Edit: Cải Trắng " Tiểu Vương, có muốn đi ăn cơm không? " Người được gọi là Tiểu Vương là người đang đội mũ lưỡi trai, nghe được hỏi cậu lắc lắc đầu, lau mồ hôi trên trán đi: " Không đi, chút nữa ăn miếng bánh mì là được rồi. " " Ừm, được. " Người đàn ông còn lại cũng không nói thêm gì nữa, chỉnh lại quần áo, nhìn chằm chằm vào Hạc thành đang hiện ra trước mắt, giờ nơi này đã thay đổi không ít. Lần này bọn họ tới đây, nếu phải quên ăn quên ngủ là chuyện bình thường, nhưng Tiểu Vương mới vào nghề, cho nên giờ phải tập thành thói quen. Mặt trời dần dần khuất sau những dãy núi, đưa mắt nhìn xung quanh cũng không còn thấy ánh mặt trời nữa, tiểu Vương có chút nôn nóng, cậu đã ở chỗ này chờ vài ngày rồi vậy mà vẫn chưa thu được tin tức gì. Cứ ngày qua ngày thế này, nôn nóng là chuyện đương nhiên. Phải biết rằng, chờ tới khi chính thức khai máy, đoàn làm phim gần như là cấm cửa không cho ai tới, tới lúc đó thì bọn họ sẽ chẳng thể thu nhập được tin tức, mọi người sẽ chẳng hay biết gì. Người đàn ông kia tranh thủ gặm miếng bánh mì, mà mới ăn được miếng đã nghẹn, vội vàng uống ngụm nước, xong vỗ vỗ vai cậu: " Kiên nhẫn chút. " Hắn bỏ miếng bánh mì xuống, tùy tiện lau qua miệng, so với sáng nay thì tinh thần phấn chấn hơn nhiều. Vỗ vỗ bả vai tiểu Vương, còn nói thêm: " Cậu đừng có trưng ra cái bộ mặt không có chuyện gì làm như thế, giờ chúng ta bắt đầu, thời gian hoạt động thật sự là buổi tối. " Buổi tối mới là lúc hoạt động náo nhiệt nhất, phần lớn các tin tức đều được tóm vào buổi tối. Nói xong, liền bắt đầu rời khỏi đó. Đương nhiên, là một người đã có kinh nghiệm lâu này trong nghề, hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Có khả năng lớn là bọn họ sẽ chẳng thu hoạch được tin tức gì, nhưng nếu như vậy họ tốt nhất là nên chặn một minh tinh nhỏ lại để phỏng vấn mới được. Bọn họ làm nghề này cũng không dễ chút nào. Không bao lâu sau, một chiếc taxi từ bên trong đi ra, cứ thế đi ngang qua bọn họ. Tách tách, đèn flash nhấp nháy liên tục để chụp hình. Nếu như là một người bình thường, nhìn vào tấm ảnh chụp không rõ ràng này khẳng định sẽ không thấy gì đặc biệt. Nhưng là một người đàn ông dày dặn kinh nghiệm, hắn chỉ cần tỉ mỉ chỉnh sửa ảnh này lên một chút là có thể nhìn được sườn mặt của người ngồi trong xe. Người ngồi trong xe chính là Ôn Nhan và người đại diện. Đáng tiếc, đây chẳng phải là bức ảnh họ cần. Người đàn ông đó dừng một chút, xong không hiểu sao lại lưu cái ảnh đó vào. Tiểu Vương bên cạnh đưa mắt nhìn chiếc xe vừa rời đi, hỏi: " Chúng ta không đuổi theo sao? " Người đàn ông đó liếc nhìn cậu một cái, lắc đầu: " Chúng ta đuổi không kịp đâu. " Rất nhiều người thử bám theo đuôi xe của đoàn làm phim đạo diễn Vương, nhưng hơn phân nửa là mặt tối sầm trở về. Huống chi họ cũng không phải người ngốc, biết rõ phóng viên chờ bên ngoài rất nhiều nhưng cứ thế mà đi ra khỏi cửa, vậy mục đích đi ra ngoài cũng chẳng phải là chủ đề nóng. Đuổi theo xe họ có khi còn chẳng thu hoạch được tin tức gì, mà đổi lại có thể chọc giận minh tinh nọ, mất nhiều hơn được. Tiểu Vương