Ảnh đế và phó tiên sinh của cậu ấy
Chương 80 : Du hồn
Mãi cho đến buổi tối Hứa Bạch được Khương Sinh nhắc nhở mới thấy được một trận cuồng hoan quy mô lớn của fan CP. Tấm ảnh cưỡi ngựa kia như bảo vật trấn CP được chuyển phát điên cuồng, thậm chí rất nhiều người không phải fan CP, cũng không phải người hâm mộ của Hứa Bạch, cũng tham gia chuyển phát.
Hai người cưỡi ngựa đồng hành, một Hiệp khách soái khí, một thân sĩ tao nhã, thời không đảo điên lóa mắt người xem, cũng không khiến người ta cảm thấy có gì không hòa hợp. Càng trùng hợp hơn, tấm ảnh này không có chi tiết nào ái muội, nhưng lại làm người ta cảm thấy chỗ nào cũng hài hòa, một cặp trời sinh.
Chỉ mới bùng nổ một ngày, trên mạng đã cho ra đời hàng loạt đồng nghiệp văn “Thân sĩ x Hiệp khách”, văn phong đặc sắc cốt truyện nổi bật. Hứa Bạch tùy tiện click mở mấy truyện xem thử, nhịn không được bĩu môi, đúng là tà giáo mà.
Hiệp khách và thân sĩ, nhìn kiểu gì cũng là Hiệp khách một thân võ nghệ chiếm thượng phong chứ? Vì sao cậu lại là thụ? Đã từng ở vị thế tương đương với đại thân Viện Văn học, Hứa Bạch cảm thấy chuyện này không thể nhẫn, vì thế tự mình xuất đao viết một bộ “Hiệp khách x Thân sĩ”, đăng bằng tài khoản phụ của mình.
Tài khoản phụ của cậu tên là “Du hiệp Tây Hồ”, vì chia sẻ rút thăm trúng thưởng chưa bao giờ trúng nên được mệnh danh là cẩm lý đen, thu hút số ít người thuộc đảng ha ha. Lại bởi vì cậu ngẫu nhiên sẽ viết chút văn chương hoặc vè đăng lên mạng, cũng có vài người tôn sùng cậu là đại thân, fan tăng lên không nhiều không ít vừa chạm mốc năm vạn.
Sau khi Hứa Bạch đăng truyện, rất nhiều người tưởng cậu viết tùy bút mới, kết quả vừa click vào đã thấy, thế mà lại là đồng nghiệp văn. Một đám người liên tục bình luận “Hồ thần 666” cho cậu, cũng bắt đầu nghi ngờ cậu là gay.
Không thể không nói ánh mắt quần chúng nhân dân sáng như tuyết. Nhưng Hứa Bạch không dao động, làm cậu điêu đứng chính là những người đọc truyện cậu viết, đều nhất trí cho rằng thân sĩ tiên sinh mới là công, cũng tự quyết nâng Hứa Bạch lên hàng lão đại.
Hứa Bạch không phục lắm, đọc từ đầu tới cuối ba lần, lúc này mới phát hiện mình đã vô thức tái hiện đời sống thường nhật của mình và Phó Tây Đường trong áng văn.
Nhưng vậy thì có sao? Lực bạn trai không gì sánh kịp của cậu đấy thay? Quý anh chị em trên mạng mù hết rồi sao!
Tính tới tính lui, thôi không chấp nhặt với các cô ấy, Hứa Bạch ôn hòa nhã nhặn mà nghĩ. Sau đó lại giấu diếm tài khoản phụ của mình thật kỹ lưỡng, kiên quyết không để Phó Tây Đường phát hiện, nếu không thì mất mặt quá rồi.
Thời gian thấm thoát, Tết đã sát một bên. Chức nghiệp diễn viên này không có kỹ nghỉ, bề ngoài bóng bẩy, thực ra lại vất vả. Đoàn phim vì để kịp tiến độ, một ngày nghỉ cũng không có, Tết này Hứa Bạch đành trải qua cùng đoàn phim. Đương nhiên, còn có cả Phó Tây Đường và A Yên.
Ba người cùng ngồi trong phòng ăn của khách sạn ăn tất niên, sau đó Hứa Bạch không ngoài ý muốn nhận được lời chúc của mẹ.
Bạch Tố Trinh của núi Thanh Thành: Nhóc con của mẹ, năm mới vui vẻ nhé, thực lòng mong năm tới con không phải lẻ bóng một mình nữa. Nhóc con đáng thương, một mình lẻ loi hiu quạnh ở đoàn phim, bạn gái bạn trai cũng không có nổi một người, tội nghiệp quá.
