Có một người mẹ như thế, trách không được Mạc Tây Thừa không dám yêu đương! Anh cưới người nào, về sau, chính là gánh vác của người đó. Thi Niệm Diêu chấn kinh nhìn chằm chằm Mạc Tây Thừa, từ ánh mắt lóe lên đau lòng. Cô cắn bờ môi, cuối cùng hiểu, trước kia Mạc Tây Thừa luôn luôn có loại xa cách là tại sao. Thì ra... Thật sự chưa từng có nghĩ tới yêu, muốn kết hôn, muốn đứa bé... Anh chỉ muốn độc thân cả một đời như thế. Cho nên, anh có thể trôi qua tiêu sái, nhạt nhẽo... U ám. Mà Diêu Lỵ Lỵ lại giống như không có nghe được lời trong miệng Mạc Tây Thừa, ngược lại nhìn chằm chằm mấy người trong phòng, sau cùng mở miệng nói: "Tốt nhất con biết! Con là con trai của Mạc gia, phải làm quan hệ thông gia giúp Mạc gia, phụ nữ xuất thân bình thường, căn bản không có khả năng! Còn có, ta tìm con có chuyện nói rõ! Ta đi trước! Dù sao Mạc gia có người tới tìm con, không cho phép đáp ứng bọn họ! Còn có người phụ nữ này, sớm chia tay!" Lưu lại một câu nói như vậy, bà trực tiếp rời đi. Cửa phòng bị bà đẩy ra, lại không có đóng lại. Người này giống như chưa từng có những ý thức văn minh. Cửa phòng mở ra, mấy người đi đường hiếu kỳ đứng ngoài. Ánh mắt rơi vào mặt Mạc Tây Thừa. Quan lẩu cấm chụp, bằng không tất cả sẽ bị đăng lên trên mạng. Trong lúc nhất thời trong phòng vô cùng yên tĩnh. Thẳng đến khi Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên kéo cổ tay Kiều Luyến, nhìn Mạc Tây Thừa mở miệng nói: "Chúng tôi đi về trước." Mạc Tây Thừa khẽ gật đầu với anh. Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới lôi kéo Kiều Luyến, đi ra khỏi phòng, cũng quan tâm khép cửa phòng lại cho bọn họ. Cùng đi trên đường ở Hoành Điếm. Kiều Luyến cảm thấy vô cùng chấn kinh, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi như cũ: " trên thế giới này, tại sao có thể có người mẹ tư lợi như thế? Mạc Tây Thừa, tại sao phải chịu đựng bà?" Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, nhìn về phía Kiều Luyến: "Bời vì đó là mẹ cậu ấy, đó là người nuôi cậu ta từ nhỏ đến lớn. Thật sự coi như tình cảm mẹ con bọn họ, thật sự bị tiêu tan sạch sẽ, trên pháp luật, Mạc Tây Thừa cũng phải phụng dưỡng bà." Anh híp mắt, nhìn về phía trước: " Mẹ cậu ấy vô cùng vô cùng ái mộ cha của cậu ấy, nghe nói lúc còn trẻ, đã từng vì cứu cha của cậu ấy mà suýt chết, đây cũng là lý do Mạc gia ngầm thừa nhận bọn họ tồn tại." Kiều Luyến hiếu kỳ: "Vậy, cha của anh ấy, yêu mẹ anh ấy sao?" Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, trầm mặc một chút: " Anh không biết." Chợt, mở miệng lần nữa: "Nếu như anh yêu một cô gái, tuyệt sẽ không để cho cô ấy không có danh phận, sinh hoạt không minh bạch như thế, thành trò cười của người khác." Kiều Luyến nhất thời hiểu ý của những lời này. Chỉ sợ, cha Mạc cũng không yêu mẹ Mạc, chỉ là bởi vì ân cứu mạng, nhất định phải đối xử tử tế. Cũng là bởi vì cái này, mẹ Mạc càng thêm tự ti, không chỉ không ngẩng đầu được trước mặt cha Mạc và Mạc phu nhân, càng làm cho con trai cũng phải thấp kém. Chỉ vì để cho cha Mạc thương tiếc họ, đến xem họ nhiều... Cái này thật đáng buồn. Rốt cuộc bà ta có biết hay không, bà ta như vậy, sẽ hại Mạc Tây Thừa cả đời! Kiều Luyến nhíu lông mày, quay đầu nhìn về phía quán lẩu. Giờ này khắc này, cũng không biết, Mạc Tây Thừa sẽ nói cái gì với Thi Niệm Diêu? Ngày mai, không phải Thi Niệm Diêu sẽ thất tình chứ? - Bên trong phòng. Thi Niệm Diêu cắn môi, nhìn đồ ăn trên bàn,