đi.”
-“Thiên Thiên, lại đây.”
Cô như không nghe cậu nói, ngược lại còn nói lớn kêu cậu lại gần cô. Mặc dù không hiểu cô định làm gì nhưng cậu vẫn lại.
-“Con phải luôn mạnh mẽ, được chứ.”
-“Vâng!”
Cô xoa xoa đầu cậu rồi đứng dậy vào phòng tắm. Quốc Thiên nhìn theo bóng mẹ àm khó hiểu.
Hôm nay có lẽ mẹ bộc lộ cảm xúc khá nhiều.
Lẩm bẩm một mình, sau đó cậu cũng bỏ lên phòng tắm. Tự hỏi không biết ba đã tìm ra tung tích Tiểu Nguyệt chưa.
Thiên Anh bước ra khỏi phòng tắm, một bàn tay chặn ngay trước miệng khiến cô không la lên. Tay khác đưa nòng súng vào bên trái thái dương. Cô sững sờ nhìn người trước mặt không thốt nên lời…
****
-“Mẹ”
Quốc Thiên gõ cửa phòng tắm, lâu như vậy rồi mà mẹ chưa ra, không biết có phải mẹ ngủ bên trong không nữa. Mẹ là chúa ngủ mà, ngủ mọi lúc mọi nơi.
Bât giác cậu thấy sợi dây chuyền của mẹ nằm dưới sàn gần cửa phòng tắm. Linh tính báo chuyện chẳng lành, cậu dùng sức đạp cửa phòng tắm làm nó bung ra. Cậu ngạc nhiên nhìn vào bên trong…không có một ai.
Cảm giác lo sợ bủa quanh, có lẽ mẹ bị bắt rồi. Tự trách mình bất cẩn, ba đã dặn dò như vậy rồi mà làm không xong.
-“Ba.”
Một lần nữa cậu gọi cho Thiên Tuấn, giọng lúc bấy giờ hơi lạc đi vì tức giận. Cậu từ dằn vặt bản thân và lo sợ an nguy của hai người phụ nữ cậu yêu thương nhất nguy hiểm.
-“Quốc Thiên, vợ ba ăn chưa?”
-“Ba, mẹ bị…”
Như biết sẽ xảy ra chuyện này, hắn có vẻ bình tĩnh không giống sự hoảng loạn của Quốc Thiên.
-“Lái xe đến thị trấn mau lên, con có 15 phút.”
Hắn nói thế rồi tắt máy. Chỉ 15 phút, làm sao có thể.
Đúng như dự đoán của hắn, Quốc Thiên vừa lái xe ra đã có ba chiếc xe lao theo. Vì cậu đang đi xe moto nên dễ dàng lượn lách hơn.
Cậu đã vượt qua đầu xe tải một cách ngọn mục để chặn những chiếc xe đằng sau nhưng thật không may vẫn còn một chiếc thoát ra được và đang theo đuôi cậu.
-“Chết tiệc, bọn khốn này lầ ai kia chứ.”
Quốc Thiên buông một câu rồi rồ ga chạy nhanh nhất có thể.
Chắc chắn ba đã biết được điều gì đó, chỉ còn 5 phút. Liệu có kịp không, hay cậu sẽ giống như mẹ và em gái, làm mối nguy cho ba.
Tự nhiên nhớ tới lời mẹ, phải mạnh mẽ lên thì cậu lập tức đi đường tắt. Có lẽ chỉ có đường duy nhất này mới đưa cậu đến chỗ ba nhanh hơn.
Cậu rồ ga vào con hẻm, bên ngoài chiếc xe của bọn kia vào không được liền buông một lời chửi rủa, tiếp theo là xuống xe đuổi theo cậu.
Một pha nhảy tường và tiếp đất của cậu rất nhanh chóng lại tuyệt vời, khiến nhiều người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Bây giờ cậu không còn cái cái giác hãnh diện khi người khác khen nữa, mà thay vào đó là nỗi lo lắng tận cùng xen một chút lo sợ bủa quanh.
-“Tốt! Đến sớm hơn 30 giây. Bây giờ con sẵn sàng chưa?”
Cậu gật đầu nhìn ba mình.
-“Hãy áp dụng những điều ba dạy.”
-“Ba có thể tóm tắt tình hình không?”
-“Đây là chuyện ân oán khi xưa, xin lỗi vì đã để bọn con dây vào.”
-“Ba kể tất cả hành tung của hắn cho con đi.”
-“Bây giờ con chỉ cần đi cứu Nguyệt Nguyệt, chuyện khác tính sau. Thời gian đang rất quan trọng.”
Nói xong hắn lái xe đưa Quốc Thiên đi đến điểm hẹn. mặc dù tỏ ra bên ngoài như bình thản không có gì, chứ ai biết được bên trong hắn như có lửa đốt.
Qúa khứ đã đi qua bao nhiêu năm nay, tại sao lại lặp lại, là một người đê hèn, ích kỉ nhỏ nhen hay hận thù chiếm hết tư tưởng.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
58 chương
66 chương
88 chương
52 chương