Bạch Tố Trinh của núi Thanh Thành: Cho con một bao lì xì lớn.
Hứa Bạch đọc xong, vừa cảm động lại vừa áy náy. Tuy rằng đối với tuổi thọ đằng đẳng của yêu quái bọn họ, con trẻ thành niên rồi sẽ rời khỏi cha mẹ ra ngoài lang bạt là chuyện thường tình, thậm chí có kẻ đi một lần là vài thập niên. Nhưng hòa nhập với văn hóa nhân loại lâu rồi, Hứa Bạch khó tránh khỏi có lối tư duy của nhân loại, cảm thấy đoàn viên ngày Tết cũng là một sự kiện quan trọng.
Cậu gửi lại cho mẹ một bao lì xì đỏ thật dày.
Knoxville ngày mai: Chúc ba mẹ năm mới vui vẻ, chờ con quay xong bộ phim này sẽ về Hàng Châu thăm ba mẹ.
Bạch Tố Trinh của núi Thanh Thành: Moa moa moa moa moa! Nhóc con làm việc chăm chỉ nhé, ba con gọi mẹ rồi, mẹ đi đây!
Nhìn mấy câu này, Hứa Bạch nhớ tới niệu tính trước sau như một của mẹ, bỗng sinh ra chút nghi hoặc, sau đó hỏi: Mẹ, mẹ đang ở đâu?
Bạch Tố Trinh của núi Thanh Thành: Mẹ ở Iceland, ba con ấy, không biết bị làm sao. Nghe nói năm nay thầy Vương nhà bên đưa vợ đi châu Âu hấp hôn hưởng tuần trăng mật, ông ấy cũng muốn đưa mẹ đi Iceland ngắm cực quang, con nói xem lão đầu gỗ này cũng thật là, dạo chơi Tây Hồ là được rồi, sao phải đi xa như vậy.
Bạch Tố Trinh của núi Thanh Thành: Có điều cũng vừa đúng lúc, chúng ta có một nhà bà con xa ngụ ở gần đó, ăn Tết ấy mà, đi thăm thân thích một chút cũng hay, con nói có phải không?
Bạch Tố Trinh của núi Thanh Thành: Bà chủ nhà miệng ngọt quá đi hà, còn nói năm nay mẹ chỉ có ba mươi tuổi, bảo dưỡng quá tốt, à mà mỹ phẩm dưỡng da mẹ dùng gần hết rồi, cửa hàng miễn thuế ở sân bay thật là lớn, buồn rầu ghê…….
Hứa Bạch không quá hiểu tâm lý ganh đua của mấy yêu trung niên, cũng kiên quyết phủ nhận mình rõ ràng ý tứ trong lời của mẹ, kiên quyết kéo đen quý cô Bạch Tố Trinh này.
Hừ, hai người đã đánh mất đứa con này.
Nhóc con tức giận, xoay người vùi mình vào ôm ấp của Phó tiên sinh.
Ba tháng sau, Hứa Bạch chính thức hơ khô thẻ tre, về lại Bắc Kinh. Nhưng cậu vẫn chưa được rảnh rỗi, lại phải tiến vào một đợt tuyên truyền bận rộn hơn, “Chuyện ở đường số 09 phố Bắc” chính thức phát hành.
Bộ điện ảnh này chính thức khởi chiếu vào ngày một tháng năm, ngoại trừ tuyên truyền trước công chiếu, Hứa Bạch còn phải tham gia gameshow cùng đoàn phim. Tin tức được xác thực, fan Hứa Bạch kích động tới mức muốn tới miếu tạ lễ thần linh.
Hứa A Tiên nhà các cô rốt cuộc cũng chịu lộ diện, không còn là một năm chỉ thấy vài tấm thời trang sân bay và ảnh bìa tạp chí nữa, mà là gameshow có thời lượng hơn một giờ! Các cô có thể ngắm Hứa A Tiên hàng thật giá thật trong tiết mục! Hứa A Tiên bằng xương bằng thịt biết nói biết cười!
Chu Tử Nghị còn cố tình chụp màn hình các bình luận của fan cho Hứa Bạch xem.
Chu Tử Nghị: Đã thấy rõ chưa, xem cậu bức fan của mình như thế nào này, lương tâm cậu không cắn rứt hả?
Chu Tử Nghị: Nhìn nhà người ta đi, hot search nhà người ta, đại gia lưu lượng kia kìa, cậu học được chút nào chưa?
Knoxville ngày mai: CP của em rất hot mà?
