Duy và Nhi cứ thế nhìn nhau chằm chằm không ai nói gì, nét mặt Nhi chợt nóng đỏ lên như quả cà chua, tim đập thình thịch loạn cả nhịp vội đứng dậy lúng túng cầm lấy chổi và đồ hốt dọn đống đổ vỡ do cô gây ra.
Nhi không dám quay mặt lại nhìn Duy vì ngại, cô lấy tay vỗ mặt mình cho tỉnh ra và định hình lại mọi chuyện, miệng thì thầm: "Bình thường... Bình thường, không có gì hết..."
Còn Duy thì ngồi đơ ra đó, tay khẽ chạm lên phía bên ngực trái của mình, anh có một cảm giác rất lạ, tim đập nhanh liên hồi nhưng nhanh chóng trở về bình thường, anh vớ lấy chai nước tu một hơi đến nữa chai rồi đứng dậy đi lên phòng.
...
Tối.
Nhi lục đục nấu đồ ăn tối dọn sẵn ra bàn rồi ngồi ôn bài để chuẩn bị cho kì thi sắp tới, cô làm đến sấp mặt rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Duy cũng cảm thấy hơi đói nên đi xuống dưới lầu để xem có gì ăn không, thì anh đã thấy đồ ăn được bày sẵn trên bàn đang còn bóng khói nghi ngút nhưng còn Nhi thì đang ngủ gục trên bàn với đống sách vở ngổn ngang.
Anh đi lại xem thử như thế nào, anh lắc đầu thở phắt một cái khẽ nói: "Giải sai hết, vậy mà thi vào trường Y, rớt là chắc rồi!", anh đưa tay gõ nhẹ vào đầu Nhi một cái khiến cô giật mình bừng tỉnh, tay vò lấy đầu tóc của mình than thở:
- Gì vậy, ai gõ đầu mình đấy? Đau quá đi mất!
- Làm như thế này sao đi thi hả cô? Lúc đó, tôi tốt nghiệp rồi cô còn chưa thi đậu vào trường Y đấy.
Duy nói với giọng dứt khoát, nét mặt vô cùng nghiêm túc khi nhìn vào đống bài Nhi đang làm mà chẳng đúng bài nào. Nhi vội lấy tay che bài mình lại vì cảm thấy xấu hổ và ngại ngùng khi để người khác thấy môn dở tệ hại của mình, ấp a ấp úng nói:
- Tôi làm sai... kệ tôi... Mà anh lo ăn cơm đi, cơm nguội hết bây giờ...
- Này, không biết làm sao không hỏi tôi? Biết đâu tôi có thể giúp cô! Dù sao mẹ cô cũng đã nhờ tôi dạy cô học còn gì.
Duy nói giọng đều đều rồi đi tới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nhi, kéo lấy cuốn vở cô đang giữ chặt trong tay, cầm lấy cây bút đỏ gạch gạch làm cô như bơ ra, chỉ biết nhìn anh gạch nát những trang vở của mình.
- Nhìn đây, tôi sẽ chỉ cho cô cách làm nhanh gọn bài này.
Thế là cả hai người gác tạm bữa ăn tối qua một bên, Nhi thì chăm chú vừa nghe giảng vừa ngắm nhìn Duy một cách thích thú, vì cứ nghĩ Duy là một người lạnh lùng có tính cọc cằn nên cô không dám hỏi không ngờ anh cũng có đôi lúc dễ chịu. Còn Duy thì cứ thao thao bất tuyệt giảng bài cho Nhi, anh chẳng biết cô có hiểu hay không nữa mà cứ thấy cô gật đầu lia lịa.
Cứ thế liên tục học như vậy làm Nhi thấy buồn ngủ chịu không nổi, cứ lấy tay bịt miệng ngáp ngắn ngáp dài, cố mở banh hai con mắt ra nhìn nhưng cứ nhắm lại hoài rồi cô gục đầu lên bàn ngủ luôn. Còn Duy thì chẳng để ý gì tự biên tự diễn như độc thoại nội tâm một mình vậy.
Lúc này anh mới dừng lại khi thấy Nhi lại ngủ gục lên bàn một cách ngon giấc như chú cún con, nhưng anh lại không làm phiền cô nữa mà để yên cho cô ngủ. Anh khẽ đưa tay có vẻ chần chừ rồi cũng chạm vào bờ má trắng hồng của cô vén gọn vài cộng tóc qua một bên, một lần nữa con tim loạn nhịp tức thời. Có lẽ như sự có mặt của cô gái này đã trở thành một phần quen thuộc trong ngôi nhà trống trải của anh, kể ra thì cô cũng đã qua nhà anh gần một tuần rồi thì phải.
