Anh Đừng Đi

Chương 74

-“Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?” Vừa lau vết thương cho hắn, cô vừa vờ hồn nhiên hỏi. -“Thiên Anh, những lời hắn nói không phải là thật đúng không?” -“Anh có đem nhẫn cưới đúng không, hôm nay chỉ hai chúng ta, cùng làm lễ, được không anh.” -“Thiên Anh, đừng lấy hắn.” -“Đeo nhẫn vào tay em đi, em cũng có đem nhẫn theo đây.” Cô không quan tâm hắn nói. Cô cứ nói, cô vô tâm lắm, đến cuối cùng cô vẫn vô tâm với hắn, giống như lần đầu tiên hắn gặp cô. Mặc cho hắn hỏi, cô vẫn chú tâm đến câu chuyện của mình cô. -“Rồi, bây giờ em chính thức làm vợ anh, bây giờ, sau này, mãi mãi em là vợ duy nhất của anh. Dù có xảy ra chuyện gì, ta vẫn là của nhau.” Cô cầm tay hắn và tay cô đưa lên ngắm ngía khi cả hai đã trao nhẫn cho nhau, sau đó lại cười. Hắn nhìn thấy mà đau lòng muốn khóc. -“Tôi chết cũng được, nhưng em đừng cưới người ta, được không?” -“Anh đang nói gì vậy, đừng như thế.” Vừa lúc đấy, Mike bước vào, hắn cười mà như không cười. -“Chơi hèn vậy sao, dám đấu với nhau không.” Hắn khích Mike, mặc dù người hắn bây giờ đã tơi tả. -“Cậu nghĩ cậu có thể sao?” Mike cười khinh bỉ nhìn hắn, còn cô thì đơ cảm xúc nhìn hắn. Hắn bị điên rồi sao, trong bộ dạng này mà nghĩ có thể thắng Mike à. -“Một đấu một, như những người đàn ông thực sự.” -“Được, nếu tôi thắng, Thiên Anh là của tôi, còn nếu cậu thắng, tôi sẽ thả hai người về trọn vẹn.” -“Được.” Thiên Tuấn loạn choạng đứng dậy, những vết thương đang ngấm dần làm hắn đau nhức, nhưng hắn chẳng quan tâm, cái hắn quan tâm duy nhất bây giờ, đó là thắng người này. Không để cô về tay hắn. -“Tin anh, chúng ta sẽ an toàn trở ra.” Chỉ một câu nói thôi, cô lại tin tưởng hắn hơn bao giờ hết. Cô tin rằng hắn sẽ thắng, cô tin. Cả hai người họ nhìn nhau thật lâu rồi mới bắt đầu trận chiến. Nhìn sơ qua cũng đủ biết phần thắng thuộc về ai, hi vọng thắng của Thiên Tuấn mong manh quá. Mike lao đến, đấm những cú thần tốc vào bụng Thiên Tuấn, may mà Thiên Tuấn né kịp. Tiếp theo Thiên Tuấn đạp một cú thật mạnh vào Mike, hắn ôm bụng gục xuống. Như tức bị dồn dập, Mike lao đến, tay chân hoạt động hết công suất, làm Thiên Tuấn ngã quỵ, máu miệng trào ra. Cô nhìn cảnh đó, muốn chạy lại đỡ hắn, nhưng bất lực, hắn đã ra hiệu không cần. -“Tiếp chứ.” Mike hỏi, hắn gật đầu. Đợi hắn từ từ đứng dậy hẳn, Mike lại đá vào hai chân hắn, hắn lại khụy xuống lần nữa. Chưa bao giờ cô thấy lồng ngực mình đau như lúc này. -“Muốn tiếp không?” Mike nhìn nước mắt cô rơi thì không nỡ đánh hắn nữa, nhưng hắn là một người nông cuồng, hắn không chịu, hắn quyết tâm phải thắng. Thà chết chứ không để người mình yêu lấy người khác. Hắn đứng dậy, gồng mình, nhớ lại khỏang thời gian trước đây, nhớ những ngày quen biết cô, nhớ lại từng kỉ niệm bên cô, thật ngọt ngào và hạnh