Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 29
"Tiểu Hạ?" Thấy lâu như vậy rồi mà Hạ Thư vẫn chưa trở về, Vương Khải không ngồi yên được nữa. Anh rất sợ trang đầu của ngày mai sẽ là "Không thảm vì quá thảm! Ảnh đế Hạ ngủ qua đêm trong nhà vệ sinh, không ai tới nhận về!", hơn nữa lại trong tình huống Trình Chinh cũng đi WC.
"Trình Chinh, anh buông cậu ấy ra!" Vương Khải thấy hai người ôm nhau, vô thức hô to, đồng thời vội vàng rảo bước tới gần, muốn tách hai người ra.
"Suỵt! Cậu ấy đang ngủ." Đối đầu với kẻ địch mạnh như Trình Chinh, Vương Khải đương nhiên không phải là đối thủ. Đối phương chỉ liếc mắt một cái đã khiến anh ngoan ngoãn rụt tay lại ngay thời khắc then chốt.
"Một lúc nữa anh đưa cậu ấy về luôn đi, đừng để bị lạnh. Bên Đạo diễn Ngô cứ để tôi nói là được." Điều đáng sợ hơn nữa chính là Vương Khải còn ngoan ngoãn nghe lời dặn dò của Trình Chinh.
"Nhớ là sau khi trở về phải nấu canh giải rượu cho cậu ấy. Say rượu như vậy, đến lúc tỉnh lại rất dễ bị đau đầu."
"Ờ…" Vương Khải trừng mắt nhìn Hạ Thư đang ngủ say trong lòng Trình Chinh, ngoan ngoãn gật đầu: "Yên tâm, những chuyện này tôi biết. Dù sao tôi cũng ở cạnh cậu ấy lâu như vậy rồi mà… Hơn nữa, thằng nhóc này da dày thịt béo… Tôi sẽ nấu canh giải rượu cho cậu ấy…"
"Gần đây có phải cậu ấy ngủ không ngon không? Tôi thấy quầng mắt cậu ấy rõ hơn nhiều rồi. Anh còn phải dựa vào khuôn mặt của cậu ấy để kiếm tiền đó, nên đối xử với cậu ấy tốt hơn đi." Thấy Vương Khải sửa lại lời, sắc mặt Trình Chinh cũng dễ nhìn hơn chút, nhưng vẫn không yên lòng mà dặn dò lại lần nữa.
"Ừ…" Vương Khải thấy lời Trình Chinh nói cũng rất có lý, cho nên không phản bác. Anh chỉ có thể thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Tên nhóc này không làm ra chuyện gì mất mặt đấy chứ? Nếu có làm thì cũng mong anh quên đi… Bằng không… tôi sợ cậu ta mà biết được thì sẽ muốn tự tử đó…"
"Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau đưa cậu ấy về đi. Tôi thật sự phải nghi ngờ rằng, cậu ấy trở nên dẻo miệng như vậy đều do anh dạy hư…" Trình Chinh giao Hạ Thư cho Vương Khải: "Nghe Đạo diễn Ngô nói chiều mai cậu ấy còn phải quay phim, nhất định phải để cậu ấy nghỉ ngơi cho đủ đấy."
"Được, tôi nhất định sẽ làm theo lời dặn dò của Trình tổng. Giờ tôi đưa cậu ấy về ngay." Vương Khải khoác một tay Hạ Thư lên vai, trước khi đi vẫn không quên hỏi Trình Chinh một câu: "Đúng rồi, tôi muốn hỏi một câu… Anh định đối xử với cậu ấy như vậy mãi à?"
"Anh có ý kiến gì sao?" Trình Chinh nghe Vương Khải hỏi như vậy thì nhíu mày. Hiếm khi thấy Vương Khải không chịu dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn mới tiếp tục lên tiếng: "Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ xong, cũng không thể nào lại để tôi theo đuổi cậu ấy lần nữa được, đúng không? Dù sao cũng phải để cho tên nhóc này chịu khổ một chút chứ?"
