Nói rồi, Nhi lủi thủi gượng người đứng dậy đi vào trong nhà để tìm đồ dọn dẹp và còn nấu cơm không lại bị la nữa thì mệt.
Tối.
Sau một hồi luyện tập bóng rổ để chuẩn bị cho trận chung kết tại trường, Đức Duy cùng nhóm bạn đi vào trong nhà để nghỉ ngơi. Họ cảm thấy mệt nhoài ngồi phịch xuống ghế uống nước một hơi còn Đức Duy cởi bỏ áo thun vứt lên ghế sô pha, khoe các cơ bụng săn chắc cùng với bờ vai rộng thái bình dương đáng mơ ước khiến cho mấy đứa bạn phải ngắm nhìn mà suýt xoa, khen đủ kiểu.
- Công nhận mày có khuôn mặt đẹp rồi còn có vóc dáng chuẩn nữa, đẹp hết phần con người ta!
- Đã đẹp trai mà còn học giỏi, đau như mấy đứa mình.
- Bla...bla...
- Thôi đi, khen nữa nó điên lên thì mệt giờ!
Trọng Cường vỗ nhẹ vai mấy anh bạn rồi đi tới chỗ Đức Duy hỏi chuyện. Đức Duy làm mặt lạnh im lặng nãy giờ chẳng lên tiếng.
- Mày chia tay với Bảo Long rồi hả?
Trọng Cường nói giọng trầm thấp đủ để Đức Duy nghe được, anh chỉ gật đầu đáp lời.
- Ừ mày làm vậy đúng rồi đó, đừng để mẹ mày phát bệnh thì mệt lắm.
Cường vỗ nhẹ vai Duy an ủi, dù gì anh cũng là bạn của Duy nên anh cũng hiểu được chuyện Duy đang gặp phải.
Duy cho tay vào túi quần lặng lẽ đi lại gần bức tường kính ngó ra ngoài không gian bên kia, anh cảm thấy mình không thể nào quên đi được hình ảnh của Bảo Long, quên đi cái tình yêu 3 năm này, giờ anh phải làm gì để thay đổi được bản thân đây? Anh nghẹn ngào quay sang hỏi Cường:
- Tao phải làm sao đây mày?
- Mày đã đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?
- Rồi nhưng thật sự những lời khuyên của bác sĩ nó quá khó với tao để mà vượt qua được.
Duy nói mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu và buồn bực vì không làm được, hai tay anh cẤu chặt lại. Cường thở nhẹ một cái không biết nói gì vì anh cũng chẳng biết cách gì để mà nói nữa, chỉ biết vỗ nhẹ vai anh bạn mà thôi.
- Tao không muốn mẹ tao phải vì tao mà buồn như vậy!
Duy hậm hực nói.
- Tao hiểu mà, cái gì cũng phải từ từ.
Nói rồi, Cường chợt thấy cô gái đang cặm cụi giặt những tấm khăn trải bàn, anh chợt khẽ thầm: “Đó không phải cô gái lúc sáng sao? Mà cũng phải nghe con bé nói nó làm giúp việc ở đây mà. Tội nghiệp, mới tới đã phải làm quần quật rồi với lại nhà thằng Duy mới chuyển tới nữa...”
Cường đang nói thầm thì chợt có một luồng sáng chạy trong đầu anh, anh nhíu mày nhìn sang Duy rồi nhìn lại cô gái kia và rồi anh cũng có cách để giúp Duy chữa khỏi khỏi bệnh lý kia. Anh vội kéo sát Duy lại và nói khẽ:
- Tao có cách để chữa bệnh lý cho mày rồi?
Duy đưa mắt thắc mắc hỏi;
- Cách gì?
Ngay lập tức, Cường đánh mắt ra ngoài hướng cô gái kia và Duy cũng lần theo ánh mắt của Cường.
- Yêu cô gái đó đi!
Tưởng chừng sẽ nhận câu trả lời nhẹ nhàng thì Cường nhận lại một câu phủ phàng:
- Tao không thích!
Cường thở phắt một cái, cảm thấy muốn đánh vào khuôn mặt không góc chết này một cái mà cố kìm nén lại và mắng:
- Cơ hội tốt cho mày đó, cô gái đó xinh đẹp mà, mày yêu con nhỏ đó đi...
- Không thích!
