Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường
Chương 68
Edit: Cải Trắng
Hô hấp của Ôn Nhan cũng bất giác mà ngừng lại.
Sau đó, cô thấy Cố Cảnh Ngự kéo cô lên, hai tay đang ôm lấy cô lập tức buông ra, anh cười giới thiệu: " Mẹ, đây là Ôn Nhan, con dâu của mẹ. "
Giọng anh trầm thấp mang theo ý cười, anh nói câu đó với vẻ mặt đó là một sự thật hiển nhiên vậy. Giống như là hai người đã lãnh chứng kết hôn, sau khi xong xuôi mọi việc liền dẫn người về nhà để ra mắt gia đình vậy.
Mẹ Cố cùng Ôn Nhan không hẹn mà cùng cảm thấy sửng sốt.
Những câu nói Ôn Nhan đã chuẩn bị sẵn trong đầu lập tức trở thành một mảng trống rỗng, giờ cô chẳng biết làm thế nào cho phải.
Sửng sốt qua đi, mẹ Cố bật cười. Bà yên lặng quét mắt qua chỗ Ôn Nhan một cái, sự hài lòng trong ánh mắt chợt lóe qua rồi biến mất, bà vô cùng ôn hòa vỗ vỗ vào tay cô: " Đứa trẻ ngoan, gọi mẹ đi. "
Bà đã trải qua bao nhiêu năm sóng gió cuộc đời rồi, giờ bà còn có thể nhìn nhận một con người chỉ qua một cái nắm tay thôi. Người con gái này mặt mày như tranh vẽ, khí chất sạch sẽ, tuy rằng nhìn cô lúc này có hơi rụt rè, nhưng xét về tổng thể thì có vẻ cô là một con người hào phóng, thế này là quá đủ rồi.
Những việc còn lại, chỉ là mấy việc râu ria bên ngoài thôi, chỉ cần Cố Cảnh Ngự thích cô là đủ rồi.
Ôn Nhan: "... "
Đôi mắt đào hoa của Ôn Nhan chợt lóe lên vẻ quẫn bách. Từ chối cũng không xong mà tiếp nhận thì có vẻ hơi quá đà rồi, cô hít sâu vào một hơi, cười lễ phép mà tự nhiên: " Mẹ Cố. "
Cố phu nhân cười vô cùng vui vẻ: " Tốt tốt tốt, bên ngoài này lạnh lắm, mau vào bên trong nhà nói chuyện đi. "
Trong lúc nói chuyện bà còn âm thầm liếc mắt qua chỗ con trai mình một cái, vẫn còn chưa bắt về tay sao? Làm sao con không nhanh tay lên chút.
Cố Cảnh Ngự nhìn một cái là hiểu ngay: "... "
Anh day day trán một cái, bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó anh theo hai người đi vào trong.
Đúng lúc anh thấy được mẹ đang giới thiệu Ôn Nhan với bố và anh trai mình, nhìn Ôn Nhan có vẻ vẫn hơi khẩn trương khi nhìn thấy bố anh. Mẹ Cố thấy thế liền nắm lấy tay cô, lập tức mặc kệ hai người đàn ông đang chuẩn bị lên sân khấu kia: " Đứa bé ngoan, đừng khẩn trương. "
" Đừng nhìn hai người họ, họ đang giả vờ đấy. Thật ra ông già này mới sáng sớm ra đã mong chờ con đến đây rồi, còn cố tình tìm một bộ quần áo màu sắc đỏ vui vẻ này để mặc đấy. "
Ôn Nhan nhìn theo tầm mắt của bà, cô thấy được người ngồi trên ghế sofa chính là bố Cố, khóe môi ông còn hơi cong lên mang theo ý cười. Người ông thì mặc quần áo màu đỏ trong khi gương mặt ông lại hơi tối lại, nhìn vào thực sự rất buồn cười. Nhưng cô cười không phải vì điều đó, mà là...mặc trên người trang phục màu đỏ còn mang thêm một ý nghĩa khác.
Cố Cảnh Ngự bảo người làm đi chuẩn bị trà, chính mình thì đứng ở bên cạnh Ôn Nhan, nhưng không duỗi tay ra nắm tay cô.