phúc. Hắn đã từng ước, cuộc đời này chỉ cần có cô bên cạnh, thế là đủ rồi. Những tưởng điều ước đó sẽ dễ dàng xảy ra, nhưng hôm nay nó xa vời quá. Đến được với nhau, có lẽ đã trải qua quá nhiều thử thách cũng như sóng gió. Vậy mà đến phút cuối vẫn còn một cơn bão táp to hơn kéo cả hai ra xa. Đúng là đời không thể ngờ bất cứ chuyện gì hết. Đến lúc nghĩ mình không còn sức lực, hắn đã thấy cô gọi tên hắn và khóc, khóc rất lớn. Bấy giờ trong đầu hắn chỉ một hình ảnh duy nhất, dù có chết hắn vẫn sẽ ghi mãi bóng hình này trong tim. Đau lắm. Chỉ cần một cú đáng của Mike nữa thôi, Thiên Tuấn sẽ chết mất. -“Mike, đừng.” Cô hét lên, cả người hắn toàn máu, hắn nằm yên không một động tĩnh gì nữa. Trái tim cô đau lắm, đau đến rỉ máu. -“Tự nguyện, không ai ép buộc.” Câu nói của thiên thần…à là ác quỷ mới đúng vừa cất lên, cô không kìm chế được nữa rồi, cô tát một cái thật mạnh vào mặt hắn. -“Đồ bỉ ổi, đồ độc ác.” Cô tức giận đến mức không thể giết được người này. Cô nghiến răng nhìn với ánh mắt căm phẫn nhất. -“Cho dù anh có được tôi, nhưng xin lỗi, trái tim tôi thì mãi không bao giờ.” Cô đỡ Thiên Tuấn ngồi dậy, lay hắn để hắn tỉnh nhưng thật vô vọng. -“Như em cũng như hắn đã nói, bây giờ em là của tôi.” -“Tôi sẽ giết anh nếu Thiên Tuấn có chuyện gì.” Mike bật cười rồi ra ngoài, gọi điện cho bệnh viện. -“Xin lỗi Thiên Anh, thật sự anh hết cách rồi. Chỉ là trái tim anh mách bảo, anh phải có được em, mặc dù anh đang rất hèn.” Quệt nhẹ những vết máu trên mặt còn vương lại, Mike cười nhẹ nghĩ về Thiên Tuấn, một người dù có chết cũng không buông tay người yêu, thật khâm phục. Cô theo hắn vào bệnh viện, chiếc áo cưới của cô thấm đẫm máu của hắn. Nhưng nó giống như máu từ trái tim cô tuông ra. Đau lắm. Tất cả mọi người đến đầy đủ, chờ ca phẫu thuật sống chết này, bây giờ, trái tim cô như muốn ngừng đập, cô mệt mỏi quá. Xin ai đó hãy nói với cô rằng đây chỉ là giấc mơ đi. Bây giờ cô sẽ ngủ, đến lúc tỉnh dậy, cố sẽ là cô dâu đẹp nhất, tay trong tay với người mình yêu lên lễ đường rồi cùng trao nhẫn cưới. Nhưng sao cái điều ước đó chẳng bao giờ là sự thật nhỉ. Hắn đã vì cô mà hai lần đối diện thần chết, tại sao không phải là cô mà lại là hắn, tại sao lại như vậy, bất lực quá. Bác sĩ đi ra, mặc dù rất muốn nghe bác sĩ nói bệnh tình của hắn, nhưng cô lại không đủ can đảm. Cô chỉ đứng một xó, nhìn vào phòng bệnh mỉm cười nhẹ khi thấy mọi người cười trong tiếng nấc. Cô biết, hắn đã qua cơn nguy hiểm. Dằn vặt bản thân để làm gì, rõ ràng tất cả mọi chuyện cả hai trải qua như muốn nói không đến được với nhau, dù có cách nào đi nữa. Cuộc sống của cô đang đảo tung lên. Cô muốn buông xuôi. Đến cả thở cô còn thấy mệt. Vừa lúc có bao nhiêu chuyện ngổn ngang ấy, cô nhận được giấy báo bệnh của tháng trước. Bây giờ, cô như người không còn hồn, cô