Duy vẫn vậy vẫn giữ giọng nói lạnh lùng đó.
- Mày kén vừa thôi, lạnh lùng cũng vừa thôi. Không lẽ mày muốn mẹ mày có đứa con dâu là nam hả hả...
Duy mặc kệ cho Cường cứ nói vang vảng bên tai.
Bên ngoài hồ bơi kia, Tố Nhi mệt nhoài ngồi phơi những tấm rèm lên phía trên xào, mồ hôi ướt đẫm cả trán, cảm thấy ê ẩm cả người. Cô đứng dậy duỗi thẳng tay cho đỡ mỏi, miệng không ngừng than van: “Mới đây trời đã tối rồi, tại tay mình đau thôi không là cái đóng rèm này cũng giặt xong rồi... hey...”
Nhi đang càm ràm thì chợt cô nhìn vào căn phòng hướng đối diện kia, đập vào mắt cô là chàng trai đang khoe những cơ bụng săn chắc cùng với khuôn mặt đẹp không lối thoát làm cô không thể nào mà không nhìn được.
“Không ngờ, cái người đẩy mình lại có vẻ đẹp như ngôn tình sống như vậy...”
Nhi tựa vào cây mải mê ngắm nhìn không ngớt và điện thoại chợt reo lên, cô vừa nói chuyện vừa ngẩn ngơ nhìn:
- Mình nghe nè, Ngân!
- Mai đi xem bóng rổ ở trường Đại học y quốc tế Mỹ không?
- Có chứ. Thôi giờ mình đang bận ngắm nam thần rồi...
- Ai vậy hả?
-....
Ở bên trong nhà ấy, Cường vẫn diễn giải một bài ca thuyết phục vang vản bên tai Duy nhưng chẳng nhận lại phản gì từ anh. Duy chỉ nhìn thoáng qua Nhi rồi lại thôi chẳng quan tâm gì nhiều.
- Nói với mày tao đứt cả hơi!
Cường vừa thở vừa nói sau một hồi nói nãy giờ. Duy nhếch môi cười nhạt, trầm giọng nói:
- Tao đâu có bắt mày nói!
- Cái thằng, sao mày phủ phàng quá vậy...
Cường bực mình lao tới đánh nhẹ vào vùng bụng của Duy một cái và rồi anh chợt dừng lại khi nhìn thấy Nhi đang đứng mải mê nhìn về phía trong này, nhìn cũng đủ biết đang ngắm ai rồi. Cường vừa nảy ra một trò trêu đùa cô gái nhỏ kia vội kéo Duy lại nói khẽ:
- Ê mày, trêu cô gái kia đi!
- Tùy mày!
Ngay lập tức, Cường quay người mặt sát với Duy giả vờ như hai người ôm nhau làm cho những đứa bạn xung quanh phải lên tiếng:
- Hai đứa bay làm gì vậy?
-...
Bên ngoài Nhi vẫn đang nghe điện thoại của bạn mình, vừa đi vừa hóng hớt nhưng rồi cô bắt gặp cảnh tượng hai chàng trai trong đó đang làm cái hành động không thể tưởng nổi, làm cô thốt lên:
- Oh my god, họ đang hôn nhau!
Nhi như tá hỏa, ngạc nhiên căng tròn hai con mắt mà nhìn và rồi cô đẫm phải tấm rèm ở dưới nền gạch ngã nhào xuống hồ bơi.
“Xào...”
Nhi chìm hẳn dưới hồ bơi liên tục giãy dụa, những bọt bong bóng trong miệng cô học ra liên tục, cô phải làm sao đây cô không biết bơi.
Ở bên trong, Cường hớt hải nói lớn:
- Không xong rồi, mau ra cứu con bé đi, con bé ngã xuống hồ rồi.
Duy quay lại nhìn thấy Nhi đang giãy dụa dưới nước, theo phản xạ anh đẩy Cường ra rồi chạy đi và mọi người trong phòng cũng ngay lập tức chạy theo.
Nhi không thể chịu nổi nữa rồi, cô buông lỏng cơ thể và chìm xuống dưới đáy hồ, giờ cô chỉ thấy một màu đen kịt của tử thần chuẩn bị đưa cô đi mà thôi.
“Có ai không cứu tôi với!”
“Tủm”
Duy là người chạy ra đầu tiên và nhảy xuống hồ ngay lập tức cứu lấy Nhi khỏi hồ nước sâu.
