Anh đừng bắt nạt em
Chương 13 : Anh đừng bắt nạt em
Lúc anh nói, cả người cúi xuống gần cô, hơi thở thanh mát truyền đến.
Tai phải Tần Ấu Âm bị nhiệt độ của người khác phả vào, gần như tê dại, ngứa ngáy một cách lạ kỳ.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bờ vai cô cứng đờ lại, không biết lấy đâu ra dũng khí, rất cố gắng chống lại: “Anh, anh đừng có tới gần như thế!”
Nhưng trong mắt Cố Thừa Viêm, dáng vẻ của cô gái nhỏ căn bản không hề hung dữ, nói ra một lời này, ngược lại giống như một con cừu non đang sợ hãi, giọng điệu êm ả như nước.
Chỉ là, độ sát thương rất cao.
Cao đến nỗi khiến tim anh loạn nhịp nghiêm trọng.
Cố Thừa Viêm nghiêm túc nói: “Thật đấy, toàn bộ trường học, chỉ có một mình em thích hợp với vị trí này, em xem như giúp bạn bè một chút đi.”
“…… Không phải bạn bè.” Tần Ấu Âm ngẩng đầu, khẽ nói: “Đã nói về sau không quen biết mà.”
Một lão đại như anh cả người toàn độc, lại hay lừa gạt người khác, cô không có lá gan để quen biết với anh.
Cố Thừa Viêm bị cô làm cho dở khóc dở cười: “Đó là mẩu giấy em đơn phương viết, anh chưa đồng ý. Lại nói, anh giúp em nhiều lần như thế rồi, em nhẹ nhàng cho rằng một câu đáp án là coi như xong sao?”
Tần Ấu Âm uỷ khuất: “Nhưng tiền thưởng anh đâu muốn…”
Lúc bất bình, gò má cô phồng lên, hàng mi run nhẹ, vừa cắn đôi môi đày đặn đỏ mọng vừa phản bác.
Cố Thừa Viêm thật sự không khống chế được sự dỗ dành sắp bùng nổ của bản thân, anh đưa tay xoa đỉnh đầu mềm như lông tơ của cô, hạ giọng nói: “Được rồi, tiền thưởng, đáp án, thêm Wechat và cả bánh kẹo đặc sản, xem như em đã bù bốn lần. Vậy còn một lần nữa thì sao?”
Còn nữa?
Tần Ấu Âm giơ ngón tay thầm đếm, không nhớ ra được lần thứ năm là gì.
Cố Thừa Viêm vốn dĩ không muốn kể công, nhưng bạn học Tần quá là cố chấp, anh không thể không nói ra: “Trên máy bay, anh đưa chăn cho em.”
Tần Ấu Âm kinh ngạc nhìn anh.
Người tốt bụng ngồi hàng ghế sau… là Cố Thừa Viêm?!
Cô mất rất lâu mới tiêu hoá được thông tin này, hiểu rõ chuyện này không thể là giả, trong lòng lại ôm chút ấm áp, cô không nói gì được nữa, rủ mắt hỏi: “…… Rốt cục anh muốn làm gì?”
Kế hoạch thành công, Cố Thừa Viêm căng thẳng đến độ lồng ngực nhất thời chệch nhịp.
Sau đó, anh rất mặt dày, nói: “Em biết đấy, anh là tân sinh viên năm nhất, không bối cảnh không sức lực, đừng nhìn bọn họ suốt ngày Viêm ca Viêm ca, thật ra trong trường anh không quen biết ai cả, rất cô đơn.”
Tần Ấu Âm: ?
Cố Thừa Viêm tiếp tục phát huy: “Anh vừa tiếp quản câu lạc bộ trượt băng, những người bên cạnh không một ai tin tưởng anh sẽ làm nên trò trống gì. Hầu hết các thành viên đều lớn tuổi hơn anh, anh sợ bị bọn họ bắt nạt.”
Tần Ấu Âm: ??
Cố Thừa Viêm một mặt đầy vẻ thành khẩn: “Anh thảm hại cỡ này, một thân một mình, sao có đủ sức gìn giữ cái sạp to lớn như vậy, em xem như rủ lòng từ bi mà giúp anh được không.”
Tần Ấu Âm nửa tin nửa ngờ nhìn về nhóm nam sinh bất kể lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh đang đứng phía sau anh.
