Sau đêm đó, khoảng cách giữa Phó Tây Đường và Hứa Bạch được kéo gần không ít. Những lúc ăn cơm, Hứa Bạch cũng sẽ tự nhiên nói chuyện với Phó Tây Đường, tuy anh vẫn duy trì “Ăn không nói, ngủ không nói”, nhưng ngẫu nhiên sẽ đáp một hai câu. Hứa Bạch cũng nuôi ra thói quen mỗi sáng pha cà phê, một cho Phó Tây Đường, một cho chính mình. Lại một ly sữa bò nóng cho A Yên. A Yên lặng im uống sữa bò tỏ vẻ, ha hả, quý vị vui vẻ là được. Nửa đêm dây thường xuân ở trước cửa sổ lại hoảng sợ, đáng sợ quá, ông đây ăn nhầm thạch tín mới đi phá đám các người. “Phó tiên sinh, cà phê của anh.” Hứa Bạch đưa cà phê tận tay Phó Tây Đường. Theo cái chân tàn dần dần chuyển biến tốt đẹp, cậu cũng không hề dùng tới xưng hô “Ngài” với Phó Tây Đường. Chỉ là hiện tại Hứa Bạch hơi phiền muộn ——– chân cậu khỏe lại rồi, không nên tiếp tục ăn vạ trong nhà Phó Tây Đường nữa. Nhưng cậu đã quen với nếp sống ngủ nhiều thêm mấy chục phút, đi hai bước tới phim trường sát vách. Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo mới khó, hơn nữa con tin còn ở chỗ Phó tiên sinh chưa được trả về đâu. Hứa Bạch còn chìm đắm trong nỗi phiền não,  Đỗ Trạch Vũ đã nghênh đón hơ khô thẻ tre. Được ví như hoàn thành một việc gì đó hoặc tác phẩm nào đó. Có thể chỉ việc kết thúc phần diễn trong một bộ phim hoặc đóng máy một bộ phim.  Mọi người cùng chụp ảnh trước nhà cổ, Đỗ Trạch Vũ ôm hoa đứng ở trung tâm, nụ cười nhìn như thẹn thùng kỳ thực là xấu hổ. Hứa Bạch biết cậu ta còn canh cánh trong lòng việc bị thương mông, cảm thấy mất mặt. Bị thương chỗ đó thoạt nhìn như bị người gì gì đó. Hứa Bạch càng bất ngờ chính là Đỗ Trạch Vũ khi sắp rời đi lại nói lời cảm ơn với mình, tuy cậu ta lén lút chọn lúc cậu chỉ ở một mình, nhưng thái độ lại rất tốt. Chỉ hơi biệt nữu chút thôi. “Chuyện hôm đó……. Cảm ơn anh.” Đỗ Trạch Vũ cảm ơn, nói tới sắp làm hai mắt mình lé luôn, ngó trái ngó phải mãi không ngó ngay Hứa Bạch. “Cậu bị trật cổ hả?” “Ai trật cổ!” Đỗ Trạch Vũ trừng mắt nhìn cậu. “Ừ.” Hứa Bạch nhìn cậu ta đầy quan tâm cỗ vũ. “Tóm lại là tôi qua cảm ơn anh, tôi đi đây!” Phút cuối Đỗ Trạch Vũ còn bị Hứa Bạch chọc ghẹo, ức chế chạy đi nhanh chóng. Có điều, đại khái là cậu ta chạy trốn quá gấp, mông lại đau, nhịn không được dùng tay che lại rồi bước lên xe. Hứa Bạch lắc đầu bật cười nhìn bóng dáng cậu ta, vừa lúc Cố Tri gửi tin nhắn tới hỏi cậu tối nay cùng đi ăn được không, chúc mừng chân cậu hồi phục cộng thêm anh vừa viết xong một ca khúc mới. Hai người đã lâu không gặp, Hứa Bạch đương nhiên đồng ý. Tối đó, trên bàn cơm tại số 10 phố Bắc chỉ có hai người A Yên và Phó Tây Đường. Không có Hứa Bạch ở đây nói chuyện với A Yên, trên bàn cơm yên lặng chỉ có âm thanh đũa chạm chén sứ. A Yên nhịn không được nói: “Tiên sinh, chân Hứa Bạch khỏi rồi, anh ta phải dọn đi.” Phó Tây Đường lạnh nhạt giương mắt, “Cho nên?” “Cứ để anh ta ở đây đến khi phim đóng máy được không, chuyển đến dọn đi phiền lắm.” “Ngươi rất thích cậu ấy?” “Chỉ là hỏi chút thôi, dù sao anh ta ở đây cũng chưa gây phiền phức gì cho chúng ta.” A Yên nghiêm túc khuyên bảo. Phó Tây Đường không tỏ thái độ. A Yên không