Vừa ngoi lên mặt nước, Nhi bắt đầu ho sặc sụa và đang được một bàn tay ôm lấy cơ thể đưa lên bờ. Lên đến bờ, cô thở hổn hển nhưng cô bắt đầu thấy lạ ở vòng một của mình, dường như đang có bàn tay ôm chặt lấy thì phải. Cô ngước xuống nhìn, quả nhiên là thật, cô hét lớn lên:
- Biến thái!
Nhi đứng vùng dậy và vung tay giáng một cái tát thật mạnh vào mặt chàng trai có khuôn mặt nam thần ấy.
“Bép”
Mọi người có mặt đều giãn căng đôi đồng tử nhìn Đức Duy bị tát oan mà ngớ người hoảng hốt.
Duy chỉ bình thản đứng dậy, nhìn Nhi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi bước đi vào trong để lại phía sau những con người thẩn thờ đứng nhìn.
Cường thấy vậy vội đi lại chỗ Nhi lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
Nhi đang định trả lời nhưng nhìn thấy Cường là cô lại nghĩ đến chuyện anh với chàng thiếu gia kia khóa môi là cô sởn da gà mà chạy đi mất hút không thấy trăng sao gì luôn, làm cho Cường chẳng kịp nghe câu trả lời. Nhi vừa đi đường vừa xuýt xoa bàn tay lạnh cóng của mình mà nhõng nhẽo như mèo:
“Mẹ ơi, không ngờ thiếu gia nhà người ta lại là một người đồng tính, hết hi vọng rồi mẹ chẳng còn hi vọng nào cho con đâu... hu hu...”
...
Sáng, Nhi vẫn lủi thủi sang người ta để làm việc mà còn phải học hành. Cô vừa đi vừa nhớ lại chuyện hôm qua làm cô nổi cả da gà, miệng không ngừng lầm bầm:
“Mẹ ơi ghê quá, lần đầu tiên mới thấy cảnh đó luôn tưởng chừng có trong phim thôi chứ? Vốn dĩ mình fan của phim Thượng Ẩn nhưng mà coi thấy đâu đến nỗi nào...”
Nhi thở nhẹ một cái, đến nơi mở cổng đi vào nhưng cũng phải canh chừng vì sợ con chó hung dữ nó lại hung hăng sủa lên thì mệt.
Cô xách trên tay đóng túi đồ ăn để chiều nay còn làm bữa tiệc nhỏ cho đại thiếu gia nhà này vì xuất sắc giành được học bổng toàn phần của trường Đại học Stanford Mỹ. Cô đi vào trong nhà bếp và vứt phịch lên bàn, ngồi xuống thở hổn hển vừa lúc mẹ Đức Duy từ ngoài đi vào.
- Vất vả cho con quá, đi chợ một mình có mệt không con?
Bà Phương lo lắng hỏi khi thấy Nhi thở mệt nhọc. Nhi vội lên tiếng:
- Dạ không sao đâu, bác cứ để đó đi chiều con nấu hết cho. Mà công nhận anh Duy giỏi thật, con muốn học hỏi anh ấy rất nhiều mà khi nào anh ấy đi du học vậy ạ?
Nhi vừa nói vừa cảm thấy ngưỡng mộ cái người mà cô đã chửi hôm qua.
- Chắc cũng hết năm nay mới đi đó con! À, Nhi con lên phòng Duy dọn dẹp đi con.
- Dạ!
Nói rồi, Nhi mang tạp dề vào mang theo cả chổi lông gà đi lên phòng của Duy để dọn dẹp. Cô phải làm cho nhanh để còn ôn bài cho kịp không lại dồn dập cho cả đóng rồi làm không kịp.
Nhi gõ cửa chẳng thấy ai ra mở cửa, cô đành mở cửa đi vào. Đi vào bên trong, cô cảm thấy choáng ngợp khi chỉ thấy toàn sách là sách trên kệ chất đầy ngịt không chừa chỗ nào, cô chợt nói thầm:
“Anh ta chắc là con mọt sách rồi, thấy toàn là sách không, đã vậy chỉ toàn sách tiếng anh...”
