Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt
Chương 23
Ôn Ninh cảm thấy Chu Trạch Diễn rất có khả năng là muốn hỏi về chuyện sáng nay của cô trên hot search.
Bất quá việc này cô cũng không có tính toán muốn gạt anh, vừa lúc liền nhân cơ hội này giải thích rõ ràng.
Quay đầu, Ôn Ninh nói với Lộ Lộ, "Chị hôm nay ngồi xe anh ấy đến đoàn phim.
"
Cô cùng Chu Trạch Diễn cùng nhau lên xe.
Trần Hạo chờ ở xa,thấy hai người tiến đến liền giúp mở cửa xe, xong xuôi mới ngồi lên vị trí lái.
Nhìn thấy Ôn Ninh, Trần Hạo không tự chủ được mà nhớ tới cái tin tức mình xem buổi sáng kia, trong lòng nổi lên điểm xấu hổ.
"Ninh Ninh tỷ, buổi sáng tốt lành.
" Trần Hạo quay đầu lại, đối với cô vẫy vẫy tay, lên tiếng tiếp đón.
Thần sắc Trần Hạo mất tự nhiên,điểm này Ôn Ninh nhìn ra được, lại không nói thêm cái gì, chỉ gật đầu cười cười, "Buổi sáng tốt lành.
"
Sáng sớm tinh mơ, đường xá thông suốt, đến cả đèn xanh cũng chưa gặp được mấy cái, xe hơi đã một đường chạy nhanh đến.
Mà đợi gần năm phút đồng hồ, Ôn Ninh cũng chưa nghe thấy Chu Trạch Diễn nói một lời.
Cô đánh giá anh khẳng định ở trong lòng rối rắm,không biết nên mở miệng như thế nào, rốt cuộc cái đề tài này vẫn là thập phần mẫn cảm.
Khẽ thở dài một hơi, cô quyết định vẫn là chính mình chủ động cùng anh nói rõ ràng, "Chu Trạch Diễn, kỳ thật tôi.
.
.
.
.
"
"Loại sự tình này bị truyền ra, anh ta không đứng ra thay cô nói một câu sao?"
Cô mới nói đến một nửa đã bị lời Chu Trạch Diễn đánh gãy.
Anh nhíu mày nhìn về phía cô, thanh âm hơi trầm xuống, trong mắt cảm xúc khó phân biệt.
Ôn Ninh sửng sốt, biểu hiện có chút ngốc.
Ý tứ của anh là gì?, là nhận ra người trong ảnh chụp là Hoắc Minh, anh họ cô sao?Hơn nữa cô nghe ngữ khí vừa rồi của anh, tựa hồ còn rất bất mãn, chẳng lẽ Chu Trạch Diễn cảm thấy Hoắc Minh làm anh không xứng?
"Không phải như anh tưởng đâu.
" Cô theo bản năng thay Hoắc Minh biện giải.
"Mấy ngày nay anh ấy đều ở nước ngoài mở họp,ký hợp đồng, hành trình từ buổi sáng đến buổi tối.
Cho nên tôi không muốn quấy rầy anh ấy, tôi cảm thấy Ngô tỷ hẳn là có thể đem chuyện này xử lý tốt.
"
Chu Trạch Diễn chọn hạ mi, "Cô thật đúng là bạn gái cũ tri kỷ.
"Khi nói lời này, ngữ khí lạnh như băng.
Ôn Ninh càng sửng sốt: "Hả?"
Chu Trạch Diễn nheo nửa mắt lại, trong lời nói để lộ ra thập phần khinh thường, "Làm một người đàn ông, tôi cảm thấy bạn trai cũ của cô rất không có trách nhiệm.
Nếu như ở nước ngoài, cũng không thể mặc kệ bạn gái cũ của mình bị võng hữu dùng những từ khó nghe nhục mạ như vậy.
"
Ôn Ninh: "Hả?"
Từ khi nào thì cô từng có bạn trai nha?
Chính nàng còn không biết nữa?!
"Không phải, anh hiểu lầm.