bật cười với chính mình. Cuộc đời cô đúng là một màu đen tăm tối, chỉ có hắn là ánh sáng duy nhất nhưng giờ đã không còn. Thôi thì để hắn hận cô còn hơn tự dằn vặt bản thân. 1 tuần sau, hắn có vẻ đỡ hơn. Nhưng cô chưa đến thăm một lúc nào, và chính bây giờ, cô đang làm cô dâu của một người khác. Một đám cưới không khoa trương, nhưng rất đẹp, người ta chúc phúc nhiều lắm, nhưng cô không cười nổi. Cô như cái xác làm tròn trách nhiệm vậy? Đám cưới với một người, chưa bao giờ có tình cảm, dẫu một chút, ngược lại còn hận vô cùng. Nhưng bây giờ, cô mệt mỏi đến mức không muốn nghĩ, không muốn hận, càng không muốn biết thêm một điều gì nữa. Bởi lẽ, cuộc đời cô còn gì nữa đâu. Người ta nói cô là người không tốt, nói cô là người bắt cá hai tay. Thấy người này bị thương sắp chết nên bỏ mặt đám cưới với người khác. Họ xỉ vả cô, họ nói xấu cô, cô thấy rất đáng, mặc dù có oan ức, nhưng cô thấy rất đáng, cô đáng bị người đời nguyền rủa nhiều hơn. Nhưng, người nào đó, ra sức bảo vệ cô, không để bất cứ ai nói ra nói vào, người đó lên tiếng nhận tất cả lỗi sai về phía mình. Cao thượng lắm, tốt lắm, nhưng ai biết được lòng dạ của con người đó. Thật là độc ác đến kinh tởm. Cô đã từng mong mình sẽ có một đêm tân hôn thật là tuyệt vời với người mình yêu. Nhưng…ở chung và đối diện với một ác quỹ cũng đủ khiến cô khinh bỉ. Cô hận, hận không thể giết con người này. Đêm tân hôn của cô, lần đầu được là cô dâu của cô tan tành, cả đêm đó, cô ngồi bó mình bên cửa sổ nhìn ra khung trời. Cô mệt lả người nhưng không thể nào chợp mắt được, cô suy nghĩ về ai đó, rồi lại suy nghĩ về chính bản thân mình. Đúng lúc lắm, căn bệnh trở về đúng lúc lắm. Có sẽ chết, sẽ không đau buồn nữa. Bệnh máu trắng sao? Tái phát sao? Lần trước điều trị chưa dứt hẳn sao? Nực cười, giờ cô cũng không cần sống để làm gì? Nhưng sao, cô vẫn tiếc nuối cho cuộc tình chính mình. -“Trời lạnh lắm!” Mike khoác áo cho cô, quan tâm nói. Nhưng điều đó làm cô kinh tởm, đừng cố làm người tốt trước cô, cô không quen. Đẩy chiếc áo tránh xa người mình, cô không buồn lên tiếng. -“Em cứ nghĩ tôi là một người xấu đi, nhưng tôi yêu em là thật.” -“Tôi yêu Thiên Tuấn.” Giọng cô hơi khàn vì mất nước, nhưng nó rõ ràng dứt khoát lắm. -“Tôi xin lỗi, nếu làm em đau.” -“Tim tôi đau lắm.” Nước mắt cô lăn, nhưng cô lại cười, cô cười như con ngốc. -“Nhưng cảm ơn nhé!” Nhìn người con gái này khóc, trái tim hắn như bị ai bóp nghẹn, nhưng đến lúc nghe cô nói cảm ơn, hắn lại ngạc nhiên nhìn cô nói không nên lời, cảm ơn về chuyện gì. -“Tôi biết chiếm giữ em cho riêng mình là ích kỉ. Nhưng tôi đau lắm khi thấy em với người khác.” -“Ừ, rất ích kỉ. Chính sự ích kỉ đó đã giết chết hai trái tim.” -“Xin lỗi.” -“Anh là thiên thần…hay ác quỷ?” Môi cô run run lắp bắp. Có phải hai người không, người mà