Trong lòng: ???
Thanh âm Cố Thừa Viêm giảm dần, thịnh trọng nói với Tần Ấu Âm: “Hơn nữa, em thông minh như thế, tính tình lại tốt, tổng thể là một người ôn nhu dịu dàng. Anh chỉ tin em thôi.”
Đột nhiên nhận được cơn bão lời khen, hai tay Tần Ấu Âm không biết để nơi nào, bên tai nóng rực, chiếc cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh đều ửng hồng.
Đường…
Đây là viên đạn bọc đường!*
(*) đạn bọc đường: cám dỗ bằng vật chất, những điều phù phiếm để lôi kéo con người sa ngã và biến chất.
Tuyệt đối không nên tin!
Dù là đền đáp, cô cũng lựa chọn cách khác, không thể ràng buộc cùng anh ở một chỗ.
Cố Thừa Viêm moi tim móc phổi nỗ lực nửa ngày trời, thấy cô vẫn kiên trì như cũ, đành lôi ra chiêu vô liêm sỉ nhất để giữ người lại. Anh lấy tờ đơn cô vừa ký đưa qua.
“Quan trọng nhất là, bạn học Tần Ấu Âm, em nhìn cho rõ. Mẫu đơn mà em ký tên này, là thoả thuận lao động, có hiệu lực ngay sau khi hai bên ký kết.”
Tần Ấu Âm sửng sốt, sau khi phản ứng được lời anh nói có ý gì, không tin nổi mà cầm lấy.
Cô là thấy mấy người đằng trước đều ký, cho nên mới ký theo. Còn tưởng rằng là mẫu đăng ký phổ thông, căn bản không để ý kỹ.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoá ra…
Là thoả thuận lao động?
Chỉ cần người ứng tuyển và chủ tịch câu lạc bộ ký tên, liền bắt buộc làm thêm ba tháng ở câu lạc bộ trượt băng?!
“Em xem, bạn cùng phòng em đã chủ động né đi rồi, tốt nhất là em ngoan ngoãn đi theo anh đi.”
Cố Thừa Viêm khéo léo nhấc cổ áo sau của cô lên, đồng thời quan tâm vỗ nhẹ lưng cô, một câu nói thốt ra, chắc chắn như đóng đinh mọi chuyện.
“Em gái nhỏ, tất cả những lời anh nói đều là thật, thoả thuận cũng là thật. Cho nên bắt đầu từ hôm nay, trong vòng ba tháng, anh là ông chủ danh chính ngôn thuận của em.”
Tần Ấu Âm bị anh dắt đi, giãy dụa một hồi vô ích, hoàn toàn khóc không ra nước mắt.
Cô đã nói mà-----
Đều là đạn bọc đường!
Lừa, gạt, người!
_
Nhiệt độ bên trong sân băng không thay đổi, vào cuối hè đầu thu, có phần lạnh hơn so với không khí ngoài trời.
Cố Thừa Viêm đặt con cừu nhỏ không trung thực kia xuống, nhặt áo khoác thể thao của mình lên, vòng qua người cô.
Vì muốn thoải mái khi vận động mà anh mua áo khoác kích cỡ lớn, khi Tần Ấu Âm mặc vào liền trở thành chiếc váy dài đến đầu gối, chỉ lộ ra hai bắp chân thon thả trắng nõn.
Nhìn cô rất giống búp bê nhỏ được bày biện tinh xảo trong tủ kính.
Cố Thừa Viêm nhìn ngắm đến độ đáy mắt bốc lên tia lửa, thấp giọng cười: “Khá hợp.”
Tần Ấu Âm nhíu mày cúi đầu, thầm than thở trong lòng: Khá hợp cái đầu anh!
Anh cao to dũng mãnh, nếu như để cô đứng bên cạnh so sánh, chính xác là một nốt chấm đen nhỏ, vừa lùn vừa tròn.
Nội tâm Tần Ấu Âm càng thêm phong phú, lại bị dáng vẻ uy nghiêm của Viêm ca bao phủ, không dám nói lời nào, nhẹ nhàng kéo ống quần anh nói: “Em không mặc, hơn nữa, em cũng không muốn kiếm tiền từ anh.”