Nhi lướt nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải thì chợt nhìn thấy ở trên bàn gỗ, có một mô hình chiếc du thuyền được xếp bằng khối gỗ 3D nhỏ cực kỳ đẹp khiến cô phải ngắm nhìn vì nó rất đẹp. Đòi hỏi người xếp phải khéo léo, tỉ mỉ mới xếp được mô hình con thuyền như thế này.
“Woa, đẹp thật! Không ngờ anh ta lại khéo tay như vậy, nếu mô hình này lỡ tay làm đổ một cái chắc anh ta không để yên đâu!”
Nhận thức được như vậy nên Nhi cũng không dám đến gần, thấy vậy được rồi. Cô ngó nhìn xung quanh vừa cầm cây chổi lông gà quét bụi và sắp gọn lại những cuốn sách trên giường.
Nhi đang nhặt những cuốn sách trên giường vô tình cô đánh rơi cuốn sách làm hất bay tùm lum ảnh xuống dưới sàn, cô lúi húi cúi người xuống nhặt ngay tức khắc. Nhưng khi cô nhặt lên thì cô ngồi phịch xuống vì ngạc nhiên khi nhìn thấy trong những tấm hình này Đức Duy chụp chung với một người con trai rất thân thiết ở một địa điểm du lịch đâu đó, miệng cô không ngừng lầm bầm:
“Nhìn họ thân thiết không khác gì các cặp đang yêu nhau vậy, đến cả mình là con gái còn phải ghen tỵ nữa... Nhưng người chụp với Đức Duy là ai vậy ta?”
Nhi nhíu mày xem những tấm hình còn lại mà quên cả dọn dẹp.
Đức Duy từ trong phòng tắm đi ra thấy người lạ ở trong phòng, anh bắt đầu cảm thấy khó chịu đi lại và lúc này thì cơn giận trong người anh bắt đầu xuất hiện lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy có người đang xen vào chuyện riêng của mình. Duy gằn giọng nói lớn lên:
- Cô đang làm gì trong phòng tôi vậy hả?
Nhi giật mình đứng dậy, những tấm ảnh trên tay cứ thế rơi tự do xuống sàn và đập vào mắt Duy khi những tấm hình đó bị khui ra. Ánh mắt sắc lạnh cùng với khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ của Duy làm Nhi cảm thấy sợ hãi. Cô lắp bắp nói:
- Tôi... tôi không có cố ý lấy những tấm hình này đâu, tại tôi dọn những cuốn sách trên giường thì bị văng ra thôi...
Nhi vừa nói vừa lui bước chân ra sau vì run và rồi cô dẫm phải cuốn sách gây trượt khiến cô ngã nhào ra phía sau, đập người vào cạnh bàn đau nhói nhưng cánh tay của cô đã không tự chủ được mà đụng vô mô hình con thuyền gỗ 3D làm cho nó sụp đỗ hoàn toàn.
Bao nhiêu khối gỗ đều văng tứ tung, Nhi chỉ biết giãn căng đôi đồng tử mà nhìn và lúc này cô biết chẳng thể nào yên phận với tên kia rồi.
- Chết rồi, làm sao đây, tôi không có cố ý đâu!
Nhi vội quay sang giãi bày với Duy tưởng chừng Duy sẽ hiểu cho hành động của cô vừa rồi chỉ là sơ sơ xuất thôi nhưng không, không phải vậy. Duy đi nhanh lại nắm chặt lấy tay Nhi kéo mạnh ra ngoài làm cô ngã phịch xuống sàn đau điếng. Anh gằn giọng nói:
- Tôi cấm cô lên phòng tôi lần nữa, không thì tôi sẽ giết cô biết chưa?
- Thật sự tôi không cố ý mà.
Nhi nén đau đứng dậy đi tới để giải thích nhưng vô ích đã vậy còn bị Duy đóng cửa sầm lại làm những ngón tay trái của cô bị kẹt lại nhưng cũng may rút ra kịp nhưng cô đau lắm. Nhi đi xuống phòng bếp không ngừng khóc vì đau, cô vừa thoa dầu vào những ngón tay bị kẹt vừa khóc, nước mắt cứ thế tèm nhem chẳng nhìn thấy gì. Cô thầm mắng:
- Người gì đâu cọc cằn, hung dữ như con chó ngoài kia vậy!... Ui da, đau quá...
Xế chiều.
