Edit: Cải Trắng " A, nghe nói chương trình < Vương bài đối kháng > kỳ này tập một sẽ quay ở chỗ chúng ta đấy, tới lúc đó cậu có muốn đi xem không? " Một nữ sinh vô cùng hưng phấn đưa tay lay lay đứa bạn cùng bàn. " Hơn nữa, nghe nói bệ hạ cũng sẽ tham gia đấy! " Bạn cùng bàn quay đầu nhìn cô một cái, sau đó lại mất hết sức lực mà nằm bò ra bàn, chẹp chẹp miệng: " Cậu nghe được tin đồn đó ở đâu đấy? " Cô gái đó lại ỉu xìu nói tiếp: " Chương trình < Vương bài đối kháng > nổi tiếng như vậy, nếu như mà quay ở đây thì đã sớm tới rồi, tới lúc đó người xem vây chặt kín luôn. Vừa nghe đã biết tin đồn cậu nói là giả. " " Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là. " Cô gái đó nằm gác lên tay của mình, tìm một tư thế thoải mái nhất: " Bệ hạ sao có thể tham gia chương trình chứ? " Đây là tiết mục được mua bản quyền từ nước ngoài, đúng là rating chương trình rất tốt. Trải qua hai mùa rồi rating vẫn mỗi lúc một cao lên, hơn nữa mời được rất nhiều minh tinh nổi tiếng tới. Dù vậy, tiết mục này thật ra vẫn chưa mời được bệ hạ tham gia, điều này không phải một mình cô nói đâu. Không phải chương trình không đủ tốt, mà là Cố Cảnh Ngự, cái người này...không thể tưởng tượng nổi có ngày sẽ tham gia chương trình giải trí, không có khả năng đâu. Anh ra mắt lâu như vậy rồi vẫn luôn tùy hứng làm bừa, làm việc không nhìn sắc mặt người khác, nhưng tất cả mọi người lại luôn nhẫn nhịn cái tính tình của anh, vì sao chứ? Chính là bởi vì, trong con người anh, cái sự bá đạo nó được tỏa ra từ trong xương tủy luôn rồi. Gia đình của bọn họ, cho dù nuôi một người lớn lên nhìn vẻ bề ngoài ôn nhuận như ngọc* thì sâu bên trong xương tủy vẫn không thể che được sự bá đạo. Cái loại khí chất này không phải nói che là có thể che dấu được, huống chi con người Cố Cảnh Ngự vốn đã tùy hứng. Ôn nhuận như ngọc: dịu dàng, ôn hòa như ngọc. Để cho người như thế này đi lăn lội trong chương trình giải trí, có khi còn phải lăn lội cả trong bùn đất, bạn cảm thấy có khả năng không? Dù sao thì cô vẫn cảm thấy không có khả năng. Bạn ngồi cùng bàn của nữ sinh kia lắc đầu: " Dao Dao, cậu bị lừa rồi. " Cô gái được gọi là Dao Dao kia vẫn hưng phấn không ngừng được, cô hừ một tiếng, không cam lòng nói: " Tại sao lại không có khả năng chứ, giờ trên mạng đều đang lan truyền tin tức này. Chắc chắn tất cả đều không phải tin đồn vô căn cứ, nói không chừng bệ hạ đang cảm thấy hứng thú..nên.." Càng nói thanh âm của cô càng nhỏ xuống, rất rõ ràng, cô cũng không tin quá nhiều vào chúng, không dám tin nếu đó là sự thật. Bạn cùng bàn cô bỗng trừng mắt một cái: " Dù sao thì tớ cũng không tin. " Thấy bạn mình chắc chắn như vậy, cô gái tên Dao Dao kia vốn còn đang lưỡng lự thì như bị cái gì kích thích vậy, tại sao lại không thể có khả năng