" Bình tĩnh nghĩ nghĩ, Ôn Ninh ý thức được Chu Trạch Diễn là hoàn toàn lầm.
Anh thế nhưng đem Hoắc Minh trở thành bạn trai cũ của cô?Này sai đến thái quá đi!
"Anh nghe tôi nói,người đàn ông trên ảnh chụp là Hoắc Minh, anh ấy không phải.
.
.
.
.
.
"Ôn Ninh còn chưa nói xong đã bị một trận dồn dập tiếng chuông di động đánh gãy.
Cúi đầu nhìn, vừa đúng lúc là Hoắc Minh gọi tới.
"Anh chờ một lát, tôi nghe điện thoại trước.
" Ôn Ninh nói xong, ấn hạ nuat nghe, "Em đang nghe, anh nói đi.
"
Điện thoại bên kia rất nhanh truyền đến một giọng nam.
Bên kia hoàn cảnh có chút ồn ào, cho nên Hoắc Minh nói cơ hồ là rống ra.
"Ôn Ninh, hiện tại em giỏi rồi, cánh đều trường ngạnh a!Xảy ra chuyện lớn như vậy thế nhưng cũng không định nói cho anh, em nói em định tính gạt anh tới khi nào nữa?"Thanh âm to không ngừng cho Ôn Ninh nghe thấy, trên xe Chu Trạch Diễn cũng nghe đến rõ ràng, ấn đường anh gắt gao mà nhíu lại.
Ôn Ninh bị Hoắc Minh hung hăng mà giáo huấn một hồi, một chút không lưu tình.
"Anh họ.
" Coi dùng thanh âm mềm mại kêu Hoắc Minh một tiếng, ý đồ làm nũng để ngăn cản anh lải nhải nhắc.
"Em không nói cho anh, là bởi vì không nghĩ quấy rầy đến anh a, hơn nữa người đại diện Triệu tỷ đã giúp em xử lý.
"
"Nhưng anh là anh em, làm ra loại sự tình này em nên trước tiên nên nghĩ đến tìm anh để giải quyết.
Trước lúc họp, trên đường anh xoát cái Weibo, vội vàng nhìn thấy, tên của em cư nhiên xuất hiện ở hot search thứ nhất.
Nếu anh hôm nay không có xem Weibo, em định khi nào nói cho anh? Em chịu đựng được bị nhiều người dùng những lời khó nghe mắng như vậy?"
"Em.
.
.
.
.
.
"Ôn Ninh trầm mặc một lúc lâu, nhỏ giọng mà nói, "Cái tài khoản Weibo mảketing kia chỉ thả ra một loạt ảnh chụp, không có mặt cùng chứng cứ xác thực.
Em tin tưởng không quá mấy ngày, chờ minh tinh khác tuôn ra trận bát quái mới, lực chú ý của bọn họ sẽ từ trên người em dời đi.
"
Hoắc Minh bị cô nói, thái độ tức giận đến nói không nên lời.
Còn chưa kịp nói cái gì, Hoắc Minh liền nghe cô tiếp tục nói: "Hơn nữa, ba em trước nay đều cho rằng giới giải trí dơ bẩn nhiều thủ đoạn, ở bên trong minh tinh cũng đều là quan hệ hỗn loạn.
"
Thanh âm cô như cũ bình tĩnh, làm người nghe không ra bất luận cảm xúc khác thường gì, "Ông không thích em tiến vào giới giải trí, càng không nghĩ để cho người khác biết con gái mình là nữ diễn viên xuất hiện trên màn hình.
Trong mắt ông, diễn viên cùng con hát thời cổ không có gì khác nhau.
"
"Em thật là.
.
.
.
.
.
" Hoắc Minh thở dài một hơi, không đem câu này nói xong.
Đi đến một nơi an tĩnh, ngữ khí Hoắc Minh đột nhiên trở nên trịnh trọng nghiêm túc, "Anh quản không được ba em nghĩ như thế nào, nhưng em là của em gái anh, anh không có khả năng nhìn em bị người khác dùng các loại lời nói nhục mạ.
Chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.