Ở trong phòng, Duy như điên lên khi nhìn thấy mô hình mất cả hai năm mới dàn dựng được rốt cuộc thì bao nhiêu công sức đều đổ xuống sông xuống bể chỉ vì cô gái kia.
Anh kiềm nén cơn giận, nhặt gọn những tấm ảnh lên cho vào cuốn sách cất đi, chỉ có điều anh không biết cô gái kia có suy nghĩ gì về anh không nữa. Anh thầm nói:
“Liệu cô ta có biết mình bị bệnh lý đó không? Dù gì cô ta cũng đã thấy những tấm hình này rồi... Chắc mình điên quá!”
Duy vò đầu tóc mình vì bối rối khi có người biết được bí mật của anh. Anh vội lấy điện thoại gọi cho thằng bạn thân mình ngay lập tức.
-...
- Tao nghe nè!
- Cường, làm sao giờ con nhỏ giúp việc nhà tao biết chuyện của tao rồi?
- Biết gì?
- Con nhỏ đó nó vào phòng tao và nhìn thấy những tấm hình tao chụp chung với Bảo Long rồi, chắc chắn nó sẽ biết tao bị...
- Bình tĩnh đi, giờ mày xuống xin lỗi nói năng nhẹ nhàng với con bé được rồi, giải thích mọi chuyện đi. Tao qua nhà mày liền!
Nói rồi, bên đầu dây cúp máy. Duy cũng không còn cách nào khác, đành phải theo lời của thằng bạn thôi. Anh đành ngậm ngùi đi ra khỏi phòng đi xuống phòng bếp thì thấy Nhi đang cặm cụi vừa nấu ăn vừa lon ton học bài, anh ngán ngẩm lắc đầu khẽ thầm:
“Vừa nấu ăn mà còn học bài nữa, đúng hết ngõ nói...”
Nhi bận bịu vừa canh nồi cà ri gà vừa nghe điện thoại của Ngân để giảng bài.
- Ngân, cái công thức lượng giác bài 1 mình không hiểu...?
- Nhi mở sách toán nâng cao trang 163 ra có hướng dẫn trong đó...
- Đợi mình tí nha, nồi gà sôi rồi...
Nhi đẩy cuốn sách qua một bên đứng dậy rời khỏi bàn đi lại chỗ nồi gà, kẹp điện một bên tai, một tay thì giữ nồi một tay thì khuấy nồi cà ri.
- Ngân nói tiếp đi...
- Đang nấu ăn hay sao vậy?
- Ừ, một mình lo nấu bữa tiệc chiều này nè, Ngân qua giúp mình đi!
- Trời ơi cái con nhỏ này, vừa nấu ăn vừa học sao, hết chịu nỗi luôn! Để mình qua phụ!
- Thôi, qua nhanh đi... Ui da...
“Choang”
Nhi vô tình đụng tay vào nồi đang nóng sục sôi làm cô giật mình đánh rơi điện thoại xuống nền, tay đỏ cả lên. Cô cảm thấy đau rát vô cùng, vết thương cũ chưa lành giờ còn thêm vết tích mới nữa.
- Đau quá!
Nhi cứ loay hoay cuống cuồng tìm băng gạc y tế thì Duy không biết từ đâu đi tới kéo phắt tay cô vào trong bồn nước, xả nước xuống để làm mát chỗ bị phỏng. Anh bực bội nói:
- Tay bị phỏng thì lo mà xả nước lạnh liền đi chứ?
Mặt anh hiện rõ sự khó chịu khi thấy Nhi chẳng biết xử trí như thế ào, vậy mà cũng đòi học y.
Nhi cảm thấy hơi thốn một xíu nhưng cũng đỡ hơn nhiều vội thụt tay mình lại khỏi tay của Duy vì ngại. Cô im lặng không biết nói gì lúc này, chỉ đi lại bàn ngồi cầm bút lên làm bài tập mà thôi.
Duy thấy vậy thở nhẹ một cái, trầm giọng nói:
- Việc gì thì lo một việc thôi! Vừa nấu ăn vừa học nữa là sao?
- Anh đừng quan tâm đến việc của tôi!
Nhi nói nhưng chẳng thèm nhìn lấy Duy một lần, mà cứ cặm cụi ghi ghi chép chép. Duy đang định nói chuyện với cô nhưng lại thôi chẳng muốn nói nữa.
- Đức Duy!