đó! Dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy! Cô đang muốn nói thêm cái gì đó thì chuông vào học vang lên, giờ cô chỉ có thể đem những lời muốn nói nuốt trở lại, đề tài bàn tán dừng tại đây. Đề tài này lại không thể chia sẻ ra bên ngoài, bạn cùng bàn cô thì lại không tin, đợi tới lúc về nhà Dao Dao vẫn không cam tâm. Bỗng nhiên cô nảy ra một ý định, cô lấy điện thoại ra đăng nhập vào tài khoản của mình, chia sẻ một ít tin tức cho cô bạn cùng bàn. Dao Dao Dao Dao Dao: Cậu xem, trên mạng đều đang điên lên rồi, bên trang chủ của chương trình < Vương bài đối kháng > cũng không phủ nhận tin tức này, bọn họ chắc là không dám mượn tên tuổi của bệ hạ để tuyên truyền đó. Dao Dao Dao Dao Dao: Còn có trên weibo của tổ đạo diễn nữa, họ cũng chỉ ậm ở nước đôi thôi, không có phủ nhận chuyện bệ hạ có tham gia hay không. Nếu như bệ hạ không tới, bên đó làm sao dám nói như vậy. Qua một lúc lâu thì bên kia mới trả lời tin nhắn. Hãy gọi tôi là cô tiên nhỏ: Nhưng mà anh ấy cũng không thừa nhận mà. Cách tuyên truyền của họ đó, cậu liệu hiểu không? Đến lúc đó bệ hạ thật sự không tới, đạo diễn chắc chắn sẽ chối tới chối lui, dù sao thì anh ấy cũng không xác nhận mà. Dao Dao Dao Dao Dao: Đạo diễn dám... Tính tình của Cố lão đại không ai không biết! Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Dao Dao bắt đầu làm công tác tư tưởng cho cô ấy, tin nhắn liên tục gửi tới. Nhưng mà vẫn tốn công vô ích! Nhìn vào chằm chằm vào màn hình, mãi không nhận được câu trả lời, Dao Dao chán nản quăng chuột máy tính sang một bên, đúng là ương bướng, cậu không đi thì tớ đi! Rồi trên mạng lan truyền tin bên chương trình sẽ quay ở đây một ngày, Dao Dao liền xách một cái balo nhỏ đi. Tuy rằng bên chương trình không nhắc tới chỗ quay cụ thể nhưng bọn họ là người địa phương, đương nhiên sẽ biết ở đây có chỗ vui chơi nhất, nói không chừng tới đó lại được gặp. Dao Dao xuất phát mang theo tâm lý không cam lòng, lại còn cầu cho mình có thể may mắn gặp được, cô đi tới mấy địa điểm vui chơi nổi tiếng. Khi cô tới được hồ băng, cô bỗng nhiên mở to mắt ngạc nhiên, tóm lấy tay một cô gái ở đó: " Sao cậu lại ở chỗ này! " Không phải cậu nói cậu không tin sao?! Cô bạn ngồi cùng bàn kia có chút hậm hực, quay đầu lại, thấp giọng nói: " Dao Dao, sao cậu cũng tới đây vậy? " Đúng là cô không tin thật. Nhưng mà chẳng phải...Mấy ngày nay tin tức mỗi lúc một rầm rộ, nhưng mà bệ hạ cũng chưa ra mặt phủ nhận, cô liền thầm nghĩ trong lòng...biết đâu may mắn? Còn nếu như không phải thì chuyến đi ra ngoài này cứ coi như là đi chơi loanh quanh thôi. Dao Dao cười, nháy mắt trong lòng cảm thấy thoải mái hơn. *** Thời gian quay trở lại mấy ngày trước. Ôn Nhan lúc này đang theo dõi máy tính, trên mạng mọi người đang không ngừng suy đoán xem Cố Cảnh Ngự có tham gia hay không, bình