ngừng cố gắng: “Tiên sinh ngài xem, anh ta là nghệ sĩ của Tứ Hải, ông chủ quan tâm nhân viên là đương nhiên phải không? Hơn nữa chân vừa mới khỏi, đi qua đi lại nhiều cũng không tốt, hiện tại tiểu yêu quái cũng không hiểu tự bảo vệ chính mình, đâu giống chúng ta khi đó…….” Phó Tây Đường cầm khăn tay lau miệng, thong thả ung dung hỏi: “Ta có nói không cho cậu ấy ở nữa?” A Yên: “……” Sao ngài không nói sớm! Bên kia, Hứa Bạch và Cố Tri ở trong chung cư mở điều hòa ăn lẩu. Theo thói quen của Cố Tri, mỗi lần viết xong ca khúc mới, chắc chắn sẽ  tự dãi bản thân một bữa lẩu. Hai người chưa ăn được một nửa, trên lầu đã bắt đầu ầm ĩ. Âm thanh cả trai lẫn gái cười đùa, còn có âm thanh giày cao gót dẫm lên sàn, đặc biệt nhộn nhịp. “Sao thế?” Hứa Bạch hỏi. “Mới mấy ngày nay, trước khi anh ra ngoài du lịch còn chưa có. Hình như trên lầu có hộ mới chuyển tới.” Cố Tri nói. “Báo với quản lý chung cư chưa?” “Rồi, vô ích. Anh đã đặt một cái chấn lầu thần khí, hôm nào cho bọn họ cảm nhận thế nào là lầu dưới phẫn nộ.” Hai người nhìn nhau cười, làm nửa ly Coca. Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ cười không nổi, trên lầu đã bắt đầu gào “Một mình em dốc cạn rượu cay, say giấc mộng không thành”, tình cảm mãnh liệt, tiết tấu mượt mà, làm đèn treo trên trần nhầ cũng không nhịn được theo đung đưa theo tiếng ca, bụi bặm rơi xuống, thành gia vị trong nồi lẩu. Cũng không phải không thể chịu đựng, nhưng ——– cô gái ấy kiên quyết  không hát được chữ nào đúng nhịp. Thân là một ca sĩ, Cố Tri nhịn không nổi. Hai người bàn bạc, quyết định lên lầu nói chuyện cho ra lẽ. Hứa Bạch là yêu quái, sẽ có một chút thủ thuật che mắt,  giấu đi diện mạo thực trong một khoảng thời gian ngắn. Hứa Bạch sẽ lên lầu gõ cửa, Cố Tri ở chỗ ngoặt chờ, tùy thời phối hợp tác chiến. “Cốc cốc” Hứa Bạch gõ cửa, hồi lâu sau, bên trong mới có người đáp lại. “Ai đó?” Ra mở cửa là một người trẻ tuổi đeo cặp kính dày hơn đít chai, trên mặt có vẻ không kiên nhẫn, nhìn Hứa Bạch từ trên xuống dưới, “Có chuyện gì?” Hứa Bạch cười cười, “Tôi là hộ ở lầu dưới, giờ đã tối rồi, làm phiền các anh nhỏ tiếng thôi, được không?” Người trong phòng nghe tiếng nói chuyện cũng chạy ra xem. Dẫn đầu là một tên tóc vàng, vừa đi vừa ồn ào “Tao nói giờ còn chưa tới nửa đêm, ai lại như ông già đi ngủ sớm, tụi mày muốn gì?” Hứa Bạch nhìn cậu ta, trong lòng cảm thán một tiếng “Đời người nơi nào không gặp lại”, “Cũng không có gì, chỉ là ầm ĩ quá. Hình như cậu bị gì ấy nhỉ? Lần trước lỗ tai bị sao ấy, giả vờ điếc hơn một tháng, giờ khỏe lại rồi?” “Đm……” Lời còn chưa ra khỏi miệng, tóc vàng đột nhiên mở to mắt, cảnh giác chỉ vào Hứa Bạch nói: “Mày là ai? Sao mày biết lỗ tay tao bị thương?” Hứa Bạch chậm rì rì trả lời: “Bạch Đằng không dạy mấy người lúc nói chuyện với người khác dùng tay điểm mặt là rất vô lễ sao?” Nghe thấy hai chữ “Bạch Đằng”, biểu cảm của tóc vàng tức khắc như lần đầu xem phim cấm bị bắt gắp tại trận, héo trong tích tắc. “Mày mày mày…..” “Tôi cái gì? Lần trước ở khu Nhật Quang bị quần chúng đưa đến cục cảnh sát là các cậu chứ gì? Tôi nhớ lại xem tội gì đây, hơn nửa đêm