"Chuyện mười năm trước đó, mặc dù Hạ Thư chọn sai, nhưng cũng không phải là lỗi của mình cậu ấy. Hơn nữa, chuyện ở đảo Sùng Dương… còn ảnh hưởng chưa đủ nghiêm trọng tới cậu ấy sao? Anh còn muốn làm gì nữa? Tôi sợ anh tiếp tục chơi nữa sẽ thành rước họa vào thân đó." Vương Khải đi theo Hạ Thư đã lâu như vậy, đương nhiên sẽ thấy đau xót cho y. Mặc dù biết Trình Chinh sẽ không làm tổn thương y, nhưng anh vẫn muốn bất bình thay.
"Chuyện tình yêu đồng tính đó, tôi có để cho cậu ấy bị tổn thương sao? Chuyện này sớm muộn gì cũng công khai thôi, tôi đã cố giảm ảnh hưởng đến mức thấp nhất rồi." Trình Chinh thấy Vương Khải thật sự bất bình, trong lòng cũng thấy không phục: "Lúc trước, khi tôi tới nhờ anh, những điều cần nói tôi đều nói cả rồi. Tôi không hi vọng chúng ta tiếp tục tranh cãi vì chuyện này nữa."
"Tôi không tranh cãi với anh! Nhưng Hạ Thư đã theo tôi lâu như vậy, tôi hy vọng cậy ấy có thể tìm được một người xứng đáng để gửi gắm cả đời. Nếu như không phải do cậu ấy lựa chọn anh thì tôi cũng không ủng hộ việc hai người ở bên nhau đâu." Thật ra Vương Khải mới là người bất đắc dĩ hơn ai hết. Nếu đó thật sự là mong muốn của Hạ Thư, vậy thì anh cũng chỉ có thể ủng hộ mà thôi. Nhưng nếu Trình Chinh còn có ý gì khác thì anh sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn.
"Tôi biết cậu lo lắng điều gì… Tôi đã nói với cậu rồi, ngoại trừ tôi ra thì cậu ấy không hợp với ai cả!" Trình Chinh nhìn thẳng vào mắt Vương Khải, không hề có ý định thỏa hiệp: "Tôi cũng biết khi Trình Phi mới vào đoàn đã kiếm chuyện với Hạ Thư. Nhưng chuyện này cũng phải tới gần đây tôi mới biết được. Tôi sẽ nói thằng bé… Nếu như anh còn điều gì không hài lòng thì có thể nói thẳng ra."
"Chuyện đấy đã qua rồi, chúng tôi không hẹp hòi đến mức cứ nhắc đi nhắc lại mãi vậy đâu. Hơn nữa, Tiểu Hạ cũng dặn dò những người có mặt ngày hôm đó đừng nói huyên thuyên rồi." Vương Khải nhìn Trình Chinh, thật không hiểu vì sao Hạ Thư lại thích một người tồi tệ như vậy.
"Tốt nhất là anh nên nói chuyện rõ ràng với Hạ Thư càng sớm càng tốt. Nếu không, cứ diễn trò mãi cũng chẳng hay ho gì đâu."
"Tôi hiểu. Tôi sẽ tìm thời gian thích hợp. Hôm nay cậu đưa Hạ Thư về nghỉ ngơi trước đi." Trình Chinh liếc nhìn Hạ Thư đang nhăn mặt dựa vào người Vương Khải, không đành lòng cho lắm: "Chuyện giữa chúng ta thì để hôm khác nói. Hai chúng ta vẫn cần trao đổi thêm!"
"Được! Vậy hẹn lần sau!" Có lẽ tư thế lúc này rất khó chịu, Vương Khải cảm nhận được rằng Hạ Thư đang không thoải mái. Anh chỉ đành nói tạm biệt với Trình Chinh rồi đỡ Hạ Thư ra ngoài.
…
"Vương Khải?" Hạ Thư vừa mở mắt đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt, suýt nữa còn cho rằng sau khi uống say, mình đã bị Vương Khải kéo đi biểu diễn "thiết đầu công".
