Anh đừng bắt nạt em

Chương 29 : Anh đừng bắt nạt em

Đêm khuya vắng lặng, đường chính thưa thớt bóng người và xe cộ đi lại.   Dưới lực đẩy mạnh mẽ của anh, Tần Ấu Âm không tự chủ được mà lảo đảo về trước vài bước, chạy ra quãng đường dài cả mét bên ngoài.   Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Cô run rẩy cắn chặt răng, nghe thấy đủ loại âm thanh chói tai liền quay đầu lại, trông thấy Cố Thừa Viêm chân đá hai người đàn ông say rượu có chiều cao tương đương anh, trên tay là chai thuỷ tinh đang giữ chặt trên cổ một tên khác, hoàn toàn không có sức lực để ý sang bên cạnh.   Người đàn ông bị anh đá gãy tay trước đó, trong cơn phẫn nộ đã rút con dao từ trong túi ra, ánh sáng sắc lạnh đâm thẳng về phía anh.   Tim Tần Ấu Âm tựa như ngừng đập, sự hoảng sợ trước nay chưa từng có khiến cô chạy lên trước.   Cô gào lớn: “Có dao!”   Cố Thừa Viêm rất nhanh tránh được, nhưng mũi dao so với anh còn nhanh hơn, thô bạo xoẹt qua phần xương lông mày hoàn mỹ của anh.   Cả thế giới chết lặng.   Tần Ấu Âm nhìn hàng máu đỏ chảy dài trên làn da tái nhợt của anh.   Sững sờ một lúc, nước mắt không nhịn được trào ra, sự rụt rè yếu đuối thường ngày, thời khắc này, hoàn toàn đều bị máu của Cố Thừa Viêm thiêu đốt thành tro bụi.   Tần Ấu Âm cắm môi, lấy điện thoại ra ấn 110. Điện thoại vừa kết nối, cô vừa khóc vừa hét lên: “Mau, mau tới cứu chúng tôi. Có một nhóm người đánh chúng tôi, còn cầm dao đe doạ. Đây là ở khu vực Tây Sơn.”   Cố Thừa Viêm nhìn cô máy móc lo sợ báo cảnh sát.   Đối với vết thương trên mặt mình, tựa như không có bất kỳ cảm giác gì.   Nỗi sợ duy nhất của anh, là đám người này có thể đuổi được Tần Ấu Âm, cho nên mới bất chấp cả mạng sống, dùng thân thể ngăn cản một cách liều lĩnh như thế.   Anh đứng tại đó.   Giống như vô số lần đã làm kể từ khi quen biết.   Đem bản thân trở thành một vật cản khó phá huỷ nhất, chưa từng do dự hay ngần ngại, mạnh mẽ đến tiến lên trước, bảo vệ cô gái nhỏ.   Tần Ấu Âm bật khóc, tìm kiếm vũ khí có thể sử dụng ở khắp nơi. Nhìn thấy mấy khúc gỗ cạnh tường, cô mạnh dạn đi tới, cầm trên tay.   Ngay cả khi cô vô dụng, cũng không thể…   Không thể để Cố Thừa Viêm tiếp tục bị thương.   Tần Ấu Âm hoàn toàn quên đi nỗi sợ, tâm thức chỉ sót lại duy nhất vết thương đang chảy máu của Cố Thừa Viêm. Cô ôm khúc gỗ nặng trên tay, vừa sụt sịt vừa chạy vội trở về, sợ rằng đám thủ phạm đó sẽ làm gì anh.   Thời khắc này, tiếng còi báo hiệu của cảnh sát xuất hiện, vang vọng cả một khoảng trời đêm.   Chân Tần Ấu Âm mềm nhũn, sau khi xác nhận cảnh sát rất nhanh sẽ tới, cô nói với anh bằng thanh âm khàn khàn: “Cảnh sát, cảnh sát tới rồi.”   Đám người say xỉn bị ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy làm cho loá mắt, chuyển động theo đó mà chậm lại.   Mồ hôi và máu của Cố Thừa Viêm hoà vào nhau, nhỏ xuống từng giọt máu đỏ ướt đẫm cả vai.   