Duy khẽ nhẹ nhàng bế cô đi lại ghế sô pha để cô nằm đó, lấy tấm chăn gần đó đắp cho cô rồi anh đi lại bàn ăn tối.
Đang ăn thì tiếng chuông điện thoại reo lên, anh mở máy nghe:
- Alo!
- Mày đang làm gì đấy! Hôm nay mày quên buổi hộp đêm ở Dark House rồi à?
- Mày không nhắc tao cũng quên. Giờ tao tới liền!
Duy tắt máy, không ăn nữa đứng dậy dọn hết đống đồ ăn rồi đi lên phòng thay đồ chuẩn bị tới hộp đêm.
"Bộp"
- A đau quá!
Nhi kêu lên, nét mặt nhăn lại một cách đau đớn khi ngủ say đến nỗi lăn luôn xuống dưới nền. Cô lại theo thói quen lấy tay vò lấy đầu tóc rối bù của mình chống tay lên ghế đứng dậy rồi ngồi phịch xuống.
Chợt Bảo Long từ đâu đi vào bắt gặp Nhi đang ngồi trước phòng khách, anh đến đây để gặp Duy lần cuối trước khi đi Thái Lan nhưng gặp Nhi – bạn gái của Duy nên trong đầu anh chợt nảy ra ý định mới, ánh mắt chứa đựng sự toan tính.
Nhi hơi ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Bảo Long nên cô có chút lúng túng, trong đầu cô nghĩ: "Cái tên này hại mình với Duy đây mà... Thôi kệ đi, chắc anh ta tới đây tìm Duy...", cô gượng cười nhìn Bảo Long nói:
- Anh tìm Duy phải không ạ, để em lên gọi anh ấy xuống gặp anh!
- À không cần đâu em, anh tới đây không phải gặp Duy mà gặp em, anh có chuyện muốn nói với em!
- Với em sao?
Nhi bất ngờ khi nghe Bảo Long nói vậy, cô thắc mắc không biết Bảo Long có chuyện gì muốn nói với cô nữa.
Cô cùng Long ngồi xuống ghê sô pha nói chuyện cùng với nhau, nhìn nét mặt của Long có chút gì đó thoáng buồn thể hiện sự đau khổ, Long gượng cười nói:
- Em là bạn gái của Duy, chắc em cũng hiểu Duy nhiều lắm phải không?
- Em...
- Chắc em cũng biết mối quan hệ giữa anh và Duy rồi đúng không? Thật sự lúc Duy nói lời chia tay anh thật sự anh rất đau khổ và bị tổn thương vô cùng khi Duy nói có bạn gái mới là em, Duy nói chán anh và không còn yêu anh nữa...
Long nói giọng nghẹn ngào, nước mắt lắng động hai hàng mi làm cho Nhi cảm thấy hơi bối rối trong tình huống khó xử này, Nhi tự thì thầm với mình: "Gì đây, sao lại kể lể với mình chuyện này làm gì chứ? Mình đâu phải bạn gái của Duy đâu... Mà tên này nói nghe sến súa nổi hết cả da gà rồi này, nhưng mà anh ta thật sự đang rất là đau khổ."
Thấy Nhi im lặng không nói gì Bảo Long tiếp tục giải bày, lần tỏ ra đau khổ:
- Anh xin em hãy rời xa Duy đi, anh thật sự không thể sống thiếu Duy được. Cuối tuần này, anh sẽ qua Thái Lan phẫu thuật chuyển giới, đúng với tính cách của mình. Anh muốn Duy là người có thể ở bên cạnh và động viên anh. Anh mong em sẽ thuyết phục Duy và rời xa Duy được không em?
- Em... Em... Chuyện này em... Thật sự thì giữa em và Duy...
- Thật sự giữa anh và em là người yêu của nhau, em không cần phải nói.
Duy từ phòng đi xuống nói cắt ngang lời của Nhi khiến cô và Long giật mình quay lại nhìn anh. Anh đi tới nắm lấy tay Nhi làm cô giãn căng đôi đồng tử nhìn anh, ánh mắt anh nhìn trừng vào Duy, trầm giọng nói:
- Cậu tới đây để nói mấy lời này với cô ấy cũng như vậy thôi, tôi sẽ không quay lại với cậu đâu. Chúng ta đi thôi!
Dứt lời, Duy đưa Nhi đi thẳng lướt qua mặt Long một cách lạnh nhạt ra khỏi đây khiến Long đứng đơ người ra nhìn hai người họ rời đi, siết tay lại trong sự tức giận.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
54 chương
105 chương
145 chương
96 chương