Chu Tử Nghị: Mỗi ngày cậu đều phát đường sao? Trừ lần cưỡi ngựa đó, có tấm nào cậu chụp chung với Đại lão bản nữa không? CP xây cả năm rồi, mới lên hình chung được vài lần, còn dám không biết xấu hổ tự xưng mình xào CP?
Hứa Bạch nhìn di động, hơi không phục trong lòng, lại tiếp tục đôi co ——–
Knoxville ngày mai: CP của người khác là giả, của em là hàng thật, hàm lượng vàng không giống nhau. Thương gia uy tín, không lừa già dối trẻ.
Chu Tử Nghị: Anh đm cậu, đăng weibo đi, thân.
Chu Tử Nghị: Anh gửi ảnh chụp cho cậu, cậu chọn hai tấm đăng lên đi, ngàn vạn lần đừng đăng ảnh do cậu bấm máy, cảm ơn. Nếu đăng ảnh cậu chụp, anh đây thắt cổ trước cửa chỗ cậu ở.
Knoxville ngày mai: [[Hình ảnh]] [[Hình ảnh]] [[Hình ảnh]]
Chu Tử Nghị: Ở đây ra vậy? Ai chụp cho cậu hả?
Knoxville ngày mai: Phó tiên sinh đó, ảnh chế tạo camera chuyên dụng để chụp em. Đẹp không?
Chu Tử Nghị: ………
Chu Tử Nghị: Cậu đăng đi [con tim này mỏi mệt quá.jpg]
Hứa Bạch chiến thắng Chu Tử Nghị trong cuộc đấu võ mồm lần thứ một trăm linh một, mỹ mãn hí hửng đăng weibo.
Phó Tây Đường làm phó nháy cho Hứa Bạch tất nhiên ảnh chụp đã tự mạ lớp u mê, một khi công bố liền nhận được quần chúng nhiệt liệt hoan nghênh. Hơn nữa, khác với street style hay chụp trong studio, những tấm ảnh này đều chụp sinh hoạt thường ngày, mỗi tấm đều là góc nhìn bạn trai. (view angel)
Hứa Bạch trong ảnh không trang điểm không khoát hàng hiệu lên người, chỉ mặc một bộ đồ bình thường ở nhà. Có tấm cậu buộc củ tỏi ngồi trên ghế nhỏ cao cao pha cà phê; có tấm lại đầu tóc bù xù, lười biếng ngả trên sofa lười đọc sách; thậm chí là ngồi trực diện người chụp ăn bánh bao nhân trứng sữa, phát hiện mình bị chụp lén thì ngẩng đầu nhìn thẳng ống kính cười tươi.
Fan Hứa Bạch vui mừng như trẩy hội, một loạt ảnh tung ra, như thể bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, nện lên đầu làm càng cô suýt hôn mê. Phải biết là quý ngài Hứa A Tiên đây chuyên tâm làm nông, năm trước là suốt cả năm không ra mắt lấy một tác phẩm mới
Các fan đành cắt nối biên tập các tác phẩm điện ảnh cũ của Hứa Bạch, chế ra một video tự sướng , đem tất cả nhân vật Hứa Bạch từng đóng ra xào thành một câu chuyện mới.
Chắc là chế từ nhan đề gốc của phim Thất Tiên Nữ – Hoan Thiên Hỷ Địa Thất Tiên Nữ (tiếng Trung: 欢天喜地七仙女)
Hứa Bạch xem mà dở khóc dở cười.
Cậu càng không biết là Phó Tây Đường đã xem qua toàn tập, còn tặng thưởng rất nhiều xu.
Về chuyện hạt giống hoa, Hứa Bạch chưa từng từ bỏ tìm kiếm. Không tìm được manh mối từ chỗ An Bình, cậu bắt đầu càng quét sách cũ. Có lẽ cậu có thể tìm được một quyển đã tự hình thành thế giới, mà dòng thời gian của quyển sách vô tình trùng với thời gian hạt giống hoa bị thất lạc, như vậy Thương Tứ có thể tiến vào sách truy rõ đầu đuôi.
Mộng tưởng thì luôn phải có, biết đâu có ngày chuyện thành thì sao?