Tần Ấu Âm nắm chặt tay anh, khóc thành tiếng, “Tiểu Viêm ca, em gọi cảnh sát tới rồi!”   Miệng lưỡi khô khốc trắng bệch, cô lặp lại: “Em gọi cảnh sát tới rồi!”   Cảnh sát xông vào, nhanh chóng áp giải đám tội phạm lên xe.   Cố Thừa Viêm thở hổn hển, cong chân khuỵu xuống, ôm chặt cô gái nhỏ đang run rẩy vào lòng.   Chuyện vừa đồng ý với cô, lời hứa sẽ thay đổi để khiến cô thích anh.   Anh tự tay phá vỡ nó rồi.   Cố Thừa Viêm và Tần Ấu Âm cùng cảnh sát lên xe, quay về đồn lấy lời khai.   Trên xe, nữ sinh đeo kính gọi điện thoại tới, cô tắt máy không nhận, hai tay không vững gửi tin nhắn Wechat: “Xin lỗi, Viêm ca đến tìm tớ rồi, bọn tớ sẽ về muộn một chút.”   Cô gửi tiếp: “Phiền cậu nói với trưởng đoàn một tiếng, còn có, cậu đi ra đường lớn, chú ý an toàn.”   Tuyệt đối không thể để các bạn học biết.   Mặc dù đang trong kỳ nghỉ lễ, nhưng đây là một hoạt động được thống nhất tổ chức. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Cố Thừa Viêm bị phê bình và truy cứu trách nhiệm, thậm chí là trừng phạt nặng, vậy thì phải làm sao đây.   Gõ xong mấy chữ, Tần Ấu Âm cất điện thoại đi, ngẩng mặt nhìn vết thương cạnh xương lông mày của Cố Thừa Viêm.   Máu đã ngưng tụ trên mặt anh, trông thấy mà đau lòng.   Cố Thừa Viêm đưa tay che mắt cô, “Đừng nhìn, anh không sao.”   Tần Ấu Âm kịp thời báo cảnh sát, đồn cảnh sát khu vực cách đó không xa, tình cờ là đội tuần tra cũng đang ở gần, cho nên vừa xác nhận địa điểm đã lập tức đến hiện trường.   Năm sáu người đàn ông say khướt, vừa đến đồn đã tức giận chửi bới, hỏi cái gì cũng nói không biết rõ, chỉ văng tục.   Cảnh sát đập bàn: “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”   Tần Ấu Âm cấu lòng bàn tay mình, giữ chặt Cố Thừa Viêm, không cho anh lên tiếng. Cô lấy hết can đảm, lắp bắp mở miệng: “Em, em là sinh viên, đến nơi này cắm trại. Lúc ra ngoài mua chút nguyên liệu làm đồ nướng liền đụng phải mấy người say rượu này, sau đó họ giữ chặt lấy em, nhất quyết không thả em đi.”   Bất bình và tức giận đan xen, cô lại nhìn vệt máu của Cố Thừa Viêm, càng nói càng lưu loát hơn, kích động tới độ ngồi thẳng lưng: “Bọn họ khi dễ em, lúc em sợ hãi chống đối, bọn họ liền muốn đánh em.”   Cố Thừa Viêm ôm vai cô, không chịu được, muốn thay cô nói.   Tần Ấu Âm ngược lại kiên trì tới cùng: “May mắn bạn học kịp thời tới cứu em, kết quả lại bị bọn họ lấy dao công kích, còn gây ra vết thương trên mặt thế kia.”   Cảnh sát nhìn sang Cố Thừa Viêm, quả thật bị thương. Nhưng người này nhìn không giống loại bất động vô dụng, huống chi đám say rượu kia đều bị thương, còn có một người gãy xương. Anh hỏi: “Vậy chai bia vỡ ở hiện trường là ai đập?”   Tần Ấu Âm lập tức đáp: “Là bọn họ! Bọn họ lấy chai bia đánh người!”   “Bọn em không chủ động ra tay?”   “Không có, bạn em chỉ là phòng vệ mà thôi. Anh ấy, anh ấy trước giờ chưa từng đánh nhau, cùng lắm là tuỳ tiện xô đẩy vài cái. Đám người này say rượu đứng không vững, loạng choạng ngã xuống tự làm thương mình.”   Lần đầu tiên Tần Ấu Âm nói chuyện với người khác một cách không khoan nhượng như thế này, nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.   Một vị cảnh sát khác đúng lúc này đi vào: “Khu vực đó không có camera giám sát, nhưng tôi đã hỏi nhân viên cửa hàng tiện lợi. Đám người này quả thật đã mua bia, hơn nữa còn không thèm trả tiền. Sau khi cho người kiểm tra, một nửa đều có tiền án, kẻ bị gãy tay kia vừa mới ra trại hai ngày đã uống rượu gây náo loạn, không phải dạng tốt đẹp gì.”   Phần lớn các tình tiết đều cho thấy Cố Thừa Viêm không chỉ là người bị hại, còn là một nam sinh viên đơn thuần trong sáng.   Cảnh sát gật đầu: “Vậy phí thuốc men của em, có cần bọn họ trả không?”   Cố Thừa Viêm đứng dậy: “Không cần.”   Anh ôm lấy Tần Ấu Âm đi ra ngoài, bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt vô tình liếc qua chiếc gương trên tường, phản chiếu bóng dáng anh trong đó.   Đến lúc đó, Cố Thừa Viêm mới phát hiện tình hình hiện tại của bản thân.   Một nửa khuôn mặt của anh dính ít nhiều máu tươi, bên cạnh xương lông mày còn có một vết rách gớm ghiếc vô cùng.   Không cần nói là Tần Ấu Âm.   Đổi thành bất kỳ ai, nhìn thấy anh như thế đều sẽ bị doạ một trận.   Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Trái tim Cố Thừa Viêm bị đè bẹp bởi một tảng đá lớn.   Không những hung thần ác nghiệt, còn hốc hác khó coi, một chút ưu điểm cũng không có.   Anh sờ đầu Tần Ấu Âm, khịt mũi nói: “Đợi anh một chút.”   Nói xong, xoay người đi vào phòng vệ sinh. Anh nhẫn nhịn đau đớn để rửa sạch vết thương đã đóng vẩy xong mới ra ngoài, cúi đầu nhìn bản tay lạnh ngắt của mình, không dám tuỳ tiện chạm vào cô.   “Chúng ta về thôi.”   Tần Ấu Âm phản đối: “Đến bệnh viện.”   “Không cần,” Cố Thừa Viêm giật giật khoé miệng, “Chỉ là vết thương nhỏ này, không cần chuyện bé xé ra to.”   Lên xe taxi, Cố Thừa Viêm để cô ngồi vào ghế sau, đứng bên ngoài ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy trên người mình toàn máu tươi, miễn cưỡng đóng cửa sau lại, ngồi vào ghế phụ lái.   Tài xế nhìn anh chằm chằm: “Vết thương này, không cần đến phòng khám kiểm tra sao?”   Cố Thừa Viêm nhíu mày: “Lái xe đi.”   Ngoài cửa kính, cảnh đêm rực rỡ lạ thường.   Tần Ấu Âm nhìn gáy Cố Thừa Viêm, bàn tay cuộn tròn, trái tim hỗn loạn.   Dường như anh rất đau, không thoải mái nghiêng đầu. Từ góc độ của cô, vừa vặn có thể nhìn rõ vết thương, đang có chút máu từ từ rỉ ra.   Lúc trở về nơi cắm trại đã là rất khuya. Nhìn từ xa, khu vực BBQ ngoài trời đã được dọn dẹp sạch sẽ. Các lều lớn bật đèn sáng, bóng người rung chuyển. Phảng phất câu hỏi của trưởng đoàn: “Tần Ấu Âm và Cố Thừa Viêm vẫn chưa quay lại?”   