“Bên trong rất lạnh, không được cởi ra.” Cố Thừa Viêm dừng động tác cô lại, ngồi xổm xuống kéo khoá áo lên, hệt như đang chăm sóc trẻ nhỏ, “Tần Ấu Âm, câu lạc bộ cần thuê người, gửi tiền lương là điều đương nhiên. Vì chúng ta là người quen, em còn có năng lực, hà khắc gì phải cố từ chối.”
“Hơn nữa, anh thật sự không phải tính toán em, ai bảo em trốn tránh anh làm gì? Nếu như anh không nghĩ ra mấy trò này, em vô duyên vô cớ đồng ý, mới là lạ đấy.”
“Lần trước lừa em chuyện đàn anh, anh không có ý gì xấu, chỉ là muốn đùa em một chút. Sau này anh hứa sẽ không tái phạm nữa, Tiểu Âm Âm, tha thứ cho anh được không? Đừng ghi thù nữa.”
Anh nhanh chóng đem tất cả việc mình làm thẳng thắn giải thích một lần, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán Tần Ấu Âm, không để cô phản bác: “Ngoan, lại đây, đi cùng ông chủ.”
Sân băng tốc độ diện tích không hề nhỏ, được thiết kế theo hình chữ nhận, xung quanh bao bọc bởi vòng tròn không gian mở, ngăn chặn bằng lan can làm từ kính. Đằng sau lan can là nơi huấn luyện viên và các cầu thủ nghỉ ngơi. Kế sau đó là các hàng ghế của khán giả.
Thực tế mà nói, không chỉ khán đài, mà nhiều chỗ trên sân băng đã có phần cũ kỹ tồi tàn, cần sớm đào thải.
Năm đó sau khi đội tuyển tỉnh chuyển căn cứ, nơi này được giao lại cho Đại Y. Đại Y một bên phát triển câu lạc bộ trong trường, một bên kinh doanh với bên ngoài, tiếp nhận những người nghiệp dư yêu thích trượt băng tốc độ cự ly ngắn. Việc bảo trì không diễn ra thường xuyên, tổn thất và chi phi cần thiết lại lớn, cho nên dẫn đến tình trạng hiện tại.
Tần Ấu Âm bị lời giải thích chân thành của Cố Thừa Viêm làm mềm lòng đôi chút, đi theo anh làm quen với môi trường hiện tại. Lúc này, phó chủ tịch đi tới: “Viêm ca, thành viên mới và cũ đều có mặt đầy đủ rồi, đang ở bên đó chờ anh mở họp!”
Cố Thừa Viêm gật đầu, anh để Tần Ấu Âm ngồi vào vị trí an toàn sau lan can, còn mình thì đổi đôi giày trượt đang đi từ nãy
Vừa ngẩng đầu, phát hiện Tần Âu Âm đang nhìn anh.
Anh cười: “Em qua đó trước đi, anh sẽ xong nhanh thôi.”
Tần Ấu Âm mím môi, ánh mắt dừng trên tay anh.
Đôi bàn tay đến cả lúc đánh nhau còn dứt khoát mạnh mẽ, hiện tại chạm vào giày trượt, lại có hơi run.
Tần Ấu Âm hoài nghi, có phải cô nhìn nhầm rồi không.
Cô không nói gì, cũng biết bản thân hiện giờ chạy trốn không được, cho nên ngoan ngoãn đi về phía đám đông đang tụ tập.
Vừa ra ngoài tầm bảy tám mét, chợt cảm thấy có một tia sáng loé lên.
Có một bóng đen trượt thành một hình vòng cung, hướng đến cạnh cô một cách nhẹ nhàng.
Ánh mắt cô không tự chủ lướt qua, chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người nọ ở xa xa, vạt áo mỏng bay trong làn gió, mà anh đang quay đầu nhìn lại, trượt về phía trước một cách rất ung dung, còn giơ cánh tay về phía cô vẫy chào ra hiệu.
Động tác uyển chuyển và dứt khoát, khiến cho sự do dự và bất ổn ban nãy của anh, giống như là ảo giác.
Đợi đến khi Tần Ấu Âm bước tới đám đông, Cố chủ tịch đã bắt đầu thuyết giảng.