luận rất sôi nổi. Bình luận liên tục nhảy, nhìn thế này thì chắn chắn con số bình luận sẽ còn cao nhiều. Có người tin rằng anh sẽ đi, có người chắc chắn đây chỉ là lời đồn, ai nói cũng cảm thấy mình có lý, chẳng bên nào chịu nhường bên nào cả, bình luận mỗi lúc một nhanh hơn. Cuối cùng chỉ để lại người ngoài cuộc to mắt nhìn. Thế mà còn một số fan chạy tới weibo của cô, bọn họ như là chắc chắn cô biết được câu trả lời vậy, liên tục @ tag tài khoản của cô mà hỏi. Tay Ôn Nhan dừng một chút, rồi lại tiếp tục di chuột xuống dưới. Chuyện này thì liên quan gì tới cô chứ, chương trình này thì cô tham gia, ai mà biết được anh có tham gia hay không. Xem được không bao lâu, di động Ôn Nhan liền reo lên. Cô cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi, nghe được giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia, cô liền ngẩng lên nhìn đồng hồ. 12 giờ rồi. Chả trách sao anh lại gọi tới. Một tháng gần đây, ngoại trừ cô tham gia một ít tiết mục biểu diễn và chụp ảnh quảng cáo thì không còn làm gì nữa. Cố Cảnh Ngự còn nhàn hơn cả cô, nhàn rỗi tới nỗi không có việc gì làm. Dù sao thì dạo gần đây mỗi ngày của cô, sáng thì có tiếng gõ cửa, trưa thì đúng tầm này điện thoại kêu lên. " Hôm nay em muốn ăn cái gì? " Người ở đầu dây bên kia hỏi. Ôn Nhan buông chuột máy tính ra, nhìn xung quanh phòng một chút. Cô nhớ rõ sáng nay mình còn dùng tai nghe, giờ lại chẳng biết vứt đâu rồi: " Ăn cái gì cũng được, tôi không kén ăn. " Gọi điện thoại chắc chắn anh sẽ không cúp máy nhanh đâu, vẫn là nên lấy tai nghe đeo vào nghe cho dễ. Bên kia Cố Cảnh Ngự đang chọn rau, động tác anh hơi dừng một chút, anh day day ấn đường, đột nhiên bật cười: " Em nói thật chứ? " " Đương nhiên. " Ôn Nhan đi ra khỏi phòng ngủ tìm, ra tới phòng khách cô liền thấy ở trên sofa có một cái tai nghe màu đen. Giờ cô mới nhớ ra sáng nay mình đã vứt tai nghe ở đây. Cô khom lưng xuống, bất ngờ để lộ ra vòng eo nhỏ mê người. Cô lấy tai nghe cắm vào, một tay thì nhét tai nghe vào lỗ tai, rồi đi về phòng: " Ngoại trừ hành lá, mướp đắng, cà rốt, còn có... " " Cà chua xào trứng đừng có cho cà chua vào. " Ôn Nhan nói mấy thứ, vừa nói vừa đi trở về phòng ngủ. Ngữ khí nói nghe có vẻ nghiêm túc, cô kéo ghế dựa ra, tiếp tục ngồi chơi máy tính: " Mấy cái đó tôi không ăn được, còn lại thì tùy anh thôi. " Cố Cảnh Ngự cười nhẹ một tiếng. Anh nhướn mày: " Em xác định là không chọn đồ ăn? " Anh nhìn mấy quả cà chua, định bỏ vào bao nilon, xong còn hỏi lại: " Còn có, cái gì mà cà chua xào trứng không bỏ cà chua? " Thế thì còn gọi gì là cà chua xào trứng nữa? Ôn Nhan nghĩ nghĩ một chút, thực sự đúng là có điểm....: " Khụ, vậy anh mua gì thì mua đi. " Món đó cô chỉ thích ăn trứng gà, không thích ăn cà chua, cùng lắm thì lúc ăn cô gạt cà chua sang một bên và ăn