Trước khi Kiều Luyến hôn mê, nhỏ giọng nỉ non một câu, dẫn đến mấy người trong phòng, đều không nghe rõ ràng. Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên càng thêm âm trầm, anh nhìn chằm chằm Kiều Luyến, bàn giao với bác sĩ: "Nhanh lên, mau xem phu nhân tôi có chuyện gì!" Bác sĩ gật đầu, đẩy Kiều Luyến, tiến vào phòng kiểm tra. Đầu tiên là ấn xuống xương cốt của cô, phát hiện bắp chân có chút gãy xương, cánh tay cũng có chút sai chỗ, cánh tay còn tốt, có thể chỉnh vị trí, ngược lại bắp chân không dễ xử lý. Bác sĩ nhíu mày, đang xử lý vết thương trên bắp chân cho cô. Miệng vết thương có chút xe xát, vì để tránh nhiễm trùng, muốn tiêm một số thuốc tiêu viêm. Bác sĩ lập tức mở thuốc, đưa cho y tá, để y tá tiêm thuốc. Y tá cầm thuốc, trên thuốc viết: Cấm dùng cho phụ nữ có thai và thời kỳ cho con bú. Bác sĩ căn bản không có để ý ghi chú kia, trực tiếp cho thuốc vào bình truyền dịch, chuẩn bị xong, chuẩn bị cho băng bó cho Kiều Luyến. Loại thuốc tiêu viêm mạnh này, nếu như tiến vào máu, như vậy đứa bé trong bụng Kiều Luyến, sẽ có nguy hiểm!! -  Lúc Thẩm Lương Xuyên đưa Kiều Luyến vào bệnh viện, Lục Nam Trạch cũng gấp gáp theo sau. Mặc dù anh ta không có tiến vào bệnh viện, tuy nhiên lại ở trong bệnh, bình tĩnh nhìn lấy tình cảnh ở phòng cấp cứu. Anh ta híp mắt lại. Lúc này, cửa phòng bị gõ. Có một bác sĩ đi đến, trông thấy Lục Nam Trạch lập tức cúi đầu: "Lục thiếu." Lục Nam Trạch khẽ gật đầu. Một lúc sau, anh ta cầm bệnh án của Kiều Luyến, đưa cho bác sĩ: "Anh xem một chút, cô ấy bị thương thế nào?" Bác sĩ cầm lên, nhìn trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng: "Rơi từ dộ cao mét rưỡi, theo lý thuyết, không đến mức hôn mê. Mà lúc rơi xuống, người theo bản năng ôm lấy chính mình, dùng có thể dùng lưng ngăn cản áp lưucj, vị tiểu thư này lại..." Bác sĩ nói đến đây, lập tức cười: "Vị tiểu thư này, có phải mang thai hay không?" Lục Nam Trạch nghe đến đó, tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại. Bác sĩ tiếp tục mở miệng: "Chỉ có phụ nữ mang thai, mới có thể như vậy, bọn họ có bản năng của người mẹ, đều bảo vệ ở con của mình, cho nên thà rằng tư thế của mình bị ngã ngược, cũng không để phần bụng bị ép..." Câu nói này, để trong nháy mắt Lục Nam Trạch hoảng hốt. Ánh mắt anh ta, rơi vào màn hình, rơi vào mặt cô gái trong phòng bệnh Lúc này sắc mặt Kiều Luyến, có chút trắng bệch. Cô nhắm mắt lại, cho dù như vậy, cũng có thể nhìn thấy lông mày của cô nhíu chặt. Vết thương trên người cô, cũng không quan trọng, thế nhưng... Cô vì con của mình... Nghĩ tới đây, liền nghe thấy bác sĩ tiếp tục mở miệng: "Không được! Cái thuốc tiêu viêm này, không thể cho phụ nữ mang thai dùng! Nếu dùng thuốc này, có thể đứa trẻ bị dị dạng!" Bác sĩ nói đến đây, vội vàng cầm điện thoại trong phòng lên, muốn gọi điện thoại cho phòng phẫu thuật. Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên bị Lục Nam Trạch nắm chặt. Bác sĩ ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Nam Trạch. Chỉ thấy Lục Nam Trạch híp mắt lại, một lúc sau, anh ta mới mở miệng: "Chuyện này, đừng nói cho Thẩm Lương Xuyên." Bác sĩ mở to hai mắt, khẽ gật đầu: "Vậy thuốc tiêu viêm..." Thuốc tiêu viêm... Hai! Đứa bé kia, thật đúng là mạng lớn! Cho dù ngã như vậy, vậy mà cũng không có chuyện gì, sinh mệnh thực ương ngạnh, để cho người ta bội phục. Mà bây giờ, nếu như ngay lúc cô không biết, cho thuốc tiêu viêm... Đứa bé kia, không coi là tự tay anh ta mưu sát?