do dự gật gật đầu. Hắn cũng mặc kệ không quản xem tiểu Vương đang nghĩ cái gì, tiếp tục chơi một mình, tin hay không là tùy cậu thôi. Lại không lâu sau đó...Một chiếc xe khác đi ra... ...... Ở xung quanh đây có không ít nơi. Bởi vì bọn họ là người có thân phận, cho nên không nên tới những nhà hàng khách sạn, những chỗ đó nếu bị bắt gặp sẽ gây ra tin tức xấu. Vẫn là nên tìm một nhà hàng gia đình trang trọng một chút, như vậy sẽ tốt hơn. Ôn Nhan bỏ mũ trên đầu mình xuống, rót ra hai ly trà, cả cô và người đại diện đều im lặng không nói gì. Nếu như đã mời người khác ăn cơm, đương nhiên nên thể hiện chút thái độ của mình, phải đến trước. Đạo diễn vẫn rất có tiết tháo, từ chối luôn việc đưa Cố Cảnh Ngự đi cùng, vui vẻ đi làm việc của mình, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của anh. Sau đó kiếm cớ một đường chuồn thẳng ra bên ngoài. Thẳng tới khi ông đi vào cửa, ông vẫn luôn nghĩ tới biểu cảm của Cố Cảnh Ngự lúc đó, cho nên ông đối với Ôn Nhan dịu dàng khó có thể tưởng tượng được. Đầu năm nay, có thể làm cho Cố Cảnh Ngự thành bộ dạng như này đúng là hiếm đấy, đúng là càng nhìn càng thuận mắt. Vương đạo diễn cười xua xua tay, ý bảo Ôn Nhan không cần phải kính rượu này nọ đâu, chỉ cần rót tượng trưng thôi là được rồi. Tâm trạng Vương đạo diễn vô cùng sung sướng cho đến khi đi ra ngoài. Bởi vì sau khi ông đi ra ngoài liền chạm mặt phải một người. Người nọ đang đứng ngoài cửa nhà hàng gia đình này, khuôn mặt góc cạnh, lúc này trang bị vô cùng kín đáo, hình như đang cùng người đàn ông trung niên bên cạnh nói gì đó. ...Nếu như muốn đi ra ngoài, tất nhiên là phải thông báo cho ông một tiếng. Có người không hẹn mà cùng ngừng bước chân tại cửa, Ôn Nhan rũ lông mi xuống, cô nhìn đạo diễn đang đứng ngoài cửa nhìn gì đó, cứ vuốt vuốt râu như muốn kéo đứt râu mình luôn vậy. ... Cố Cảnh Ngự Cố Cảnh Ngự tựa hồ như cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình, anh quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia kinh ngạc, môi mỏng khẽ mở, hơi nở nụ cười: " Thật trùng hợp. " Anh nhanh chóng bước tới, ánh mắt dừng trên người Ôn Nhan, môi hơi cong lên: " Tôi bình thường thời gian này đều tới đây kiểm tra sổ sách, không nghĩ tới sẽ đụng phải hai người, trùng hợp quá. " " Tới đây ăn cơm sao? " Phía sau, người đại diện khinh bỉ anh, sự khinh bỉ có khi cao tới tận trời xanh. Muộn thế này rồi còn kiểm tra cái rắm! Còn bình thường... Hắn không ngờ Cố Cảnh Ngự lại là người như vậy. Vương đạo diễn nhịn cười muốn nội thương, lại nhìn vị giám đốc kia một lượt, chắc là vị giám đốc này lần đầu tiên phải " báo cáo công tác " nhỉ? Vị giám đốc kia cúi đầu, vô cùng nghiêm túc cầm sổ kiểm toán, làm như không cảm nhận được ánh mắt của người khác, cố gắng làm một nhân viên tốt, rất phối hợp cùng ông chủ kiểm tra sổ sách. Cố Cảnh Ngự cứ nhìn Ôn Nhan như đang chờ cô nói, cảnh tượng im lặng không ai nói tiếng nào. Ôn Nhan nhìn thoáng qua vị giám đốc kia, có chút không được tự nhiên mở miệng, cố gắng nói ít mà ý nhiều, ý cười dịu dàng, ngoài ra trên mặt không còn bất kỳ biểu cảm nào: " Ừ, tới ăn cơm. " Cô hơi chuyển động chân lui về phía sau. Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh. Bọn họ hiện đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cô không muốn tiếp nhận anh, cũng không muốn tới quá gần anh. Anh như không cảm giác được là cô đang tránh mình, vô cùng tự nhiên di chuyển tới bên cạnh cô, không nhanh không chậm hỏi một câu: " Ăn xong rồi, bây giờ em muốn trở về sao? " Mặt anh không đổi sắc, giọng nói trầm thấp từ tính, trắng trợn mà nói dối: " Người đại diện của tôi không may làm mất chìa khóa xe, tôi cũng không lái xe tới đây, không biết em có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không? " Người đại diện bị bắt cõng cái nồi to đùng:... Em gái cậu!* Ý ở đây là đang chửi Cố Cảnh Ngự đó =))) Có cảm giác như bóng ai đó đang tiến tới gần cô. Hô hấp Ôn Nhan như ngưng lại, trong nháy mắt đầu cô có rất nhiều ý nghĩ bỗng nảy ra, mím môi, chỉ thấy được đôi mắt đào hoa của cô cong cong: " Đương nhiên, không thành vấn đề gì. " Cô thuận tiện quay đầu lại hỏi: " Đạo diễn cũng đi về sao? " Cố Cảnh Ngự nhướn mày, lại nhìn đạo diễn. Đạo diễn liếc mắt nhìn bóng của hai người đang xếp chồng lên nhau, tựa hồ không để ý tới mình là một cái bóng đèn, cười mỉm: " Đúng vậy, cùng về thôi. " Ôn Nhan dừng lại một chút, khóe môi cong lên, dứt khoát chuẩn bị bước đi: " Vậy đạo diễn Vương, Cố sư huynh, ngày mai gặp lại. " Cố Cảnh Ngự dừng bước chân lại, đáy mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Ôn Nhan mím môi, chớp chớp hai mắt, nói: " Tôi còn muốn cùng người đại diện bàn chút chuyện, vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa, ngày mai gặp. " Cố Cảnh Ngự:... Vương đạo diễn:... Người đại diện:... Đạo diễn bỗng phì cười thành tiếng, nhìn khuôn mặt cứng đờ kia của Cố Cảnh Ngự, quả thật... Người đại diện ho nhẹ một tiếng, đi tới vỗ vỗ vai anh, ánh mắt chân thành: " Xin hãy nén bi thương. " Cố Cảnh Ngự gạt tay hắn ra, nói: " Cút! " *** Ngày 19 tháng 8 Thuận lợi. Mỗi phim điện ảnh hay truyền hình đều giống nhau, chọn ngày lành tháng tốt bắt đầu làm lễ khởi quay. Bây giờ cũng vậy. Vào vai nữ số hai, Ôn Nhan có một phòng trang điểm riêng. Sau lễ khởi quay, mọi người liền bận tối tăm mặt mũi, Ôn Nhan cũng di chuyển vào phòng trang điểm. Thợ trang điểm bắt đầu xách dụng cụ đi vào, trợ lý Thường Tâm Tâm đứng một bên nhìn. Chuyên viên trang điểm của cô là một người có tiếng, vừa hay đây lại là bạn học của người đại diện, nếu không chỉ sợ lần này không thể được mất. Cô ấy vừa cùng Ôn Nhan nói chuyện, lại vừa chuẩn bị đồ nghề, ánh mắt rất chuyên chú. " Làn da của em khá tốt. " Sau khi trang điểm xong, chuyên viên trang điểm nhìn qua gương mặt cô một chút, thuận miệng đánh giá làn da cô. Là một chuyên viên trang điểm, trước và sau khi trang điểm gương mặt minh tinh khác nhau thế nào bọn họ là người rõ nhất. Mỗi lần xuất hiện trên màn ảnh lớn, bọn họ đều phải dùng rất nhiều kem che khuyết điểm, cứ một lớp lại một lớp. Đôi mắt đào hoa của Ôn Nhan cong cong, cô hơi nâng cằm lên, chớp chớp mắt: " Vậy