Có người cười, nói lớn: “Đôi tình nhân người ta yêu nhau, cẩu độc thân như anh hiểu cái gì? Có Viêm ca ở đó, còn cần lo lắng hay sao?”   Cố Thừa Viêm vòng tay qua lưng Tần Ấu Âm, dẫn cô đến lều anh dựng.   Căn lều không đủ cao để đứng, Tần Ấu Âm đành ngồi xuống.   Cố Thừa Viêm im lặng mở nắp bình giữ nhiệt mà anh mang đi cho cô, dùng nước ấm thấm vào khăn bông, cẩn thận giúp cô lau mặt.   Ngón tay của anh sượt qua da cô, mang theo hơi nóng ẩm ướt.   Tần Ấu Âm không khỏi nhắm mắt lại, lồng ngực rộn ràng không thôi. Trong lòng rõ ràng cả tấn điều muốn nói, vậy mà không hiểu sao khả năng biểu đạt trong đồn cảnh sát đều biến mất. Đối mặt với anh, nửa chữ cũng không nói ra.   Cố Thừa Viêm ngây người nhìn cô.   Cô gái nhỏ nhắm tịt mắt, là sợ nhìn thấy vết thương của anh sao?   Cô bị tổn thương do bạo lực học đường, bài trừ nhất là ra tay đánh nhau. Nhưng bất luận là vì lý do gì, anh lại ở trước mắt cô, năm lần bảy lượt làm chuyện mà cô ghét bỏ nhất, dùng bạo lực chống lại bạo lực.   Còn mộng tưởng hão huyền rằng cô sẽ thích anh hay sao?   Cố Thừa Viêm ném khăn sang một bên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên má cô, thấp giọng nói: “Lau sạch rồi, sẽ không ai nhìn ra em đã khóc đâu. Tối nay hẳn là em sợ lắm, về nghỉ ngơi sớm đi.”   Tần Ấu Âm thất thần rời khỏi lều, đứng bên ngoài nhìn bóng dáng Cố Thừa Viêm đang bất động cúi đầu bên trong.   Nữ sinh đeo kính đi tới, vui vẻ gọi một tiếng: “Âm Âm, cậu về rồi à? Đi đâu với Viêm ca vậy?”   Tần Ấu Âm chóp mũi trào dâng chua xót, không nói được gì, đành kéo cô ấy rời đi.   Về tới gần lều, cô hỏi: “Chúng ta có đem theo hòm sơ cứu và thuốc không?”   “Bên trưởng đoàn hẳn là có, làm sao thế, cậu bị thương?”   Tần Ấu Âm lắc đầu, “Viêm ca không cẩn thận trên bị trầy xước một chỗ, tớ muốn…”   “Hiểu rồi hiểu rồi, tớ đi hỏi cùng cậu.”   Quả nhiên, trưởng đoàn trang bị mọi thứ rất đầy đủ. Băng gạc, bông tẩm thuốc, dung dịch sát trùng, toàn bộ lấy ra đưa cho cô, dặn dò: “Nếu là chấn thương vùng ngoài thì nhanh chóng xử lý, đừng để bị nhiễm trùng.”   Tần Ấu Âm nhận đồ đạc, lại chạy đến trước lều của Cố Thừa Viêm.   Rất lâu trôi qua, anh vẫn duy trì tư thế đứng ban nãy. Ánh sáng trong lều phản chiếu bóng dáng cao lớn trên tấm bạt, cô độc tới mức khiến người ta đau nhói lòng.   Tần Ấu Âm chớp mắt, nắm chặt thuốc thang trong tay.   Cô sợ bạo lực, sợ đến nỗi có thể tránh càng xa càng tốt. Nhưng cho tới trước tối nay, chưa từng có lần bạo lực nào liên quan đến cô, không phải cố tình làm tổn hại, mà là đứng ra bảo vệ cô.   Cố Thừa Viêm rất hung dữ, hung dữ đến độ không một ai dám lại gần.   Nhưng anh hung dữ như thế, đều là vì bảo vệ cô.   Hàng nước mắt dâng trào, Tần Ấu Âm cúi đầu, để chúng rơi xuống nền cỏ.   