... Ở trước mặt anh trai mình, anh có thể làm gì cũng được. Nhưng ở trước mặt bố mẹ, nếu giờ phút này mà anh nắm tay cô thì chính là đang kéo chân cô.
Ôn Nhan nhìn anh một cái, tâm trạng dần dần thả lỏng.
Người bố đang giả vờ:....Không phải, bộ quần áo trên người ông, ông đòi mặc bộ này lúc nào chứ?
Cố đại ca nhìn thoáng qua gương mặt bố mình, nhìn ông giống như đang muốn tìm cớ để đi khỏi đây vậy. Có vẻ ông hoàn toàn không nhận ra người làm ông muốn lẩn trốn chính là mẹ của hắn, hắn yên lặng bỏ tờ báo xuống, gương mặt có phần nghiêm túc: " Em dâu. "
Đây là lần thứ hai Ôn Nhan gặp Cố đại ca, cô cũng không khẩn trương lắm khi nhìn thấy hắn, dù sao cũng đã gặp một lần rồi. Mà lúc cô đang muốn mở miệng chào hỏi thì cô lại bị một tiếng chào của hắn làm cho nghẹn lời.
Người một nhà...xưng hô này của bọn họ...bọn họ gọi thế không cảm thấy mình gọi quá sớm sao?
Ôn Nhan hít vào một hơi, cô không để lộ ra biểu cảm nào khác, nở một nụ cười vừa tự nhiên lại vừa lễ phép: " Đại ca. "
Mẹ Cố cười cười cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, bà kéo tay cô ngồi xuống: " Đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo. Con đứng nói không mệt sao? Mau ngồi xuống đây. "
Nói xong, bà còn liếc mắt nhìn bố Cố một cái.
Bố Cố ho một tiếng, cũng mở miệng, cố gắng bày ra bộ dáng nhu hòa nhất có thể, nhưng có khả năng là chẳng được cái mẹ gì.*
*Từ gốc không chỉnh sửa luôn ạ:v
" Đừng khẩn trương, bố và mẹ cũng không ăn thịt con đâu. Ở đây không khí khá tốt, trong khoảng thời gian này con cứ ở lại đây cũng được. Về sau nếu không có việc gì thì cứ bảo Cố Cảnh Ngự đưa con về đây ở một thời gian ngắn. "
Rất rõ ràng, ý này của ông được mọi người đồng ý.
Ôn Nhan vội vàng gật đầu. Sự căng thẳng trong lòng cũng dần dần được thả lỏng ra, ý cười trên mặt càng nhẹ nhàng hơn, Cố Cảnh Ngự nhìn thoáng qua mẹ mình, khuôn mặt bà luôn mang theo vẻ ấm áp.
Cũng rất rõ ràng, mẹ anh đã coi trọng Ôn Nhan.
Mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, tuy rằng Cố đại ca và bố Cố không phải người thích nói chuyện nhiều, nhưng mẹ Cố thì lĩnh vực nào cũng có thể nói được, đề tài nào bà cũng có thể tiếp chuyện. Hơn nữa, Cố Cảnh Ngự ngồi ở bên cạnh cũng rất có ý, thỉnh thoảng anh lại thêm vào một hai câu cho không khí hòa hoãn hơn, đề tài nói chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn.
Một người đàn ông thích bạn nhiều như thế nào, thì từ biểu hiện của người đó bạn có thể nhìn ra đấy.
Nếu anh ấy không thích, thì anh ấy sẽ không phải tốn nhiều tâm trí vào bạn như vậy, anh ấy không cần phải để tất cả mọi người đều tiếp nhận bạn, làm cho bạn đi vào cuộc sống của anh ấy.
...Đạo lý này mẹ Cố rất hiểu, ánh mắt của bà hơi lóe lên, ý cười trên mặt càng thân thiết hơn.
Không thể không nói, bà nhìn ra được, Ôn Nhan là một cô gái tốt. Khí chất trong sáng, tự nhiên lại rất lễ phép. Bà vô cùng hài lòng với Ôn Nhan, nhưng phần lớn bà vẫn coi trọng những cử chỉ của Cố Cảnh Ngự, đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Đương nhiên, trong lúc nói chuyện với nhau, bà đã quan sát rất lâu những cử chỉ và cách nói chuyện của Ôn Nhan, với cách ứng xử của cô, bà lại càng hài lòng hơn, cũng rất thích cô nữa.