Có ai đó gọi tên, Duy và Nhi đều quay lại nhìn. Duy bất ngờ khi nhìn thấy Bảo Long xuất hiện ngay tại nhà anh.
Bảo Long đi lại gần Duy mà không quên liếc nhìn Nhi, anh nhẹ giọng nói:
- Duy, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!
- Cậu ra ngoài kia trước đi!
Nói rồi, Duy đi lại tủ y tế lấy băng gạc và đi tới chỗ Nhi bỏ lên sách cho cô nhẹ giọng nói:
- Dán vào đi, lát bạn tôi có tới thì ra tiếp họ vào dùm tôi.
Bảo Long nhìn thấy cô gái này có vẻ quen quen giống như cô gái mà Duy đã hôn vào tối đêm đó làm anh có hơi khó chịu. Anh đi ra ngoài trước đợi Duy.
Ở bên ngoài, Duy và Long ngồi trên ghế gỗ nói chuyện qua lại, nơi mà Nhi có thể nhìn thấy được cảm xúc trên khuôn mặt của họ như thế nào chỉ qua bức tường kính.
Cô bắt đầu nổi chứng thắc mắc: “Sao nhìn anh kia quen quen giống như trong hình vậy ta... Không lẽ là người tình của Duy, oh my god!”
Cô vừa nói vừa cầm cuốn sách nhìn ra ngoài, cố nghe họ đang nói gì, Ngân thấy vậy vội đi tới vỗ nhẹ vai cô hỏi:
- Đang làm gì lén la lén lút vậy?
- Suỵt... là người tình của Duy đấy!
- HẢ?
Ngân ngạc nhiên khi nghe Nhi nói vậy, cũng a dua hóng hớt theo.
- Này hai cái cô kia, nghe lén chuyện người khác không tốt đâu?
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ Cường làm cả hai đơ ra mà chạy nhanh lại lo làm việc của mình. Đợi Cường đi ra phía trước rồi, cả hai thở phào nhẹ nhõm.
- Thật tình, làm việc trong cái nhà này hết gặp tên thiếu gia khó ở còn gặp thêm anh bạn của anh ta nữa, đúng là cùng một tính cách...
Nhi vừa nhặt rau vừa than thở còn Ngân thì đang mê mẩn khi được gặp Cường.
- Nhi ơi, anh Cường đẹp trai quá! Mình học cùng trường với anh ấy nhưng khác khoa. Nghe nói anh Cường với Đức Duy đều săn được học bổng toàn phần của Đại học Stanford Mỹ đó. May quá, hôm nay Nhi kêu mình qua đây phụ nấu tiệc này...
- Thôi đi cô nương làm giùm tôi với!
Nhi đánh nhẹ vào vai Ngân để cô tỉnh mộng mê trai.
Bên ngoài.
Bảo Long và Đức Duy vẫn nói chuyện qua lại nhưng đã xảy ra mâu thuẫn trong lời nói. Vẻ mặt Đức Duy hiện rõ sự bất mãn chẳng muốn nghe lời nào từ Long nói. Mặc dù Long thấy thái độ của Duy như vậy nhưng anh vẫn nói như bình thường:
- Cho dù cậu có phản đối chuyện tớ phẫu thuật chuyển giới, tớ sẽ vẫn làm để được...
- Thôi đừng nói nữa được không?
Long chưa kịp nói hết câu thì Duy cắt ngang, thật sự anh đã quá mệt mỏi với chuyện này lắm rồi.
- Hãy hiểu cho mình được không Duy, mình sẽ làm mọi thứ để có được tình yêu của cậu và mình sẽ phẫu thuật chuyển giới để sống đúng với thân phận của mình.
Long vừa nói vừa nói níu lấy tay của Duy, ánh mắt hiện rõ nỗi khát vọng với những gì anh vừa nói. Nhưng tưởng được Duy sẽ đồng cảm và đồng ý chuyện này ngược lại Duy đứng dậy, nói một câu lạnh nhạt:
- Tùy cậu!
Nói rồi, Duy lạnh lùng bình thản đi vào trong nhà để chuẩn bị tiệc đãi bạn bè. Anh hiểu những gì Long muốn nhưng anh có khuyên cỡ nào thì Long vẫn cứ nhu nhược thực hiện chỉ khiến cho anh càng thêm có lỗi mà thôi, nhưng giờ chẳng còn cách nào để khuyên nhủ nữa, anh bắt buộc phải lựa chọn lấy người thân của anh mà thôi. Anh không muốn mẹ phải vì anh mà đổ bệnh ra đó.