“Theo thông lệ, mỗi tuần có hai hoạt động cố định, chỉ cần là ở trong câu lạc bộ, bất kỳ hành vi bất kỳ người nào, đều không được phép vi phạm nội quy câu lạc bộ, bằng không trực tiếp loại trừ.”
Từ năm nhất đến năm ba, cộng cả nam lẫn nữ được chừng hơn hai mươi người, đều im lặng không phản đối.
Cố Thừa Viêm mặt không biểu tình: “Những gì cần nói đã nói xong, cuối cùng, tôi là chủ tịch câu lạc bộ mới, năm nhất khoa thể thao Cố Thừa Viêm. Việc không thông báo trước là quyết định thống nhất của các câu lạc bộ, nếu như không hài lòng hãy đề xuất ra ngay, hoặc đứng dậy rời đi.”
Nói xong, Cố Thừa Viêm dừng chừng mười giây mới tiếp tục: “Nếu như không có ý kiến phản đội, vậy chúng ta vào chủ đề chính. Đầu tiên giới thiệu một chút, bạn học Tần Ấu Âm bên đó--”
Tần Ấu Âm vốn đang dựa vào lan can im lặng xem náo nhiệt, đột nhiên bị Viêm ca nhắc tên, cả người cứng đở, hai mắt mở to.
Lúc Cố Thừa Viêm bình thản nêu tên cô, thanh âm có xen lẫn ý cười: “Cô ấy là trợ lý chủ tịch, sau này bất luận là chuyện trong câu lạc bộ hay bất kỳ chuyện lớn nhỏ nào, lời của cô ấy nói, sẽ hữu nghiệm hơn tôi.”
Tần Ấu Âm bị hai mươi cặp mắt vây quanh, khẩn trương tới độ bất động, bám chặt vào lan can.
Cố Thừa Viêm ngược lại không thích tiểu móng giò của mình bị người khác nhìn chằm chằm, ho khan một tiếng cảnh cáo, kéo sự chú ý của đám đông trở lại: “Hai nhóm dưới đây, bắt đầu---”
“Đợi đã.”
Đột nhiên, một giọng nam thô bạo chen vào, cắt ngang lời nói Cố Thừa Viêm.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Cố Thừa Viêm tối đi một chút, nâng cằm nhìn sang.
Hàng ghế cuối cùng của đội, một nam sinh với dáng vẻ sẵn sàng ra trận, đầu đội mũ bảo hiểm và trang bị đầy đủ dụng cụ trượt chuyên nghiệp. Cậu ta cười nói: “Cố Thừa Viêm, tôi biết cậu, người đứng đầu đội tuyển của tỉnh. Nghe nói, có thể sẽ được chọn vào đội tuyển quốc gia.”
Cố Thừa Viêm im lặng.
“Vừa đến đã mang theo cả trợ lý, khá là phô trương đấy, chỉ là không biết cậu có năng lực để vênh váo không.” Nam sinh quăng mũ bảo hiểm, “Tôi cũng luyện tập mấy năm rồi, thành tích không dám so đo, ít nhất là mạnh hơn dân nghiệp dư. Chi bằng, chúng ta đọ sức một trận?”
Trong đội đột nhiên có tiếng hô hào.
Thanh niên trong thành phố yêu thích trượt băng tốc độ, làm gì có ai chưa từng nghe đến danh tiếng của Cố Thừa Viêm, bọn họ đều biết anh chính là một tuyển thủ thiên tài, dựa vào thành tích của người bình thường, căn bản không thể so với anh.
Nhưng nam sinh này ít nhiều cũng là cao thủ trong giới nghiệp dư, ngày thường vô cùng kiêu ngạo, cho rằng mình có khả năng bắt kịp giới chuyên nghiệp.
Nam sinh cười lạnh nói: “Chủ tịch Cố, mọi người chưa từng chứng kiến năng lực thật của cậu rốt cuộc là thế nào, ngộ nhỡ chỉ là tin đồn thì sao. Chỉ là tân sinh viên năm nhất, chúng tôi dựa vào cái gì mà phải chịu đứng dưới sự dẫn dắt của cậu?”
Ngữ điệu và thanh âm cậu ta tăng cao, hiển nhiên đối đầu ra mặt.
Tần Ấu Âm cảm nhận rõ ràng sự thù địch, lo lắng nhìn về phía Cố Thừa Viêm.