"
Ngắt điện thoại, Ôn Ninh lập tức đối Chu Trạch Diễn giải thích, "Hoắc Minh không phải bạn trai tôi, anh ấy là anh họ tôi.
"
"Ừ, tôi đều nghe thấy được.
" Có lẽ là vì bị lời nói vừa nãy của mình làm cho xấu hổ, Chu Trạch Diễn ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên mà nói, "Xin lỗi, là tôi hiểu lầm.
"
Ôn Ninh nhớ tới vừa rồi anh nháo, còn cảm thấy có điểm buồn cười.
Nhẫn nhịn, cô không nhịn được, lbeen khoé môi liền kéo ra, xì cười lên tiếng, "Không có việc gì, ít nhất anh không có giống rất nhiều võng hữu cảm thấy tôi là bị bao dưỡng, cho rằng những tài nguyên đó đều là bồi người ta ngủ để đổi lấy.
"
Liên tưởng đến những bình luận khoa nghe dưới Weibo, Chu Trạch Diễn biểu tình nghiêm túc lên, "Chuyện này cô tính toán xử lý như thế nào?"
"Người đại diện của tôi đã đi tìm cái tài khoản bát quái kia, nhưng hắn không chịu lấy tiền, đoán chừng là có người mua hắn để hắn làm đi.
Nhưng vừa rồi anh tôi có nói sẽ giúp tôi xử lý,chắc không bao lâu liền có thể giải quyết.
"
"Được.
" Sắc mặt Chu Trạch Diễn giờ mới khá hơn.
Sự tình sắp thuận lợi giải quyết, nhưng Ôn Ninh lại không có lộ ra bộ dáng cao hứng.
Cô không nói nữa, đem tầm mắt hướng tới phong cảnh loé qua ngoài cửa sổ.
Chu Trạch Diễn nghe xong cô nói chuyện điện thoại, trong lòng cũng có thể đoán ra cái đại khái nguyên nhân.
Không đến hai mươi phút, xe đã chạy đến nơi.
"Chúng ta tới rồi.
" Chu Trạch Diễn ra tiếng nhắc nhở Ôn Ninh, khuôn mặt cô bị cửa kính phản chiếu lại lộ ra thần sẵ ưu sầu.
"Hôm nay xe đến thật nhanh a.
" Ôn Ninh lấy lại tinh thần, cảm thán mà nói một câu.
Vừa rồi cô cũng không có cố suy nghĩ cái gì, nhưng là quá khứ rất nhiều chuyện giống như là từng màn điện ảnh đen trắng, không ngừng đi qua ở trong đầu cô.
Ôn Ninh duỗi tay muốn mở đai an toàn trước người, đột nhiên, tay bị Chu Trạch Diễn đè lại.
Cô khó hiểu mà nhìn về phía anh.
Chu Trạch Diễn nhẹ giọng nói, "Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta có thể ở trong xe ngồi chờ chốc lát.
"
Từ kính chiếu hậu, Trần Hạo có thể tinh tường nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay nhau.
Trần Hạo cảm thấy lúc này chính mình nếu còn nhìn không ra là chuyện như thế nào, vậy thật là quá không hiểu chuyện, mắt mù lại thiểu năng trí tuệ.
"Diễn ca, Ninh Ninh tỷ, hai người chậm rãi chờ, em hãy đi trước a!"Trần Hạo tay chân lanh lẹ mà cởi bỏ đai an toàn, vui sướng ném xuống những lời này, nhanh như chớp dường chạy ra ngoài.
Bên trong xe chỉ còn lại có hai người Ôn Ninh cùng Chu Trạch Diễn, anh nắm tay cô còn chưa có buông ra.
"Anh vừa rồi có phải tò mò hay không, vì cái gì tôi cùng anh tôi một người họ Ôn, một người lại họ Hoắc?" Ôn Ninh nghiêng đầu chăm chú nhìn Chu Trạch Diễn.
Anh cảm thấy cảm xúc của cô suy sút, tiếng nói ách ách, hỏi: "Vì cái gì?"