trứng thôi. Cố Cảnh Ngự ngoài miệng nói cô kén ăn nhưng trong lòng lại tự giác tránh mua những món đồ đó. Ngoại trừ một chút cà chua thì những đồ khác anh mua đều là món ăn mà cô thích ăn. Cố Cảnh Ngự chỉnh lại tai nghe, mắt anh nhìn thấy khoai tây ở kệ kế bên, lấy một ít rồi cầm khoai tây và cà chua đưa cho người bán hàng đo khối lượng. Nơi này là khu dân cư cao cấp, người bán hàng ở đây không tới nỗi vừa gặp được người nổi tiếng là thét chói tai. Anh nhìn thấy ánh mắt kích động của người bán hàng, chỉ ra hiệu bảo cô ấy im lặng một chút, rồi cầm bút ký tên, vừa làm vừa trả lời điện thoại: " Em vào phòng bếp xem một chút, xem bên trong còn khoai tây và bí đỏ hay không. " Mấy ngày nay cùng ăn cơm với cô, anh phát hiện ra, cô rất thích ăn cháo bí đỏ, rồi cả khoai tây nữa. Lần đầu tiên ăn cơm với cô, cô nói rằng cô không thích ăn khoai tây là nói dối, chẳng qua là do hôm đó anh cho quá nhiều dấm vào khoai tây. Ôn Nhan đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, rồi cô nói: " Khoai tây vẫn còn hai củ, bí đỏ hình như hết rồi. " Cố Cảnh Ngự ừ một tiếng: " Lúc tôi về sẽ mang bí đỏ sang nhà em. " Người bán hàng nghe thấy cuộc đối thoại của anh, tựa hồ kích động muốn ngất đi, cái cuộc trò chuyện này, nghe thế nào cũng thấy giống một đôi vợ chồng mới cưới đang ân ái a a a a a!! Ai!! Mẹ nó, rốt cuộc là ai? Người bán hàng máy móc dán giá tiền lên túi, mắt thấy Cố Cảnh Ngự đã ký xong tên, đưa bút trở lại vị trí cũ, ngón tay thon dài của anh xách mấy cái túi chuẩn bị rời đi, rốt cuộc cô nhịn không được liền hỏi một câu: " Là... Nhan Nhan phải không ạ? " Cố Cảnh Ngự dừng lại, nhìn cô. Người bán hàng ở đây là một cô gái còn rất trẻ, cô lúc này đang nuốt nước miếng, đè thấp giọng xuống nói, tựa hồ như chuyện bọn họ nói rất bí mật. Khi cô nhắc tới tên Ôn Nhan thì ánh mắt sáng lấp lánh, hình như là fan Ôn Nhan. Cố Cảnh Ngự cong cong môi, cô gái này đúng là tinh mắt. Nhưng anh lại không trả lời vấn đề này, giả bộ như không nghe thấy, chỉ gật đầu chào tạm biệt. Anh xách theo túi đồ ăn, đôi chân dài không nhanh không chậm di chuyển tới chỗ bán bí đỏ. Vẫn chưa thể nói, chậc. Nhưng không biết người bán hàng đang nghĩ cái gì, thấy biểu hiện của anh, trong nháy mắt liền rất kích động! Ôn Nhan ở đầu dây bên kia không biết tình huống bên này, cô do dự một chút, rồi nói: " Không cần đâu, trong nhà vẫn còn xương sườn, trưa nay ăn cháo sườn đi. " Quả bí đỏ không phải là nhỏ, anh mua nhiều đồ ăn như vậy, mua thêm bí đỏ chắc chắn xách sẽ khó khăn. Bây giờ còn đang là mùa đông, xách nhiều như vậy tới lúc về tay sẽ đông cứng mất. ... Nhìn anh hình như rất thích ăn cháo sườn, như vậy thì không cần bày vẽ làm gì. Cố Cảnh Ngự đương nhiên biết cô nói như vậy là có ý gì, ánh mắt thâm thúy cũng lộ ra ý cười, khóe miệng không kìm