Cô rốt cuộc là tốt ở chỗ nào cơ chứ?   Trái tim và cả tính mạng của mình, Cố Thừa Viêm đều bất chấp vì cô, cô xứng đáng hay sao?   Anh còn chưa biết rằng, quá khứ cô đã từng trải qua những gì, trên người có bao nhiêu vết sẹo kinh tởm, vậy mà cố gắng theo đuổi cô một cách vừa ngốc nghếch vừa tuyệt vọng như vậy.   Khiến cho cô không cách nào cưỡng lại.   Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Toàn bộ rào cản phòng ngự mà bản thân vốn cho là vững chắc, ngay tại khoảnh khắc anh đổ máu vì cô, toàn bộ đều tan tành mây khói, trôi sông đổ biển.   Tần Ấu Âm khịt mũi, khẽ gọi: “Tiểu Viêm ca.”   Thân ảnh bên trong sửng sốt, tựa như bất ngờ, sau đó vội vàng đi ra.   Tần Ấu Âm đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của anh, “Em có thể vào không?”   Cố Thừa Viêm thậm chí cho rằng bản thân nhìn nhầm, không dám tin vào mắt mình, dịch sang một bên.   Tần Ấu Âm không muốn bị người khác dòm ngó, chui vào trong rồi kéo cửa lên một nửa, rủ mắt nói: “Vết thương của anh cần được xử lý, em, em giúp anh nhé?”   Yết hầu Cố Thừa Viêm di chuyển, cuối cùng tin rằng đây không phải là mơ.   Anh vội đổi tư thế, chống hai tay xuống đấy, hạ thấp người, điều chỉnh sao cho thích ứng với chiều cao của cô.   Vết thương đẫm máu, cứ như vậy mà lộ ra trước mắt Tần Ấu Âm một cách rất rõ ràng.   Cô dùng mu bàn tay dụi mắt, hít một hơi thật sâu, trước tiên khử trùng tay, sau đó đổ dung dịch sát trùng vào bông gòn.   Cố Thừa Viêm không nhúc nhích, chỉ khẽ cau mày.   Động tác của Tần Ấu Âm càng thận trọng hơn, lo lắng hỏi: “Đau sao?”   Cố Thừa Viêm chìm đắm trong mùi hương nhẹ nhàng của cô, trong lòng như muốn nổ tung, toàn bộ buồn bực và tuyệt vọng đều hoá thành cơn thuỷ triều, mãnh liệt dâng trào, cuốn lấy cả các dây thần kinh của anh, kịch liệt nhảy dựng.   Đầu ngón tay mát lạnh của cô thi thoảng chạm vào da anh.   Luồng điện và ngọn lửa đang phập phùng bùng cháy bên trong anh, xuyên qua lớp da, thấm sâu vào máu thịt.   Anh khàn khàn, đáp: “Không đau, em xoa đi.”   Tần Ấu Âm mím môi, nhẹ nhàng lau sạch vết thương cho anh, sau đó hạ tay xuống.   Cố Thừa Viêm không nỡ kết thúc nhanh như vậy, nói đuổi theo: “Xong rồi sao? Hay em xem kĩ lại đi, có cần xoa thêm lần nữa không?”   Hàng mi dài của Tần Ấu Âm nhắm lại, lồng ngực lại rung động đau đớn.   Khuôn mặt anh tuấn không có khuyết điểm của nam sinh kề sát, vết thương của anh bất ngờ xuyên thẳng vào tầm mắt và trái tim cô.   Cô không lên tiếng, nghiêng người ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, âm thanh yếu ớt: “Thổi một chút là được.”   Hơi thở ngọt ngào và thơm tho của cô phả vào khuôn mặt anh.   Một sợi dây nào đó trong não Cố Thừa Viêm, lúc này bị kéo căng tới cực điểm.   Anh không kiểm soát được đôi tay mình, hai đầu gối kiêng dè di chuyển lại gần cô. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, siết chặt thân hình bé nhỏ vào lòng.   “Tần Ấu Âm.” Anh nghiến răng nghiến lợi, dùng lực ôm chặt tấm lưng mảnh mai của cô.   Anh rất sợ.   Sợ một khi buông tay, cô liền bỏ chạy.   “Em đừng đi, được không? Cũng đừng sợ anh nữa, được không?”   Mặt Tần Ấu Âm đỏ như máu, vô thức nắm chặt lớp áo trên vai anh.   Cố Thừa Viêm không quan tâm đến bất kỳ thứ gì, hận không thể ôm cô chặt hơn nữa, “Anh xin lỗi, là lỗi của anh. Chuyện đã hứa với em, anh không làm được. Nhưng, em đừng sợ anh.”   “Xin em…” Anh không chút do dự nói ra hai chữ này, cổ họng đau đến kịch liệt, lặp lại từng chữ: “Đừng sợ anh, đừng né tránh anh.”   Đôi tai Tần Ấu Âm bị lời cầu xin của anh làm cho tê dại, đau lòng biết bao, cả người giống như rơi vào biển lửa nóng rực không đáy.   Hơi thở nóng bỏng, hay cả thân thể này, dường như không thuộc về bản thân.   Nhưng sau khi vùng vẫy theo bản năng một chút, cô liền không đấu tranh nữa, ngoan ngoãn dựa vào anh.   “Cố Thừa Viêm.”   “Có anh.”   “Em…”   Đầu óc cô choáng váng, những lời giấu trong lòng bao lâu nay, toàn bộ đều bất chi bất giác trào ra: “Em muốn nói với anh, em vô cùng nhát gan. Không phải là bình thường đâu, mà là trạng thái bệnh lý. Em từng uống thuốc hai năm rưỡi, đến giờ vẫn chưa khỏi.”   Cố Thừa Viêm vùi mặt ở cổ cô, ngũ tạng đều đảo ngược: “Anh biết.”   Thời gian nằm viện, bác sĩ đã nói toàn bộ cho anh.   “Là bởi vì, năm em học cấp hai, trải qua một khoảng thời gian gặp chuyển cho nên để lại di chứng. Có thể rất lâu về sau, có thể là cả đời này, đều không thể hoàn toàn bình thường.”   Cố Thừa Viêm dùng lòng bàn tay mình đặt lên phần gáy ướt lạnh của cô, “Không sao hết, dù em thế nào, anh đều có thể bảo vệ em.”   Tần Ấu Âm không nhìn rõ phía trước, bị lớp sương mong manh phủ đầy.   “Hơn nữa, em không phải là người dễ khiến người khác yêu thích. Em rất đen đủi, thường gặp phải đủ loại rắc rối. Trước kia, người khác nói rằng mệnh em không tốt, ai dính vào rồi, sẽ khắc khổ theo.”   Giống như tối nay, anh bị liên luỵ tới mức bị thương.   Cố Thừa Viêm ôm cô chặt hơn, từng câu từng chữ của cô, đều khắc sâu vào trong lòng và cả tâm trí anh: “Anh còn lâu mới sợ.”   Tần Ấu Âm cười khổ, đem từng chút khuyết điểm của bản thân vạch ra: “Còn nữa, dù cho em không từ chối anh, thì một người phiền phức như em cũng không cách nào cùng anh yêu đương được. Em có thể sẽ cần rất nhiều thời gian, mới đạt được kỳ vọng của anh.”   “Nếu như đổi lại, anh thích một người khác…” Mắt cô mở to, hàng lệ cuối cùng đã lăn dài, khó khăn nói: “Chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn. Những cô gái khác, nhất định đối với anh---”   Máu Cố Thừa Viêm dâng lên đỉnh điểm, anh không chịu được khi nghe cô nói những lời này.   Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Qua lớp áo mỏng, anh trừng phạt cắn nhẹ vào bờ vai nhỏ của cô, bàn tay phủ đầu cô an ủi: “Đừng nói nữa, em có nghĩ cũng đừng hòng. Anh chỉ có một mình em, nếu như em dám chạy, mặc kệ là chạy đến nơi nào, anh sẽ bắt em trở lại bằng được.”   Tần Ấu Âm cảm thấy không còn là chính mình.   Thật sự rất muốn tan vào nhiệt độ cơ thể của anh.   Nước mắt lưng tròng, cô gắt gao cắn đầu lưỡi, cố gắng lấy đau đớn làm cho bản thân tỉnh táo lại. Cô lấy toàn bộ can đảm vạch ra vết sẹo của mình, rất lâu sau, mới mở miệng, hơi thở ngắt quãng: “Anh đừng nói sớm như thế, em có thứ này muốn cho anh xem, đợi anh xem xong rồi…”   Cô không nói nữa.   Đẩy anh ra, nhưng Cố Thừa Viêm nhất quyết không buông tay.   Tần Ấu Âm khẽ nói: “Tiểu Viêm ca, anh nhất định phải xem.”   Cố Thừa Viêm nặng nề thở ra, cánh tay khó khăn nâng lên, vẫn cố chấp giữ cô lại, sợ cô lại biến mất.   Hàng mi dài của Tần Ấu Âm rủ xuống.   Ánh đèn ấm áp và nhàn nhạt trong lều, bao phủ lên người cô, giống như một hũ mật ong ngọt ngào, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo không tì vết của cô.   Cố Thừa Viêm nhìn đến mê đắm.   Tần Ấu Âm thu mình lại.   Cô không chịu ngẩng đầu, trong mắt toàn bộ là sự tự ti và uỷ khuất mà bản thân chôn giấu bao lâu nay. Cô đưa tay về phía anh, chậm rãi kéo ống tay áo lên.   Ánh mắt Cố Thừa Viêm không rời, nhận thức được cô muốn làm gì, trái tim đau đớn như bị đâm xuyên qua.   Tần Ấu Âm lẳng lặng như một bức tượng điêu khắc, kéo tay áo đến tận bắp tay, sau đó giơ lên.   Phần da trắng như tuyết ở bên trong, chứa đầy những vết bỏng dữ tợn.   So với lần trước anh thấy còn nhiều hơn, cũng ghê rợn hơn rất nhiều, hoàn toàn bắt ép người ta phát điên.   Hốc mắt Cố Thừa Viêm mở to.   Thanh âm Tần Ấu Âm nhẹ nhàng vang lên: “Đều do tàn thuốc lá làm mà ra, bình thường giấu bên trong nên không ai phát hiện, anh nhìn đi.”   Tĩnh lặng một hồi.   Cô ngoan ngoãn mỉm cười, nhàn nhạt đánh giá: “Anh xem này, ghê tởm biết bao.”   Nói xong, cô mở đôi mắt long lanh của mình, nhìn về phía anh, “Tiểu Viêm ca, những lời nói ban nãy, anh có muốn rút lại toàn bộ không?”   Cố Thừa Viêm không nghe thấy gì.   Tâm trí anh trống rỗng, thứ duy nhất mà anh có thể cảm nhận được, là đau đớn.   Anh không nói một lời, trực tiếp vươn tay kéo cô về phía mình, không do dự hạ thấp người, hôn lên những vết sẹo thô ráp xấu xí của cô.   Những thứ khác đều không cần thiết.   Ngay lúc này,   Anh chỉ muốn hôn lên đó mà thôi.   *   @From An An: 1. Rải hoa rải hoa, cuối cùng chương này đã tới! Sau bao nhiêu lần mặt dày bị từ chối, tận dụng cơ hội, bị thương rồi đổ máu, tỏ tình bị né tránh, cuối cùng thì nền nhà đã theo đuổi nóc nhà thành công! (▰˘◡˘▰)   2. Xin phép mọi người cho mình nghỉ một tuần để chạy deadlines và thi cuối kỳ nha ạ. 3. Từ ngày 11/7 sẽ update truyện bình thường, mỗi ngày hai chương!~