Đôi môi Cố Thừa Viêm cong lên thành một đường rét băng, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng nội dung trực tiếp chọc thẳng vào lòng tự trọng của đối phương: “Được thôi, có cần tôi nhường cậu một vòng?”
Một câu nói, trong nháy mắt thổi bùng ngọn lửa khiêu khích.
Tất cả mọi người trong câu lạc bộ trượt băng đều tụ tập bên cạnh vạch xuất phát của đường đua. Tần Ấu Âm cũng đứng trong không khí náo nhiệt đó, lại không nhịn được mà tiến gần hơn. Hồi ở Giang Nam, cô chưa từng đứng lên mặt sân băng, không dám tuỳ tiện đặt chân lung tung, chỉ có thể bám chặt trên lan can, cố gắng đứng nơi dễ quan sát nhất.
Nam sinh kiêu ngạo kia đã chuẩn bị đầy đủ, từ đầu đến chân bảo hộ không ít. Cậu ta liếc nhìn bộ quần áo thể theo của Cố Thừa Viêm, ngạo mạn nhướng mày: “Cho cậu thời gian chuẩn bị đấy.”
Cố Thừa Viêm cởi áo khoác tuỳ tiện ném sang một bên, thản nhiên xắn tay áo lên: “Đấu với cậu, không cần.”
Nam sinh nhíu mày, miệng phun ra lời cay nghiệt: “Nếu như thua mà bị thương, vạn lần đừng có ăn vạ đổ thừa tôi.”
Tiếng còi đầu tiên vang lên.
Hai người đứng trước vạch xuất phát, hạ thấp người, vào tư thế chuẩn bị.
Tần Ấu Âm nhìn chăm chú, bị không khí công kích qua lại giữa hai người làm cho tim gan nghẹn ứ lên đến cổ họng.
Cố Thừa Viêm và đối thủ chênh lệch thật sự quá rõ ràng, trên người anh không có bất kỳ đồ bảo hộ nào, trạng thái như thế này, ngộ nhỡ lát nữa anh---
Một loạt suy nghĩ chất đống khiến Tần Ấu Âm rơi vào trầm tư rầu rĩ.
Cố Thừa Viêm dường như cảm nhận được, nghiêng người sang, cánh tay hướng về phía Tần Ấu Âm, làm động tác xoa dịu.
Ngay sau đó, tiếng còi thứ hai thổi lên.
Một giây trước, Cố chủ tịch của bọn họ còn đang trưng ra cái bộ dạng uể oải lười nhác, nhưng ngay khi bắt đầu trận đấu, dường như một lần nữa tái sinh, vào thời điểm tất cả còn chưa kịp phản ứng, đôi chân dài của anh đột nhiên lấy sức bật dài trên đường băng. Thân hình dèo dai mạnh mẽ xuyên qua các tầng sương mù, chỉ một bước mà trong nháy mắt đã bỏ xa nam sinh kiêu căng bên cạnh.
Tần Ấu Âm căn bản không có thời gian để chớp mắt, nhịp tim tăng vọt theo anh.
Thân ảnh của Cố Thừa Viêm tựa hồ bóng ma trên mặt băng. Băng qua một khúc cua, anh nghiêng người chống một tat xuống dưới đất, động tác nhanh gọn đến mức dường như cô gần như không thể nắm bắt được hình bóng của anh.
Trượt một vòng trở về, nam sinh kia vẫn còn một lượt cuối cùng, anh nhàn nhã thay đôi tốc độ, cao cao tại thượng nhàn nhạt hỏi: “Nhường cậu một vòng, xem ra không đủ?”
*
From An An:
1. Lịch đăng: Mỗi ngày ít nhất một chương, cuối tuần có phúc lợi hai chương, Chủ nhật tui xin phép nghỉ ngơi một bữa.
2. Không có gì để bàn luận về tên chương, như mọi người đã biết, Viêm ca của chúng ta theo đuổi nóc nhà cũng bày mưu tính kế đủ kiểu, thông cảm chút, cho anh có cơ hội tẩy trắng (●´ω`●)
3. Viêm ca đích thị là: ra ngoài cá mập, về nhà cá con. Thách thức với anh thôi mà đã thế này, cùng chờ xem chương sau có người động vào chị bé sẽ bị anh xử lý thế nào nha (◡‿◡✿)
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
501 chương