Là mẹ, không thể kéo chân con xuống nước được.
Tới lúc ăn trưa, mẹ Cố và Ôn Nhan cùng nhau vào bếp nấu cơm. Nói là hai người bọn họ làm thế thôi, nhưng thật ra, đa số là do người giúp việc làm.
Mẹ Cố tuổi đã lớn rồi, còn Ôn Nhan dù sao cũng là khách. Tới khi hai người họ cưới nhau thì Ôn Nhan là con dâu của bà chứ không phải người giúp việc, cho nên hai người chỉ ở đó nấu một chút coi như là có nấu cơm thôi.
Nhà họ Cố không phải là một gia đình trong lúc ăn cơm có quy định không được nói chuyện. Thế nên, sau khi cả nhà dùng cơm xong thì Cố Cảnh Ngự để Ôn Nhan đi lấy quà tặng cho mọi người. Ý cười trên mặt mẹ Cố lúc này là chân thật nhất, bà lập tức đem khăn quàng quàng lên cổ, còn xoay hai vòng.
Sau đó, bà bắt đầu ghét bỏ Cố Cảnh Ngự không biết mang Ôn Nhan ra ngoài đi dạo vài vòng.
" Con rất muốn thế mà. " Cố Cảnh Ngự nhún vai, anh nhìn thoáng qua Ôn Nhan đang biếng nhác ngồi trên ghế sofa, anh cười nói: " Còn không phải sức hấp dẫn của con trong mắt cô ấy không bằng mẹ sao? "
Lời hay ý đẹp thì ai cũng thích nghe.
Anh nói lời này khiến ý cười trong mắt mẹ Cố càng đậm hơn. Bà vỗ vỗ tay Ôn Nhan, ôn hòa tỏ vẻ cho cô biết rằng, không cần phải ở đây với bà đâu, bà với bố Cố cũng là người có tuổi rồi, muốn đi nghỉ trưa. Cứ để Cố Cảnh Ngự dẫn cô ra ngoài đi dạo đi.
Mẹ Cố lập tức đi nhanh như một cơn gió, nói đi là đi luôn. Còn tiện thể lôi kéo bố Cố lên tầng cùng mình nữa.
Lập tức, trong phòng lớn chỉ còn lại ba người đang đứng.
Cố Cảnh Ngự cầm lấy tay Ôn Nhan, anh nhìn thoáng qua Cố đại ca đang ngồi đối diện, nhướn mày: " Đại ca, không làm chậm công việc của anh nữa, em đi đây. "
Nói xong liền lôi kéo Ôn Nhan đi tới phòng, tiện thể còn ném tới cho Cố đại ca một cái hộp: " À, đúng rồi, lần trước em thấy cái này không tệ lắm, anh thử xem. "
Cố đại ca bị bỏ rơi nhận lấy cái hộp được ném tới, vẻ mặt hắn đang sụp đổ:...Em trai, anh không đi làm.
Tuy rằng hắn đang chửi thầm trong lòng, nhưng hắn vẫn mở hộp đó ra xem. Bên trong chính là chiếc cà vạt vô cùng hợp ý hắn. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, hắn bắt đầu lấy một bộ tây trang ra mặc vào, sau đó đeo cà vạt lên.
Ừm, nhìn dáng vẻ này chắc chắn em trai hắn sẽ thấy vui.
Thím Vương đi ngang qua đó:...
Bà nhìn nhìn trời, ở trong nhà thì mặc tây trang làm gì không biết.
***
Phòng được bố trí vô cùng thanh nhã, không có gì trông tráng lệ huy hoàng cả. Tủ trong phòng được làm bằng gỗ, trong phòng còn xuất hiện một chút màu trắng ngà đan xen với màu hồng phấn. Ở bên cạnh đầu giường còn đặt một lọ hoa nữa, nho nhỏ, nhưng là một đóa hoa màu xanh.