cũng phải xem ai là người cứ dặn đi dặn lại em mãi. " Chuyên viên trang điểm bật cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, nhưng cái phương pháp bảo vệ làn da này chắc chắn có liên quan tới vị chuyên viên trang điểm này. Lý Cường ngay từ ban đầu đã hỏi cô là có muốn làm chuyên viên trang điểm của Ôn Nhan không, đương nhiên, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng là cô đồng ý. Quả nhiên, cô từ chối lời mời này, nhưng hắn thuận tiện hỏi cô về cách chăm sóc làn da. Lời mình nói ra được người khác coi trọng đương nhiên là vui vẻ rồi. Quan hệ của hai người lập tức kéo lại không ít, chuyên viên trang điểm cũng thân thiết hơn với cô một chút, câu được câu không cùng Ôn Nhan nói chuyện. Ôn Nhan lần này vào vai một bệnh nhân tâm thần, bản chất đơn thuần, kiểu trang điểm chủ yếu là thanh khiết trong sáng, trang điểm kiểu này rất nhanh, mất một lúc đã hoàn thành. Ôn Nhan mở mắt ra, ngốc ra một chút, ngay sau đó kinh ngạc bởi trình độ trang điểm của chuyên viên trang điểm, cô muốn bật ngón tay cái. Người trong gương kia có một khuôn mặt nhìn qua vô cùng thanh khiết đơn thuần, ngay cả đôi mắt đào hoa mị hoặc của cô cũng không ảnh hưởng gì. Cô nghĩ nghĩ, điều chỉnh ánh mắt của mình một chút, ánh mắt đào hoa của cô lúc này như được phủ một lớp sương mù vậy, mang theo một vẻ ngây thơ, trong nháy mắt bộ dáng liền thay đổi, vô cùng phù hợp với lớp trang điểm này. Chuyên viên trang điểm có chút kinh ngạc, loại thiên phú này không ngờ lại xuất hiện, không trách được Lý ca lại chắc chắn dành cô sẽ thành danh, một ý niệm chợt lóe qua. Chuyên viên trang điểm vỗ vỗ vai cô, cười nói: " Được rồi, đi thay quần áo đi. " Nếu đã diễn ra ở bệnh viên tâm thần, dĩ nhiên cô phải mặc trang phục bệnh nhân rồi, cũng không có gì đặc biệt cả. Nhưng mà người khác khi nhìn thấy lại không cảm thấy vậy. Khi cô đi ra ngoài, ánh mắt của mọi người trong đoàn làm phim đều kinh diễm, trang phục bệnh nhân hơi rộng càng làm cho cô thêm nhỏ bé, mái tóc vì để phù hợp với nhân vật nên đã được cắt ngắn, hơn nữa trông bộ dáng cô vô cùng thanh khiết đơn thuần, làm cho người ta hận không thể cứ bao bọc trong tay. Đạo diễn vô cùng hài lòng, vẫy vẫy tay bảo cô tới đây, nói qua cho cô về cách diễn. Ôn Nhan vô cùng nghiêm túc lắng nghe, tập trung ghi nhớ những lời ông nói để chút nữa thể hiện. Đúng lúc nói tới trọng điểm, hai người liền cảm thấy đoàn làm phim bỗng chốc trở nên ồn ào. Ôn Nhan quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của anh, đáy lòng bỗng hơi xao động. Cố Cảnh Ngự từ phòng trang điểm bước ra, một thân áo blouse trắng, toát lên vẻ " cấm dục ", đây như một vẻ đẹp mới, khuôn mặt góc cạnh đã bớt đi được phần nào, nhìn vào trông rất lạnh nhạt. Bộ dáng này của anh thực sự có thể thốt lên những từ như: " thanh lãnh " " cấm dục " " đạm mạc " " thanh quý " cùng " lạnh lùng " Vừa lúc anh thấy cô, ánh mắt liền lộ ra ý cười, vẻ lạnh nhạt bên trong có dịu dàng, không thể nghi ngờ gì nữa, chính nó đã khiến cô hơi rung động. Ôn Nhan đã thấy những nhân viên của đoàn làm phim