chơi pháo ném tay, yêu quái các cậu đánh nhau cũng vũ trang đầy đủ ha.” Hứa Bạch đọc được tin này trên diễn đàn yêu quái, hơn nửa đêm có mấy tên tiểu yêu quái Ất Giáp chơi điên ngoài đường, còn bị bắt tới cục cảnh sát, quả thực mất hết mặt mũi yêu quái bọn họ. Khóe miệng cậu vẫn giữ ý cười, tiếp tục nói: “Nếu Bạch Đằng biết các người còn ở bên ngoài quấy rầy người dân, có khi nào anh ta lấy kỹ thuật điêu luyện ra một dao lại một dao lóc da mấy người?” Giờ phút này rốt cuộc tóc vàng đã ý thức được đối phương cũng là yêu quái, lập tưc xin tha: “Đừng! Tôi sai rồi đại ca, chúng tôi đảm bảo không quậy nữa, anh đừng nói cho Bạch Đằng đại ca!” Hứa Bạch thấy cậu ta như vậy, cũng không định nói gì thêm, nhắc nhở vậy là được rồi. Cậu vừa định rời đi, một người phóng ra từ trong phòng, nâng cằm nheo mắt nhìn Hứa Bạch, “Mày là ai, lớn lối như vậy, Bạch lão đại là mày tùy tùy tiện tiện có thể gặp sao? Cmn hù ai!” Gã lại nhìn về phía tóc vàng, “Mày thật là, người ta nói một hai câu là đúng hết, ở nhà ca hát có chút, sợ gì ai? Bạch Đằng quản lý mấy cái này sao? Có điên không?” Nghe vậy, Hứa Bạch dừng bước, xoay lại liếc mắt nhìn người nọ. Anh chàng xỏ ba cái khuyên tai, đại khái là uống nhiều rồi, không áp chế được yêu khí, ngoài mặt mọc ra sáu cái râu dài, sau mông còn có cái đuôi cong cong. Hứa Bạch không đi được rồi. Cậu khởi động tay, tiến tới phía trước, nghiêm túc hỏi: “Đọc bản mới phát hành chưa?” Thanh niên ba khuyên ngẩn người, hừ một tiếng, “Ai thèm nghe mày nói xàm!” Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Hứa Bạch lanh tay lẹ mắt phẩy phẩy xua đi, một bước tiến vào phòng, trở tay đóng cửa lại. Mắt kính, tóc vàng và ba khuyên đều bị cậu làm cho hoảng sợ, lui về phía sau một bước mới bừng tỉnh. Mắt kính cách cậu gần nhất, giơ tay ngăn cản, nhưng Hứa Bạch linh hoạt cất bước tránh khỏi, nhún nhẹ một cái đáp ngáy trước mặt ba khuyên. “Điều thứ nhất, chưa hoàn toàn hóa hình, cấm xuất hiện trước mặt nhân loại.” Bây giờ ba khuyên mới ý thức được chòm râu và đuôi đều đã lộ ra, vội vàng muốn thu hồi. Nhưng gã vừa uống rượu xong, không thể khống chế hóa hình. Hứa Bạch tiến thêm một bước, vừa xắn tay áo vừa dùng ngữ điệu bình tĩnh trần thuật: “Biết rõ mà cố tình vi phạm, tội thêm một bậc.” Ba khuyên vừa tức vừa gấp, chế độ của yêu quái và của nhân loại không giống nhau, từ lần tổng điều tra yêu khẩu đầu tiên tới giờ cũng chưa qua mấy năm, chính quy hóa quản lý cũng mới bắt đầu. Thí dụ như trong thành Bắc Kinh, mỗi một khu đều do đại yêu hoặc yêu tương đối lợi hại tọa trấn. Tóc vàng thuộc khu của Bạch Đằng, ba khuyên và mắt kính đều ở khu khác. Không có pháp quy tương đối hoàn chỉnh, biện pháp xử phạt phần lớn vẫn theo kiểu cũ. Nếu gặp phải lãnh đạo tính tình nóng nảy, hậu quả có thể rất thê thảm. Ba khuyên tự nhận là không vi phạm gì, nhưng cồn dâng tới não, chỉ thấy người trước mặt tới gây sự, theo bản năng muốn ra tay trước dạy dỗ cậu một trận, làm cậu câm miệng. Trong nháy mắt, ẩu đả phát sinh. Nắm tay ba khuyên tung ra bị Hứa Bạch dùng tay phải giữ lại, gã giãy giụa cũng không rút lại được. Ngẩng đầu nhìn đối phương