Thi Niệm Diêu:... Quả thực là không cho cô thời cơ làm sáng tỏ thân phận của mình! Thi Niệm Diêu dứt khoát không nói, tính toán đợi Mạc Chấp nói xong, mới lên tiếng. Nhưng không nghĩ tới, Mạc Chấp lại thuận thế tiến lên một bước, dắt tay của cô! Thi Niệm Diêu:...!! Thi Niệm Diêu nhíu mày, vừa muốn hành động, lại cảm giác bên người nhoáng một cái, chợt, Mạc Tây Thừa tiến lên một bước, cầm chặt cổ tay Mạc Chấp, một đôi mắt dùng sức theo dõi anh ta: " Mạc Chấp, tôi đã nói qua, không cho phép anh đụng vào cô ấy!" Mạc Chấp cười lạnh: "Sao nào? Cậu có người quái dị kia còn chưa đủ, còn phải bá chiếm thêm một người sao? Tôi nói với cậu biết, tôi khuyên cậu tốt nhất buông tay! Đưa cô nàng này cho tôi chơi hai ngày, bằng không, cậu có tin hiện tại tôi sẽ quấy nhiễu, khiến cậu đắc tội Thi gia, Mạc gia cũng sẽ không cứu cậu! Đến lúc đó, trêu đùa cái người quái dị kia, chắc chắn anh trai cô ta sẽ không buông tha cậu!" Một câu rơi xuống, lúc đầu cho là Mạc Tây Thừa sẽ biết sợ, nhưng không nghĩ tới tròng mắt Mạc Tây Thừa hơi híp, cái tay dùng sức, trực tiếp đẩy anh ta lui về sau mấy bước. Mạc Chấp nhất thời nổi giận: " Mạc Tây Thừa, cậu thật đúng là không biết sợ?" Mạc Tây Thừa híp mắt, theo dõi anh ta: " Mạc Chấp, tốt nhất anh hãy tôn trọng một chút, nhận rõ ràng đây là nơi nào!" Một câu, để Mạc Chấp càng thêm tức giận: "Tôi mới là gia chủ Mạc gia, câu nói này nên là tôi nói với cậu! Cậu và người quái dị kia đính hôn, cậu còn chiếm lấy cô ta làm gì?!" Nói đến đây, nhìn về phía Thi Niệm Diêu lần nữa, đối diện gương mặt cô, trong ánh mắt bày biện một loại vẻ mặt trầm mê, anh ta nhìn chằm chằm Thi Niệm Diêu, mở miệng nói: "Thi tiểu thư, tôi có thể cưới cô, cưới cô làm thiếu phu nhân Mạc gia, thế nào? Cô đi theo tôi đi? Dù sao cũng tốt hơn đi theo tên mặt trắng nhỏ này, làm tiểu tam cho nó! Tôi nói cô biết, về sau nó đều phải nhìn sắc mặt bà xã mà ăn cơm! Cô có thể đừng đi cùng với nó không!" Nói xong, liền đưa tay ra với Thi Niệm Diêu: "Sự tình đều đã đến loại trình độ này, cô phải biết, người nào mới thật sự là đối tốt với cô?" Sau đó lại tiến lên lần nữa: "Đi theo tôi đi, tôi mang cô tiến vào, tôi còn có thể để cô làm chị dâu của người quái dị!" Thi Niệm Diêu nghe anh ta mở miệng một tiếng người quái dị, bản thân đã nổi giận. À! Anh mới là người quái dị, cả nhà anh đều là người quái dị! Ách, không đúng, ngoại trừ nam thần nhà tôi, cả nhà anh đều là người quái dị! Cho nên, làm sao có thể đi cùng anh ta? Thế nhưng gặp dáng vẻ anh ta phách lối như vậy, tròng mắt Thi Niệm Diêu đảo lòng vòng, chợt khoác lên cánh tay Mạc Tây Thừa, sau đó mở miệng nói: "Tôi thà rằng làm tiểu tam cho nam thần, cũng không nguyện ý làm chính thất của anh! Bời vì, trông thấy anh, tôi đã cảm thấy buồn nôn!" Một câu rơi xuống, Thi Niệm Diêu liền vô thức núp ở sau lưng Mạc Tây Thừa. Vẻ mặt Mạc Chấp tràn đầy tái nhợt, đưa tay ra trực tiếp chỉ mặt Thi Niệm Diêu: "Cô...!" Thi Niệm Diêu hất cằm lên: "Tôi thế nào? Nói lời thành thật còn phạm pháp sao? Mạc Chấp, tôi cảm thấy, sau khi anh về nhà, tốt nhất bật máy tính lên, sau đó lại cầm một chiếc gương." Mạc Chấp bị nói sững sờ, "Làm gì?" "Sau đó mở ảnh chụp nam thần tôi, lại đối chiếu với chiếc gương~~ " Nói đến đây, còn thở dài: "Vóc người xấu, coi như xong, đáng giận chính là, xấu xí mà bản thân cảm giác tốt đẹp, đi ra dọa người, cái này là anh không đúng, trong lòng tôi, Anh ngay cả một đầu ngón chân của nam thần cũng không sánh nổi..."