đang kìm nén để không phát ra những tiếng thét chói tai. Vương đạo diễn hừ một tiếng, mặc kệ con khổng tước đang xòe đuôi kia, quay đầu lại nói với Ôn Nhan: " Được không? " Ôn Nhan lấy lại tinh thần, ép xuống sự rung động vừa rồi, hít sâu một hơi, gật gật đầu: " Được. " Cảnh quay đầu tiên, nhân vật chính chủ yếu là Cố Cảnh Ngự. Đạo diễn gật đầu, cầm lấy loa: " Chuẩn bị tốt, mọi người vào vị trí của mình nào. " Ôn Nhan và Cố Cảnh Ngự đã đứng vào vị trí của mình, Lý Cường và Thường Tâm Tâm gắt gao nắm chặt tay, ánh mắt tập trung lên người Ôn Nhan, trái tim như đang bị treo lên. Tất cả đã đâu vào đó, ra hiệu với Vương đạo diễn. Vương đạo diễn gật gật đầu, sắc mặt nghiêm túc, nhìm chằm chằm vào cảnh quay: " Bắt đầu. " Người đứng ở bên cạnh liền dập thước phim ra hiệu bắt đầu. Đây là góc tường, ở phía cuối hành lang xuất hiện một đôi chân dài không nhanh không chậm đang tiến tới. Màn ảnh được kéo dài, lộ ra khuôn mặt không chút biểu cảm của anh, hành lang tối om như một hũ nút màu đen, nó đang há miệng muốn nuốt trửng mọi thứ vào trong. Người đàn ông thanh cao lạnh nhạt đối diện với khung cảnh này, làm cho người khác nhìn vào cảm thấy quỷ dị, anh dừng bước chân, nhìn về phía góc tường, thanh âm nhàn nhạt vang lên: " Minh Hi. " Màn ảnh di chuyển, một thiếu nữ đang ngồi ở trong một chậu hoa khá lớn, tựa hồ cô nghe thấy lời anh nói, mở to hai mắt, nghiêng nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt ngây thơ. Chỉ một ánh mắt, liền khiến cô trông như một đứa trẻ đơn thuần, sự quỷ dị mà anh mang đến dường như không còn nữa. Ánh mắt Vương đạo diễn sáng lên, ở cảnh quay, có thể nhìn thấy, ở chỗ bước ngoặc của bác sĩ cùng với Minh Hi đang ngồi trong chậu hoa lớn, vừa vặn chia cảnh thành hai nửa. Một bên hắc ám, một bên trong trắng, tạo nên sự đối lập, mỗi người có giang sơn thuộc về riêng mình, kéo không gian ra mười phần. " Minh Hi, cô đang làm cái gì thế? " Bác sĩ Quý nhìn thẳng vào đôi mắt đơn thuần kia, đáy mắt chợt xẹt qua tia sáng, hỏi. Thân thể thiếu nữ kia bộ dáng ngồi kỳ quái, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm túc: " Tôi không phải Minh Hi, anh phải gọi tôi là phát tài – Minh Hi – cây. " Cô lớn lên trong một cái thân cây, chỉ cần cô lắc lắc một chút sẽ rơi xuống rất nhiều vàng. " Cây phát tài. " Bác sĩ Quý vươn bàn tay thon dài ra, ừ một tiếng, nhàn nhạt hỏi: " Vậy Minh Hi có muốn đi phơi nắng không? " Nơi này là góc tường, không có mặt trời chiếu đến. Minh Hi nghĩ nghĩ, gật đầu: " Muốn. " Bác sĩ Quý đi tới gần cô, muốn đưa tay bế cô lên, nhưng lại dừng lại, nhìn cô. Minh Hi nghiêng nghiêng đầu, hai chân chôn chặt dưới đất, thân thể cuộn tròn lại, mười đầu ngón tay cắm chặt xuống chậu hoa làm thành rễ. Bác sĩ cười một tiếng, không khí kỳ quái bỗng chốc lan tràn khắp nơi, anh cúi người nhẹ nhàng ôm chậu hoa lên, đi tới con đường phía trước. Như là ôm cô, cùng nhau đi về phía bóng tối. " Cắt! " Thanh âm Vương đạo diễn vang vọng khắp sân. Hai người trong sân cứng đờ, từ trong vai diễn thoát ra, Ôn Nhan hơi rũ lông mi: " Mau thả tôi xuống. "