đầy ngạc nhiên, nhận lại một nụ cười, sau đó là một cú xoay người tạo thành chiêu quăng qua vai nện gã xuống sofa gần đó. “Ai da!” Ba khuyên bị ném ngã không đau mấy, nhưng một đầu cồn thì đã bay đi phân nửa. Trong phòng còn có những người khác, thí dụ như đôi nam nữ đang gào hát, xét cả trai lẫn gái ở bàn rượu, tổng cộng bốn năm người. Bọn họ không thấy được màn giằng co ở cửa, chỉ chứng kiến ba khuyên bị quẳng lên sofa. Nghĩa khí dâng lên, nhạc cũng không hát, rượu cũng không uống, đi đòi lại công bằng cho ba khuyên. “Mày là ai?!” “Dám đánh tới cửa, cho mày biết sự lợi hại của ông!” “Đm!” Hứa Bạch lắc lắc cổ hoạt động bả vai, Lãng Lý Bạch Đầu đã lâu không đánh nhau, có hơi hưng phấn. Ngoài phòng, Cố Tri sốt ruột muốn chết, Hứa Bạch vào trong cũng được chốc lát rồi, đến giờ vẫn chưa ra. Anh biết Hứa Bạch là yêu quái, thực lực cũng không yếu, nhưng đối phương nhiều người, hơn nữa vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện, hình như đối phương cũng là yêu quái. Mặc kệ. Cố Tri từ chỗ ngoặt lao tới, nhặt lên cái chổi gần đó vọt vào phòng. Thời điểm vào trong anh hơi căng thẳng, ca sĩ dân ca lười biếng u buồn, đâu thể luyện ra được tám khối cơ bụng hay tay đấm chân đá phải không? Thiết lập không phù hợp. truyện teen hay “Đừng nhúc nhích!” Cố Tri mở cửa vọt vào, gào to một tiếng. Tóc vàng và mắt kính đứng gần cửa nhất trí quay đầu, nhìn người đàn ông kỳ quái mang khẩu trang cầm chổi, trong lòng ngạc nhiên lại hoảng sợ, “Cướp?!” Cố Tri nhìn cậu ta đầy khinh bỉ, nghĩ thầm trước nay chỉ có anh bị người ta cướp, đời nào đánh cướp người ta, ngậm máu phun người. Anh thoáng liếc qua động tĩnh bên cửa sổ, vội vàng quay đầu chạy tới. Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đại khái bị cồn xông não, đột ngột rướn nửa người ra ngoài cửa sổ, quơ quào vào không trung rồi ngã xuống. Cố Tri nhìn bạn mình, cậu bạn yêu quái lạ đời Hứa Bạch cũng nhảy theo. Mẹ nó, cậu ấy nhảy xuống. Nhảy xuống! Đây là lầu mười hai! “Hứa Bạch!” Cố Tri vội vàng vọt tới cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống. Chỉ thấy trong đêm tối, Hứa Bạch rơi xuống bằng tốc độ cực nhanh, gió thổi tung mái tóc và áo sơ mi của cậu, đẹp trai chết người. Chớp mắt cậu đã rơi xuống song song với cô gái trượt chân ban nãy, duỗi tay kéo lấy cô, một tay khác đồng thời thả ra pháp thuật. “Phanh!” Giây tiếp theo, một vật thể trong trạng thái bọt biển hiện ra bên dưới, tiếp được hai người. Bọt biển mềm mại, nhận lấy gần hết xung lực khi rơi. Nó chỉ tồn tại trong một giây, Cố Tri chỉ thấy một thoáng hoa mắt, dưới đèn đường mờ nhạt, Hứa Bạch ôm một cô gái phóng khoáng đáp xuống đất. Hoàn mỹ. Anh sợ tới nỗi lưng toát mồ hôi lạnh. Hứa Bạch đỡ cô gái đứng vững, “Cô có sao không?” “Anh, anh……” Cô gái ngơ ngác nhìn cậu, trên mặt bỗng đỏ ửng lên, lắp bắp nói không nên lời. Ban đầu Hứa Bạch còn lo lắng có phải cô bị dạa choáng váng rồi không, hai giây sau mới nhớ ra thủ thuật che mắt đã mất đi hiệu lực. Thời gian đã điểm, cậu bé lọ lem Hứa Bạch biến trở lại thành đại minh tinh Hứa Bạch. Tiếng còi cảnh sát chói tai cũng vang lên ngay sau lưng.