Trong đầu y hiện lên vài đoạn kí ức ngắn ngủi. Hạ Thư có hơi hoảng hốt, cái tên say rượu rồi khóc lóc om sòm kia không phải là mình đấy chứ? Chẳng phải mỗi lần mình uống say thì chỉ biết ngủ thôi sao?
"Vương Khải!" Trong đầu Hạ Thư không ngừng hiện lên dáng vẻ của mình khi dựa vào người Trình Chinh. Y hoảng hồn, lập tức tung chăn bật dậy. Lúc này, trông hành động của y vô cùng dứt khoát, thật sự không hề giống cái kẻ mà ngày thường vẫn luôn không bò dậy nổi khỏi giường.
Tìm cả trong cả ngoài cũng không thấy được cái bóng của Vương Khải, cuối cùng y mới nghĩ đến việc gọi điện thoại cho anh. Hạ Thư vừa mở điện thoại ra đã đọc được tin nhắn của Vương Khải, thì ra anh ấy đã không may bị đại ma vương tuyên gọi về công ty mất rồi.
Hạ Thư không tìm được nhân chứng, lại không nhớ ra mình đã làm gì. Y đành quay về giường, định ngủ một giấc. Có thể sau khi tỉnh dậy, y sẽ phát hiện ra tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ cũng chưa biết chừng.
Lúc sau, Hạ Thư bị điện thoại của Lâm Nguyên đánh thức. Y cố nén xúc động muốn ném điện thoại của mình xuống, mãi mới miễn cưỡng nghe cuộc gọi: "Tốt nhất là có việc, nếu không cậu đừng về nước nữa…"
"Sao vậy? Chẳng lẽ tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu à?" Lâm Nguyên nghe cái giọng như muốn giết người của Hạ Thư, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn hẳn, miệng không quên trêu chọc y.
"Ông đây vừa ngủ đã bị cậu đánh thức!" Đối mặt với Lâm Nguyên, Hạ Thư thật sự không có chút dáng vẻ nào của một thần tượng. Hơn nữa, y còn đang tức giận vì bị đánh thức nên lập tức gào lên.
"Úi… Bình tĩnh! Tai tôi vốn đã không tốt rồi, cậu làm tôi điếc bây giờ…" Lâm Nguyên bị dọa sợ, vội đưa điện thoại ra thật xa, sau đó mới tiếp tục lên tiếng: "Ảnh hậu đại nhân của tôi gửi quà cho cậu, cậu nhớ nhận đó. Còn nữa, ở nước ngoài nên cập nhật tin tức cũng hơi chậm… Nghe nói cậu gặp lại Trình Chinh rồi, còn suýt nữa "come out" đúng không?"
"Cậu nghe được tin đồn từ đâu ra vậy? Có phải lại làm quen với tên paparazzi nào rồi không?" Hạ Thư bị Lâm Nguyên làm cho tỉnh cả ngủ, chỉ có điều tinh thần không tốt lắm: "Tôi và Trình Chinh thế nào, cậu còn không rõ sao?"
"Nghe cậu nói kìa… Cứ làm như tôi hiểu rõ chuyện của cậu lắm không bằng. Khi tôi quen cậu thì cậu đã chia tay với Trình Chinh rồi mà." Lâm Nguyên vất vả lắm mới tóm được điểm yếu của Hạ Thư, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được: "Nếu không phải có ai đó uống say, cứ bắt tôi nghe chuyện của người ta bằng được thì thật sự tôi cũng không muốn biết chuyện tình cảm giữa cậu và Trình Chinh tẹo nào đâu!"
"Lâm Nguyên, tôi cho cậu một phút để ngậm miệng lại! Nếu không… chưa biết chừng trong tay ảnh hậu nhà cậu sẽ có thêm vài tấm ảnh cậu đi bar đêm tán gái đó." Hạ Thư nghe giọng điệu châm chọc của Lâm Nguyên, tức giận đấm chăn thùm thụp. Cũng may là y còn nắm trong tay điểm yếu của đối phương.
