Bởi vì không nỡ rời xa chồng và con gái chưa cai sữa quá lâu, sau khi cân nhắc mọi mặt, cuối cùng Phương Niên lựa chọn nhận một bộ phim thành thị.
Bộ phim này nhảy cóc rất nhiều, từ sân trường đại học đến nơi làm việc, hôn nhân, cũng may đều là cảnh hiện đại, trường quay đoàn phim chọn đều trong thành phố B.
Sau khi nhận kịch bản, ngày nào cô cũng ở nhà nghiên cứu, gặp chỗ không hiểu sẽ hỏi Giang Ngộ, sau đó tự nghiên cứu ghi chép lại, thời gian trôi qua cũng nhanh.
So với cô bận rộn thì Giang Ngộ lại cực kỳ nhàn nhã, ngoại trừ ngẫu nhiên ra ngoài tham gia hoạt động thì ngày thường đều ở lì trong nhà, không phải chơi với con gái thì là lôi kéo cô làm một vài chuyện cấm trẻ em.
Ngày đó quay phim về, Phương Niên không nhịn được hỏi anh: "Gần đây anh không nhận tiếp phim mới à?"
Theo lý thuyết với kỹ thuật và độ nổi tiếng của anh thì đúng là lạ.
"Không hợp." Người nào đó vừa đùa với con gái vừa bâng quơ trả lời cô.
Phương Niên cũng sán lại gần, bế bạn nhỏ Giang Điềm Điềm thơm tho mềm mại lên hôn "chụt" mấy cái, nhưng tiếp tục hỏi: "Vậy thì có kế hoạch gì khác không?"
Tuy tài sản của anh đủ để không lo ăn uống mấy đời, nhưng người biết diễn như vậy lại không đi làm nghề chính của mình thì đúng là hơi lãng phí tài hoa.
"Vẫn đang suy nghĩ."
Cô ôm con gái, anh liền ôm cả hai bọn họ.
"Ừm."
Phương Niên nghe vậy, không hỏi thêm nữa.
Có lẽ vì anh mệt, dù sao đã vào nghề lâu năm như vậy, muốn nghỉ ngơi một chút cũng là bình thường.
Chớp mắt lại mấy tháng trôi qua, phim mới của Phương Niên đóng máy, công chúa nhỏ nhà họ Giang cũng bắt đầu loạng choạng tập đi, lúc này Giang Ngộ mới bắt đầu bận rộn.
Phần lớn thời gian đều ở nhà làm việc, thi thoảng anh cũng đi ra ngoài, mặc tây trang, đưa Kevin đi theo, dáng vẻ bận bịu công chuyện.
Phương Niên hỏi anh bận cái gì, luôn bị anh qua loa, nếu không phải tình cảm có cơ sở nhiều năm thì có khi cô thật sự nghi ngờ, có phải anh làm gì có lỗi với mình hay không.
Đến lễ Giáng sinh năm nay, nghi vấn của cô cuối cùng mới được giải đáp.
"Ký tên đi." Giang Ngộ mang một đống giấy tờ đến trước mặt cô.
"Đây là gì?" Phương Niên vừa nói vừa cầm lên xem.
Vừa lật hai trang cô đã giật mình nhìn anh, vẻ mặt khó tin.
"Anh muốn đóng phim điện ảnh?"
Không chỉ muốn làm đạo diễn mà còn chọn cô làm nữ chính.
"Ừ." Người đàn ông gật đầu, thật sự rất khó để đánh đồng khuôn mặt tuấn tú này với thân phận đạo diễn.
"Bộ phim đầu tiên của anh... Không suy xét việc tìm những người khác diễn Hiểu Hòa sao?"
Hiểu Hòa là nhân vật nữ chính của bộ phim này, thậm chí có thể nói là nhân vật chính tuyệt đối, bộ phim này nói về quá trình trưởng thành của Hiểu Hòa, gặp phải một loạt lựa chọn trong cuộc sống.
Giang Ngộ nhíu mày: "Nếu em không phải nhân vật chính thì anh còn muốn quay làm gì?"
Phương Niên nghe vậy, vành mắt lập tức đỏ lên.
Cô là người trong giới nên hiểu rõ, nhiều khi chọn diễn viên cũng không hoàn toàn do đạo diễn quyết định.
Nhà sản xuất, phía đầu tư đều có yêu cầu của mình.
Còn cô, cho dù có chút danh tiếng nhờ 《Dung phi truyện》 nhưng trình độ ở khía cạnh đóng phim còn thiếu nhiều. Cũng không biết anh tốn bao nhiêu sức mới thuyết phục được những người khác đồng ý cô làm diễn viên chính.
Có một khoảng thời gian rảnh rỗi trước khi đóng phim, Phương Niên nhận một show truyền hình.
Chương trình này tên là 《Hello teacher》, hình thức là chọn ra bốn ngôi sao trong giới giải trí cùng đến thôn núi nghèo khó, dạy bọn nhỏ đọc sách.
Tuy rằng điều kiện gian khổ, nhưng chủ đề rất tốt —— đó là kêu gọi công chúng chú ý nhiều hơn đến trẻ em và vùng núi nghèo khó.
Nói là nông thôn nhưng thật ra là trong núi sâu.
Dù Phương Niên đã chuẩn bị từ trước nhưng đến nơi vẫn khiếp sợ trước hoàn cảnh gian khổ.
Núi non trùng điệp vô bờ, đường núi gập ghềnh, phòng ở và trường học đổ nát không chịu nổi, quần áo mùa đông của bọn nhỏ mặc không đủ ấm... Toàn bộ đều làm người ta lo lắng.
Bốn giáo viên họ phải dạy bọn trẻ tận sáu, bảy môn, đương nhiên là không phân đủ, vì thế Phương Niên phụ trách dạy ngữ văn và vũ đạo.
Chương trình được ghi hình từ trước, mất tổng cộng nửa tháng để quay, sau đó biên tập qua hậu kỳ chia làm bảy tập để chiếu.
Khi tập thứ nhất được phát, Phương Niên còn ở trong núi, đừng nói là internet, đến cả tín hiệu điện thoại cũng lúc tốt lúc xấu.
Trước TV, Giang Ngộ nhìn cô chia áo lông vũ mình mang đến cho bọn nhỏ, bản thân thì chịu bị lạnh trong gió đông, lập tức nhíu mày.
Bạn nhỏ Giang Điềm Điềm cũng không vui như anh, mấy ngày không gặp mẹ, con bé khóc rất đau lòng.
Nhìn thấy mẹ trên TV, con bé lắc lắc thân mình mũm mĩm bò qua.
Thế nhưng bàn tay nhỏ có bắt thế nào cũng không sờ được mẹ.
Trong nháy mắt, con bé lại rơi những giọt nước mắt như hạt đậu.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
9 chương
13 chương
28 chương
1 chương
31 chương