Long cáu chặt tay vào thành ghế, ánh mắt hiện rõ tia nhìn của sự quyết tâm, anh khẽ nói:
“Cho dù cậu có bạn gái rồi nhưng tôi vẫn muốn có được cậu! Duy, cậu hãy đợi đó rồi một ngày chúng ta sẽ có lại tình yêu như ban đầu thôi!”
Dứt lời, Long đứng đây đi vào trong nhưng vô tình thấy cô gái mà Duy đang quan tâm ở phòng bếp cặm cụi nấu ăn thì anh lại nảy sinh toan tính. Anh lấy trong người ra gói thuốc màu trắng, nhếch môi cười nhạt: “Trước khi tớ phẫu thuật chuyển giới, tớ muốn được nhớ tới mùi hương trên cơ thể của cậu vào trí nhớ, Duy à!”
Long cười thỏa mãn trên môi sau khi có được dự định trong người, anh đi vào trong gian bếp nơi Nhi đang nấu ăn.
- Em ơi, có nước suối để lạnh không em?
Bảo Long từ ngoài đi vào, nhẹ giọng nói. Nhi vui vẻ đáp lời:
- Dạ có, để em lấy cho anh!
Nhi đi lại tủ lạnh lấy chai nước suối đưa cho Bảo Long, Long vui vẻ cầm lấy và nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn em! Mà em đang làm gì vậy?
- Dạ em đang nêm lại nồi súp gà thôi!
Nhi cầm lấy muỗng nếm vị của nước súp. Long nhìn sang bàn thấy có chai rượu nho, đang mở nắp liền hỏi:
- Chai rượu này mang lên phòng trước hả em?
- Dạ, rượu này chỉ có anh Duy uống thôi còn những người khác thì uống bia!
Nhân lúc Nhi đang nấu ăn không để ý, Long lấy trong người ra gói thuốc màu trắng nhanh chóng cho vào chai rượu lắc đều và đổ ra hai cái ly.
- Anh mang hai ly rượu này lên phòng trước nha!
- Anh mang lên đi.
Nói rồi, Long mang hai ly rượu vừa đi vừa nhếch môi cười đắc ý.
Nấu xong cái nồi súp gà, Nhi cảm thấy mệt nhoài ngồi phịch xuống ghế ôm lấy chai rượu mà cô tưởng là nước ực đến một hơi không ngừng nghỉ.
- Đã quá, không biết Ngân đi đâu mất tiêu rồi! quái, mình uống rượu hả trời?
Lúc này Nhi mới chợt nhận ra mình đã uống nhầm rượu đã vậy còn uống một hơi như nước lạnh. Đột nhiên uống xong chai rượu, cô cảm thấy khó chịu trong cơ thể vô cùng, nhiệt trong cơ thể nóng lên bất chợt, cô khẽ nói: “Sao kỳ vậy ta, cơ thể khó chịu quá vậy trời...”
Cô lấy tay phẩy phẩy để lấy hơi gió mát, nhưng một lúc cô thấy khó chịu hơn muốn giải phóng cơ thể bây giờ. Cô đi lên trên phòng, bám tay vào tường cố lết xác để vào phòng vệ sinh, hai ánh mắt lờ đờ chẳng thấy gì.
Ở dưới phòng tiệc, Duy và Cường cùng bạn bè ăn uống vui mừng hòa mình trong tiệc tùng. Duy đứng tựa vào tường bấm nghe điện thoại của mẹ, kết thúc cuộc gọi anh đang định đi xuống bếp lấy nước lọc uống thì Long từ đâu đi tới đưa cho anh ly rượu.
- Uống ly rượu này đi!
Duy không nói gì chỉ cầm lấy uống một hơi rồi bỏ ly lên bàn đi lại chỗ Cường ngồi. Long nhếch môi cười thỏa mãn: “Sẽ không sao đâu, Duy à !”
Sau một lúc, Duy cảm thấy cơ thể của mình khó chịu vô cùng và nóng lên bất thường, anh nhíu mày nói với Cường:
- Cường, bật điều hòa lên đi, tao thấy nóng quá.