Ôn Ninh nhìn đôi mắt anh, thanh âm rầu rĩ, "Bởi vì tôi sửa lại họ, theo họ mẹ.
Kỳ thật.
.
.
.
.
.
Nhà của chúng tôi tình huống rất phức tạp, rất hỗn loạn.
Cho tới nay, tôi cùng ba quan hệ đều không thể nói hòa hợp, thật là.
.
.
.
.
.
Có thể nói là rất kém cỏi.
"Cô nói xong câu này liền không nói chuyện nữa, cái đề tài này cứ như vậy kết thúc.
Không gian lặng im ngập tràn giữa hai người.
Chu Trạch Diễn không nói một lời, lẳng lặng mà nhìn Ôn Ninh, biểu hiện ra cũng đủ kiên nhẫn, là một người lắng nghe tuyệt vời.
Qua lâu, anh cho rằng cô không muốn nói thêm gì nữa, cô lại thong thả chậm rãi mà đã mở miệng.
"Bà ngoại nói cho tôi biết, ông ngoại tôi cùng ông nội đã từng là chiến hữu, ông nội vì báo đáp ông ngoại năm đó thế ông chặn lại viên đạn ân tình, lúc mẹ tôi mới sinh ra không bao lâu, liền đem hôn sự hai nhà định xuống dưới.
"
"Nghe bà ngoại nói, mẹ tôi là thực thích ba, bà thường xuyên viết thư cho ba, còn đem ảnh chụp của ba kẹp ở trong sổ nhật ký.
Sau lại thi đại học, bà đều kê khai chính mình là người thành phố S.
"
"Nhưng là, ba thích lại là nữ đồng học lúc đại học của ba.
Ba tìm được ông nội, nói muốn giải trừ cái hôn ước hoang đường này, mà ông nội lại là một người cực kỳ coi trọng hứa hẹn người, ông tức giận đến cao huyết áp phát tác, bị xe cứu thương đưa vào phòng cấp cứu bệnh viện.
"
"Ba ba nghĩ không ra biện pháp khác, đành phải cùng vị nữ đồng học kia chặt đứt liên hệ.
Tốt nghiệp không bao lâu, ông nội bệnh nặng, ba vì hoàn thành tâm nguyện của ông, liền cùng mẹ tôi cử hành hôn lễ.
"
Nói xong, Ôn Ninh rũ xuống mắt, trong mắt thương cảm tựa một đoàn không hòa tan được.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng mà run, ở mí mắt cô chỗ đầu hạ nhàn nhạt bóng ma.
"Sau đó, khi tôi mườ tuổi, tình đầu của ba trong nhà gặp phiền toái rất lớn nên tìm ba hỗ trợ, thường xuyên qua lại, hai người châm lại tình xưa,về sau mẹ tôi biết,lúc màn đêm buông xuống mang tôi rời đi.
Ngày đó ban đêm mưa to lớn, có tài xế xe tải say mèm không thấy rõ đường, trực tiếp đụng phải xe chúng tôi.
"
Ôn Ninh khóe mắt ửng đỏ, càng nói thanh âm cô càng nhỏ, đến cuối cùng, cơ hồ như muỗi, nhỏ bé yếu ớt.
Chu Trạch Diễn vẫn luôn căng chặt mặt vào lúc này biến sắc.
Nhưng anh chưa bao giờ nói qua "Hết thảy đều đi qua" kiểu an ủi này, anh biết bất luận ngôn ngữ nào vào giờ phút này đều là tái nhợt mà vô lực.
Anh nắm đôi tay của cô, lại càng thêm dùng sức vài phần, độ ấm truyền đến lòng bàn tay, làm người nào đó an tâm hơn vài phần.
Rõ ràng chỉ qua mười phút, Ôn Ninh lại cảm thấy như là vượt qua một thế kỷ dài lâu vậy.
Cô hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng, một hơi một hơi,tất cả phiền muộn tính ở trong ngực cùng nhau phun ra.
"Được, chúng ta vào đi thôi.
" Ôn Ninh nói.
.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
148 chương
63 chương
34 chương
82 chương
32 chương