"Không phải chứ? Hạ Thư, cậu làm vậy là hay lắm hả? Đó cũng là hình của bao nhiêu năm trước rồi, hơn nữa lúc đó tôi đã ở bên ảnh hậu nhà tôi đâu… Cậu dùng lại chiêu cũ như vậy chẳng đàn ông tí nào!" Lâm Nguyên lập tức héo. Tuy vẫn cứng miệng nhưng trong lòng giơ cờ trắng.
"Tuy cậu và ảnh hậu nhà cậu chưa ở bên nhau, nhưng sao tôi nhớ là lúc đó cậu đang theo đuổi ảnh hậu nhỉ?" Chơi thân với Lâm Nguyên nhiều năm như vậy, Hạ Thư đương nhiên hiểu bản tính của Lâm Nguyên: "Tuy chiêu này có hơi bị cũ, nhưng có tác dụng là được. Cậu thấy đúng không?"
"Được, cậu thắng! Đồ hẹp hòi!" Lâm Nguyên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, kiềm chế lại, nhưng máu buôn chuyện vẫn đang thôi thúc anh ta: "Rốt cuộc cậu và Trình Chinh là thế nào?"
"Còn có thể là thế nào? Đều tại vé máy bay mà cậu đặt cho tôi hết… Tôi đi đến đó thì gặp phải Trình Chinh. Gặp một lần thôi thì không sao, nhưng một người mà suốt mười năm không gặp lấy nổi một lần, vậy mà hiện giờ lại liên tục chạm mặt… đâu cũng thấy mặt…" Bởi vì đầu bên kia là Lâm Nguyên, cho nên Hạ Thư không có gì phải giấu giếm, dù sao đối phương là người mà đánh rắm thôi cũng sẽ kể cho bản thân nghe.
"Chuyện khác thường tất có biến. Có phải Trình Chinh muốn theo đuổi cậu lần nữa không? Tôi cho cậu biết, cậu phải cẩn thận đấy, không thể để cho đối phương vừa thả mồi một cái là đã cắn câu ngay được. Tuy tôi biết thừa trong lòng cậu rất khó nhịn …" Lâm Nguyên không hổ là quân sư quạt mo, chủ ý anh ta đưa ra khiến Hạ Thư chỉ hận không thể đánh chết anh ta ngay lập tức.
"Lâm Nguyên, cậu đừng có nói là, ở trong lòng cậu, tôi là loại trồng cây si không có não đến thế nhé?" Hạ Thư nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hận không thể lập tức đi qua cắn chết đối phương.
"Sao nào? Cậu đừng nói với tôi là trong lòng cậu không có Trình Chinh nhé? Chúng ta đã từng này tuổi rồi, cũng nên học được cách đối diện với lòng mình đi." Cũng không hiểu làm thế nào mà Lâm Nguyên sống được lâu như vậy khi làm bạn với Hạ Thư, mở miệng câu nào là câu nấy như đâm vào tim người ta.
"Lâm Nguyên, chúc ngày mai cậu sẽ bị ảnh hậu nhà cậu bỏ rơi!" Hạ Thư sợ nói chuyện với Lâm Nguyên thêm lúc nữa thì bản thân sẽ bị nhồi máu cơ tim, vì vậy lập tức tắt điện thoại.
"Làm vậy với Hạ Thư có được không?" Ảnh hậu Diệp nhìn chồng mình cầm điện thoại di động cười gian xảo, không khỏi lo lắng mở miệng.
"Đương nhiên là ổn rồi. Với cái kiểu chuyện gì cũng im ỉm trong lòng như cậu ta mà muốn cậu ta đi làm hòa với Trình Chinh thì có mà phải đợi tới lúc con chúng ta đi học tiểu học mất. Mà cậu ấy cũng không còn trẻ nữa rồi. Anh phải thay cậu ấy đi bước này thôi…" Tuy nụ cười trên mặt Lâm Nguyên không hề có chút thành thật nào, nhưng không hiểu sao Ảnh hậu Diệp vẫn tin tưởng anh ta. Có lẽ, đây chính là tình yêu!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
106 chương
66 chương
47 chương