Sau đó cậu lại nghĩ, hạt giống hoa rơi vào lồng sắt hình thuyền lớn, đây là sự thật được Phó Tây Đường và Thương Tứ xác nhận, hạt giống kia chắc chắn ở trong đó. Nhưng kết quả là lồng sắt trống không, chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hứa Bạch nghi ngờ có người lấy mất hạt giống trước khi họ mở lồng sắt, nói một cách chính xác hơn chính là có người đã nhặt được lồng sắt trước Phó Tây Đường. Tính từ khi Bắc Hải rơi vào hồ cho tới khi Phó Tây Đường nhặt lồng sắt lên, ở giữa trống khoảng vài tiếng đồng hồ. Kể từ đó, Phó Tây Đường vẫn bảo quản lồng sắt bên người, gần như không có khả năng bị động tay động chân ——— nói cách khác, việc hạt giống biến mất phát sinh trong vài giờ đồng hồ kia.
Sau khi Hứa Bạch nói ra suy đoán này, A Yên cảm thấy rất có lý, Thương Tứ trùng hợp tới nhà làm khách đánh ngáp nói: “Ta đã sớm điều tra rồi, người cá kia không đầu thai, hồn phách của cô ta không biết đã đi đâu rồi.”
“Hả?” Hứa Bạch ngạc nhiên.
Thương Tứ có vẻ ngủ không đủ giấc, cả người nằm dài chiếm hơn nửa cái sofa. Phó Tây Đường ngồi xuống đối diện anh ta, “Tinh Quân cũng không điều tra ra?”
“Không, thế gian ngàn vạn du hồn, tìm từng cái thì phải tìm tới tháng năm nào?” Thương Tứ nhìn Phó Tây Đường vẫn bộ báng ung dung, trợn trắng cả mắt, “Ta nói này lão Phó, ta ở chỗ Tinh Quân lật sách lật lâu tới vậy, ngược lại ngươi thì chạy theo khắp nơi nơi thăm ban bạn trai nhỏ nhà mình, có thấy xấu hổ không?”
Phó Tây Đường: “Không có.”
“Sách? Sách gì?” Hứa Bạch tò mò.
Phó Tây Đường chậm rãi giải thích cho cậu, Tinh Quân chưởng quản âm phủ, trong tay anh ta chính là sổ sách ghi lại tất cả luân hồi chuyển thế của sinh linh trên thế gian. Chỉ là Thần Minh lần lượt ngã xuống, thủ hạ của Tinh Quân theo đó ngày càng ít đi, Hắc Bạch Vô Thường cũng mới tuyển vài năm trở lại đây. Thế kỷ trước trùng hợp gặp nhân gian đại loạn, sổ sách trên tay Tinh Quân bị ngắt quãng, không đủ chỗ để ghi, một đống lớn tạm không xử lý được, hết sức hỗn loạn.
Mấy năm nay, Tinh Quân tuyển người mới, bắt đầu sửa sang lại sổ sách. Nhưng sổ sách lại quá nhiều, rất khó sắp xếp, anh quyết định theo sát thời đại, thực hiện số hóa dữ liệu. Sau đó kế hoạch này ngâm nước nóng, vì bên dưới không có cáp điện, tín hiệu không nối tới, tất cả mọi thứ đều dựa vào pháp thuật.
Tinh Quân là bạn chí cốt của Thương Tứ, anh ta tìm Thương Tứ tới hỗ trợ. Sau đó ngày nào Thương Tứ cũng ném nồi cho Phó Tây Đường, kêu Phó Tây Đường làm cho Tinh Quân một trận pháp vận hành cơ sở dữ liệu.
Không chuyện gì làm khó được vua kỹ thuật Phó Tây Đường, anh tranh thủ khoảng thời gian Hứa Bạch đóng phim đi tạc Đá Tam Sinh.
“What?” Hứa Bạch chớp chớp đôi mắt, lần đầu tiên cảm thấy mình và hai vị lão đại này thực sự là người của hai thế giới.
Phó Tây Đường vẫn bình tĩnh, “Đá Tam Sinh vốn có công năng phản chiếu kiếp trước, tôi chỉ gia công thêm một chút, phỏng theo trình tự của máy tính, cải tiến một trận pháp như công cụ tìm kiếm.”
Thương Tứ cũng rất bình tĩnh, “Vật liệu ngươi tạc thừa còn không? Gia công lại chút làm thành điếu trụy, vẫy vẫy tay chào hàng ở phiên chợ yêu quái, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn. Yêu quái bây giờ, yêu nào yêu nấy đều ngu ngốc lắm tiền, món hời này dễ ăn à. Bán hết thì hai ta chia năm năm, ta ra nước ngoài mua hòn đảo nhỏ, đưa Viên Viên đi nghỉ dưỡng.”
Hứa Bạch: “……………..”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
86 chương
51 chương
25 chương
62 chương
10 chương