Lúc này Ôn Nhan mới có thể thở phào nhẹ nhõm, Cố Cảnh Ngự cạch cạnh vài tiếng đóng cửa lại. Sau đó, anh bế cô lên, anh thơm một cái lên mặt cô, mặt mày anh lộ ra vẻ vui sướng: " Mẹ rất thích em. "
Hành động của anh đến nỗi khiến cô không kịp trở tay, Ôn Nhan kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ anh, rồi sau đó cô mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, cô vội vàng thu liễm lại đôi chụp, còn tức giận đánh anh một cái: " Anh làm cái gì thế? "
Nhỡ đâu bị nghe thấy thì phải làm sao?
Từ ánh mắt của cô anh cũng có thể hiểu được ý. Cố Cảnh Ngự cười to thành tiếng, anh ôm lấy cô, đưa cô tới bên mép giường, rồi hung hăng hôn cô một cái: " Không sao cả, trong nhà cách âm rất tốt. "
Anh bế cô lên trên giường, chặn cô lại, rồi cắn một ngụm lên môi cô, liếm liếm, anh còn cố ý thổi nhẹ bên tai cô, thanh âm khàn khàn: " Có muốn thử một chút không? "
" Hửm? "
Anh rất cao hứng, vô cùng cao hứng.
Lưu manh!
Ôn Nhan bị anh thổi một hơi khiến cả người run rẩy, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, ngay sau đó xụ mặt xuống, nghiến răng: " Không thử. "
Cố Cảnh Ngự trầm ngâm một lúc, rồi anh càng lúc càng áp lấy người dưới thân, nghiêm túc cúi đầu vùi vào cổ cô, tìm đến nơi nào đó ẩn dưới lớp quần áo mà cắn cắn, thanh âm khàn khàn mơ hồ: " Nghe nói con gái đều thích nói một đằng làm một nẻo, anh hiểu rồi. "
Hiểu hiểu cái mẹ nhà anh!!
" Cố Cảnh Cảnh! "
Ấn đường Ôn Nhan bỗng giật một cái. Cô bị hành động của người bên trên dọa cho hoảng sợ, cô cứng cả người lại không dám động đậy. Cô thử đẩy đầu anh ra nhưng không đẩy được, đột nhiên đầu anh hơi di chuyển, cô liền ôm luôn đầu anh không cho anh động đậy.
Thế mà cô không nghĩ rằng làm thế càng tiện cho anh hơn.
Cố Cảnh Ngự liếm liếm phần da thịt kề sát bên cạnh mình, anh đem mặt mình vùi vào cổ cô, bật cười rầu rĩ.
Cảm giác được thân thể người dưới thân đang cứng đờ, Cố Cảnh Ngự ái muội cười một tiếng. Trong chốc lát, vòng tay anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô, anh ôm cô lên, để cô ngồi ở trong lồng ngực mình.
Anh phát hiện cô muốn giãy dụa, anh hơi động eo, rồi anh dùng sức ôm eo cô, thanh âm khàn khàn mơ hồ: " Đừng nhúc nhích nữa, còn lộn xộn nữa thì anh thật sự không nhịn được đâu. "
Sau đó anh kéo lại quần áo cho cô, những dấu hôn anh để lại đều ở nơi người khác nhìn không thấy được.
.... Đáng tiếc, nơi này thật sự không làm được.
Ôn Nhan lập tức cứng người.
Cô quay người lại, hôn một cái lên đỉnh đầu anh.
Cố Cảnh Ngự sửng sốt, anh ngẩng đầu điên cuồng hôn lên môi cô, Ôn Nhan ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Cánh tay bên hông chậm rãi di chuyển lên, cánh tay anh hơi buông ra một chút, ánh mắt Ôn Nhan bỗng lóe qua một tia sáng, đúng lúc đó cô nhanh chóng tách người ra rồi di chuyển ra chỗ khác.
Nhìn người đàn ông đang kinh ngạc ngồi ở mép giường, cô chậm rãi sửa sang lại quần áo của mình, ánh mắt cô từ từ liếc tới phần dưới thân anh, môi đỏ hơi cong lên, cười tươi: " Mời ngài cứ từ từ nhịn xuống. "
... Ngồi im? Mới là lạ đấy.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
101 chương
75 chương
69 chương