lần đầu cô gặp với người bây giờ là một, là thiên thần. Còn người hôm trước đánh nhau với Thiên Tuấn là ác quỷ, họ chỉ giống nhau khuôn mặt thôi, còn bản tính thì khác. Hãy nói là vậy đi, vì hiện tại cô không thể biết ai là ai nữa rồi. -“Theo em thấy, tôi là gì?” Cô không nói, chỉ đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào hắn, nhìn rất lâu. Xong rồi cô đứng dậy bỏ đi. Đi trong một ngôi nhà xa lạ, thật lạc lõng. -“Em ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở ngoài.” Nói xong hắn lấy gối với mền ra ngoài thật. Có ai tin được đây là người hôm trước máu lạnh, gần giết chết người cô yêu không? Riêng cô thì không, vì cô đang biện luận cho chính mình, đó là hai người. Chỉ có thể là vậy thôi. Nói hắn tốt cũng đúng, xấu cũng đúng. Cô chẳng phân biệt nổi nữa rồi. 2 tháng nay, cô bị giam giữ như người tù. Cô chả biết mình đang ở biệt thự hay một căn nhà hoang nữa. Một mình trong căn phòng, không có bất cứ ai nói chuyện. Đến giờ thì có người đem đồ ăn lên, cần gì là có, nhưng không được bước đi đâu cả. Nực cười thật, cô như một con búp bê nhốt trong lồng kính. -“Cô chủ ăn cơm.” Bé Nụ đem cơm cho cô, cô nhìn cô bé mà nảy ra một ý tưởng. Con bé có vẻ cảm thông cho cô, quan tâm cô rất nhiều. -“Bé Nụ, giúp chị ra khỏi đây, được không?” -“Không được đâu cô, ông chủ sẽ giết con mất.” -“Bé Nụ, giúp cô.” Giong cô van nài, ánh mắt mọng nước. Bé Nụ xót quá, đành gật đầu. -“Cô đợi con chút, con đi coi thử ông chủ lúc nào về, con có một đường hầm nhỏ có thể thoát ra ngoài. Con thương cô lắm nên con mới giúp đó, mặc dù con cũng rất muốn ra khỏi đây.” -“Sao em không trốn đi.” -“Ông chủ sẽ giết mất…” -“Không sao, có chị.” Sau một hồi thuyết phục, bé Nụ cũng gật đầu, nó cũng muốn ra khỏi đây, tuổi thơ nó đã bị chôn vùi ở đây rồi, nó như bị tách rời ở thế giới bên ngoài khi 4 tuổi, thật đáng thương. Thoát ra khỏi đây, còn khó hơn cả vượt ngục. Thật kinh tởm khi mang danh là vợ hắn và chả khác gì tù nhân. Hắn đi suốt ngày, chỉ tối về nói chuyện với cô vài câu rồi lai trả bình yên cho cô, nhưng cô ghét như thế. Thà hắn cho cô ra bên ngoài, rồi cấm cô không được nói chuyện với ai, hoặc đại loại là cho người theo cô mỗi khi cô đi đâu cũng được. Điều đó làm cô dễ chịu hơn cái chuyện ở một nơi như thế này. Cô chán ngấy rồi. -“Cô ơi, bên ngoài đẹp quá.” -“Kêu là chị được rồi…mà em biết có chỗ ra ngoài, sao em không ra.” Cô vừa dang tay hít không khí ở ngoài, cô vừa nói. -“Đó là đường đi ra ngoài của con chó của cậu chủ đó cô chủ…à chị. Em không dám…” Bé Nụ cũng bắt chước cô dang tay hít không khí. Nó vui lắm, cứ mỉm cười suốt. Có cũng vui lây, à mà thật sự cô rất vui là đằng khác. Cô sẽ được gặp hắn, sẽ nói hắn cùng nhau trốn đi. Còn bé Nụ, cô sẽ nói mẹ cho nó ở lại nhà mình. Đúng, kế hoạch rất tốt, phải vậy đi.