được liền giương lên: " Không sao đâu. " Thanh âm của anh trầm thấp, từ tính: " Thật ra tôi muốn ăn một chút cháo bí đỏ. " Nói xong anh liền chuyển đề tài, đôi tay thon dài lướt trên kệ hàng bí đỏ chọn, anh quyết định lấy một quả trông nhỏ nhỏ, anh nói: " Tôi chọn một quả bí đỏ bé chút, chắc là có thể nấu được hai bữa, nếu tối em muốn ăn thì có thể hâm lại. " Ôn Nhan mím môi, hàng lông mi chớp chớp, cô không nói gì. Cố Cảnh Ngự thấy đầu dây bên kia không trả lời cũng không tức giận, ngược lại, còn cảm thấy hơi sung sướng, hỏi: " Vậy còn cái gì muốn tôi mua về cho không? " Hoặc là: " Có muốn ăn đồ ăn vặt không? " Anh nhớ hình như nhà cô chẳng có chút đồ ăn vặt nào. " Không ăn. " Ôn Nhan nói chắc như đinh đóng cột, cô cầm lấy chìa khóa, do dự một chút, cuối cùng cũng không quay vào trong nữa, mở cửa đi ra bên ngoài. Cô ấn nút thang máy, trời lạnh khiến hơi thở thở ra cũng ngưng tụ thành một làn khói trắng, cô trừng mắt: " Anh có biết gần đây tôi béo lên mấy cân rồi không? " Còn ăn đồ ăn vặt cái gì nữa! Hai ngày trước Lý ca còn đi tới nhà cô, nhìn cô với ánh mắt " sao em lại có thể biến thành như thế này rồi ", lúc đó cô vô cùng xấu hổ. Ôn Nhan nói, rồi nhìn thoáng qua thân hình mình phản chiếu lại ở cửa thang máy, cô thực sự là một chút cũng không béo, nhưng mà tự cô lại cảm thấy mình béo lên rất nhiều. Lên tới 183 kg cũng có khả năng!! Là ki lô gam chứ không phải cân đâu!!* * 1 cân TQ = 0,5 kg VN Giờ mới chỉ một tháng thôi đúng không? Nếu tiếp tục theo cái đà này, cô đừng làm cô tiên nhỏ xinh đẹp nữa, biến thành thiếu nữ 200 cân luôn đi, vèo một cái liền ngã xuống. Cố Cảnh Ngự thanh toán xong, đội mũ lưỡi trai lên liền xách đồ đi ra ngoài. Ra khỏi siêu thị, một luồng không khí lạnh thổi tới. Anh híp híp mắt, chiếc áo gió màu nâu nhạt bị gió thổi khẽ bay bay, lộ ra đôi chân thon dài. Trên lông mi anh dường như có một bông tuyết nhỏ xinh lành lạnh rơi xuống. Vào hai ngày trước, thành phố đón một trận tuyết rơi lớn, hôm nay mới ngừng lại, giờ đây người dọn vệ sinh ở khu dân cư bắt đầu cầm cào tuyết đi cào. Miễn cưỡng lắm họ mới có thể dẹp bớt tuyết đi, tạo thành một con đường nhỏ thông thoáng. Trong khu không biết từ khi nào đã có rất nhiều người tuyết to hoặc nhỏ khác nhau, ở sau thùng rác, ở bên cạnh cây, ở bên cạnh khu nhà, im lặng mà nhìn đoàn người ra ra vào vào. Cố Cảnh Ngự cười cười, một tay anh xách mấy túi đồ, một tay anh chỉnh lại mũ lưỡi trai, đế giày anh dính không ít tuyết, lúc đi còn phát ra những âm thanh nho nhỏ. " Hừm, người tạo hình người tuyết này thật có sức sáng tạo. " Anh cầm di động chụp mấy bức ảnh người tuyết đó, đột nhiên dừng lại, anh gửi mấy tấm ảnh này cho Ôn Nhan, mày kiếm nhẽ nhếch: " Em xem xem có phải người tuyết này trông giống em hay không? " Ôn Nhan nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong di động, nheo mắt: " Giống. " Rồi lại trào phúng thêm một câu: " Giống Cố Cảnh Ngự. " Trong hình, là một người tuyết có một đôi mắt tròn rất to, có một số biểu cảm nhỏ trông cũng hơi giống Ôn Nhan. Cố Cảnh Ngự cười hai tiếng, thanh âm trầm thấp, anh hỏi cô: " Em có muốn xuống dưới này chơi không? " " Tôi giúp em nặn một người tuyết khác? " Một người tuyết thật giống cô, nhỏ nhỏ, mềm mại, đặc biệt xinh đẹp. Ừm, sau đó lại nặn thêm một người tuyết trông giống anh. Anh thật sự muốn làm một người tuyết lớn, vươn tay ra là có thể thay cô che mưa chắn bão, giang tay ra là có thể đem cô ôm trọn vào người. Ôn Nhan đi từ trong thang máy ra, cửa vừa mở, một cơn gió lạnh thổi tới, cô rùng mình một cái, rồi giật giật khóe miệng: " Anh còn là đứa bé ba tuổi hả...Cái gì mà còn nặn người tuyết đôi. " Cô giờ đã không còn cái tính trẻ con như này rồi. Cố Cảnh Ngự nhướn mày, cũng không tức giận. Anh thấp giọng cười một tiếng, thay đổi giọng nói, cố ý kéo dài âm thanh: " Tiểu tỷ tỷ, Cảnh Cảnh năm nay đúng là mới có ba tuổi thôi. " Hình như cô bị dọa rồi, một chữ cũng không nói, Cố Cảnh Ngự xách theo túi đồ ăn, anh cong cong môi, ngữ khí anh như đang làm nũng lại có vẻ đắc ý, nói tới mắt cũng không buồn chớp: " Cảnh Cảnh là bé trai đẹp trai nhất trong trường mẫu giáo. " " Cảnh Cảnh ngày hôm qua còn là một bông hồng nhỏ. " " Cảnh Cảnh là đứa bé đáng yêu nhất trên thế giới này. " Ôn Nhan vất vả lắm mới sốc lại tinh thần được, cô cảm thấy hơi đau đầu, day day trán, nhịn một lúc lâu, cuối cùng cô mới có thể nói ra năm chữ: " Diễn xuất hoàn hảo quá! " Cảnh Cảnh cái em gái nhà anh, mẹ nó, có bệnh rồi! Cố Cảnh Ngự cố gắng kiềm chế để không cười, chân anh dẫm lên nền tuyết lưu lại dấu chân, anh nói, giọng nghe rất đáng yêu: " Tiểu tỷ tỷ, chị tức giận với Cảnh Cảnh sao? " Ôn Nhan quả thật muốn bùng nổ rồi! Hít sâu vào một hơi, môi đỏ hơi nhếch lên: " Anh điên rồi, hôm nay không uống thuốc hả? " Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!! Cố Cảnh Ngự nở nụ cười. Ôn Nhan nghe thấy tiếng cười của anh thì càng tức giận hơn, cô nghiến răng nói từng chút một, hận lúc này không thể cắn chết anh: " Cố, Cảnh, Cảnh!!! " Phì! Ôn Nhan day day trán, cô đúng là bị anh chọc tức tới mất lý trí rồi, cái gì mà Cố Cảnh Cảnh chứ: " Anh thử cười một lần nữa xem. " Trong ánh mắt đều ngập tràn ý cười, nhưng Cố Cảnh Ngự dừng lại, cố nhịn cười, nói nhỏ: " Được rồi, không cười. " Cố Cảnh Ngự nghe thấy tiếng thở đều đặn ở đầu dây bên kia, anh chậm rãi đi về phía trước, nhìn vào khoảng không vô định, ánh mắt thâm thúy bỗng trở nên vô cùng dịu dàng. Bốn phía tĩnh lặng, bỗng dưng anh mở miệng nói: " Tiểu tỷ tỷ, Cảnh Cảnh trưởng thành rồi sẽ gả cho chị, được không? " Nhất thời hô hấp bên kia như dừng lại!!