Duy vội tháo bớt vài hạt cút trên áo ra.
- Tao bật rồi mà, mà mày khó chịu đâu hả?
Cường thấy sắc mặt của Duy có vẻ gì đó không ổn, lo lắng hỏi.
- Chắc tao uống rượu hơi nhiều!
- Trời, tửu lượng yếu vậy mày.
Cường đánh nhẹ vào lưng Duy một cái rồi mỉm cười.
- Thôi, chơi tiếp đi.
Cường cùng với bạn bè tiếp tục nâng ly hòa vào cuộc vui. Duy cố chịu đựng nhưng không thể kiềm chế nữa rồi, anh cảm thấy khó chịu đến mức muốn giải phóng cơ thể ngay bây giờ. Tự dưng trong lòng anh trỗi dậy niềm ham muốn chuyện đó, anh cũng không hiểu sao mình bị như vậy nữa. Anh nói khẽ với Cường:
- Mày ở đây với mấy đứa đây, tao mệt quá chịu không nổi rồi.
Vừa dứt lời, Duy vội đứng dậy rời khỏi đây ngay chẳng kịp để Cường nói lời nào.
Thấy Duy rời khỏi, Long cũng lập tức biến mất khỏi bữa tiệc.
Nhi cố gắng mở lấy chốt cửa đi vào phòng vệ sinh nhưng vừa mới bước vào, cô vẫn nhận ra được đây không phải là phòng vệ sinh mà phòng ngủ của ai đó.
“Hình như không phải phòng vệ sinh thì phải... Y thôi mặc kệ đi, chịu hết nổi rồi!”
Nhi cởi phanh áo váy sơ mi vứt xuống nền, chỉ còn lại mỗi chiếc váy hai dây mỏng tang, tay cô liên tục cào cấu vào người vì khó chịu. Cô cảm thấy mắt mình cứ mờ mờ ảo ảo, cơ thể cứ lâng lâng muốn được cái gì đó làm cho thoải mái. Cô không ngừng càm ràm:
- Tự dưng cơ thể mình khó chịu vô cùng, chắc lên giường ngủ thôi!
Nói rồi, Nhi nằm phịch xuống giường đắp mền lại nhưng cứ trở mình liên tục vì không ngủ được.
Ở bên ngoài, Duy cũng rơi vào tình trạng giống Nhi, anh cố chống tay vào tường để đi về phòng, tay cứ liên tục bấu lấy áo sơ mi giật hết hạt nút áo ra, làm văng tứ tung dưới nền.
Long đứng vòng tay đứng tựa vào tường ngay trước phòng Duy, nhếch môi cười và rồi vờ như lo lắng đi lại đỡ Duy, nhẹ giọng nói:
- Cậu bị sao vậy?
Duy im lặng không nói gì, cảm thấy muốn giải quyết niềm ham muốn này và anh đã đẩy Long mạnh vào tường định trao những nụ hôn cuồng nhiệt và giải phóng cơ thể ngay bây giờ.
Long có chút giật mình khi Duy đẩy mình vào tường như vậy nhưng rồi Duy cố giữ ý thức lại và lắc đầu mạnh. Anh chợt nhận ra người trước mặt anh là Long, anh không thể làm như vậy được. Anh đẩy mạnh Long ngã phịch xuống sàn rồi nhanh chóng mở cửa đi phòng.
“Cạch”
Long như tức điên vì lỡ mất cơ hội và đấm mạnh xuống sàn để trút giận.
Duy đóng chốt cửa lại, ngay lập tức đi vào trong cởi áo sơ mi vứt xuống sàn và tay cấu chặt vào cạnh bàn để kìm nén đến nỗi gồng lên các cơ tay.
Nhi thì cứ trở mình qua lại liên tục, cô bực bội hất tung tấm chăn ra mà càm ràm:
- Khó chịu quá! Mắt thì cứ lờ đờ chẳng thấy gì cả...
Nghe thấy giọng nói của ai đó, Duy quay lại thì thấy Nhi đang nằm trên giường, anh chẳng thể nào mà kiềm chế được nữa mà đi nhanh lại chỗ Nhi nằm, làm việc mình muốn và Nhi cũng đã thoải mái để việc đó diễn ra vì nó khiến cô dễ chịu hơn.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
53 chương
22 chương
70 chương
13 chương