Quý Lạc Lạc không nhanh không chậm nói: “Gấp cái gì, trói lâu như vậy máu chưa có lưu thông, đang tê rần thì sao mà ký được?” Cô vừa kéo dài thời gian vừa nghĩ cách. Cô biết trong phòng ngoại trừ năm người các cô, còn có hai người trói cô. Trừ lần đó ra hẳn là còn rất nhiều. Thời gian cô không nhiều lắm, cần phải nhanh chóng tìm biện pháp tự cứu mình. Đúng lúc này, cô liếc mắt nhìn thấy di động trong túi Chu Vi đặt lộ ra, theo động tác của cô, có thể có khả năng rơi xuống. Di động!!! Cô cần, nhưng đồng thời cô cũng cần thời gian và cô hội sử dụng di động, làm sao bây giờ? Đại não nhanh chống vận chuyển, đôi mắt cô tìm tòi nơi có thể tránh né. Đột nhiên, bên tay trái cầu thang cho cô thêm hy vọng. Trước sau gì cũng chết, cô không muốn chết giống như đời trước nghẹn khuất như vậy, liều mạng! Cô cởi giày cao gót đứng lên, Chu Vi và nam nhân cũng theo động tác của cô cũng đứng lên. Quý Lạc Lạc cầm lấy giấy bảo hiểm trong tay mẹ ruột và bút. Lúc bọn họ cho rằng cô đang ký tên, cô cố ý đem bút rơi xuống chân Chu Vi. “Ấy xin lỗi, tay tôi tê quá cầm không chắc…… Mẹ có thể giúp con nhặt bút lên không?” Vẻ mặt Quý Lạc Lạc giống như xin lỗi nhìn Chu Vi, Chu Vi hùng hùng hổ hổ cong lưng. Trong nháy mắt bà ta khom lưng, di động lần nữa lộ ra. Tranh thủ cơ hội này, Quý Lạc Lạc một phen cướp lấy di dộng trong túi, quay đầu chạy lên trên lầu. Chu Vi và nam nhân nửa ngày không phản ứng lại, chờ lúc bọn họ phản ứng lại, Quý Lạc Lạc đã chạy đến cầu thang. Nam nhân tức giận dậm chân, hướng trên lầu hô to: “Con chó, chết, tiệt. Không nên tin mày mà. Mày đứng lại đó cho tao, tao mà bắt được mày tao lột da mày ra!!” Bọn họ cứ kêu như vậy, ông chủ Vương cũng quay đầu, nhìn cửa cầu thang lớn với thủ hạ: “Mau đi bắt nó lại cho tao.” Nói xong hắn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nữ nhân dưới thân, đáy mắt hiện lên một ý cười lạnh: “Mày không phải muốn trả thù con nhỏ không biết tốt xấu kia sao? Giờ tao cho mày một cơ hội.” Hạ Nhiên run rẩy nhìn hắn, không biết hắn muốn cái gì, vì thế thút thít mở miệng: “ Anh Vương muốn làm thế nào?” Ông chủ Vương đứng lên, sau đó kéo Hạ Nhiên đứng lên, xách cổ cô hướng trên lầu đi: “Bắt được cô ta rồi nói, sẽ cho mày chơi đủ.” Bên này Quý Lạc Lạc không ngừng chạy lên lầu, vừa chạy vừa mở di động. Chu Vi có thói quen, sẽ không dùng face ID, cũng không dùng mật mã vân tay, cho nên di động bà ta đều không khóa, cái này tiện cho Quý Lạc Lạc gọi điện thoại cho Sở Tiện. Cô tính, hiện giờ cô rời khách sạn đại khái đã qua ba bốn giờ, cho dù Diệp Thanh và Sở Tiện phản ứng lại trì độn cũng nên biết cô bị bắt cóc. Phía sau Chu Vi và nam nhân một đường truy đuổi, Quý Lạc Lạc cứ chạy. Sau khi chạy khoảng năm tầng, phát hiện cầu thang lại trực tiếp thông đến sân thượng tầng cao nhất. Không có thời gian suy xét, sau khi chạy lên sân thượng cô nhanh chóng khóa cửa sắt lại, sau đó đem một cây gậy sắt bên cạnh nhặt lên chặn giữa cửa, như vậy bọn họ không qua được, tốt xấu gì cũng có thể tranh thủ một chút thời gian cầu cứu điện thoại. Người phía sau cửa dường như điên lên phá cửa, vừa đạp vừa mắng. Nói không sợ là giả, cô run rẩy bấm dãy số của Sở Tiện.Mới vừa gọi bên kia đã nhấc máy, Quý Lạc Lạc nhanh chóng hô to: “Sở Tiện, em là Quý Lạc Lạc, em bị bắt cóc, nhanh chóng báo cảnh sát cứu em.” Sở Tiện nghe thấy giọng của Quý Lạc Lạc, trái tim căng thẳng, trong điện thoại âm thanh ầm ỹ phá cửa và mắng chửi vô cùng rõ ràng có thể nghe thấy, tay đặt trên ngực anh run lên. “Lạc Lạc ngươi nghe ta nói, cảnh sát đang ở cạnh anh, em có thể xác định em ở đâu không?” Quý Lạc Lạc lắc đầu: “Không biết, hình như rất xa, họ lái xe đi rất lâu, em cũng không biết đây là nơi nào……” Cô đi đến gần lan can sân thượng, nhìn nhìn phương xa: “Nơi này hình như là khúc cuối của một khu biệt thự cũ, chỗ đối diện có cái tháp canh, rất cũ nát, trên tháp còn treo quảng cáo đồ uống.” Khúc cuối khu biệt thự cũ? Tháp canh?? Lúc Quý Lạc Lạc miêu tả, cảnh sát bên cạnh đột nhiên vỗ tay một cái: “Tôi biết nơi nào rồi, hai ngày trước tổ bọn tôi thu thập một án kiện ở nơi đó, đi theo tôi.” Sở Tiện nghe thế an ủi Quý Lạc Lạc: “Lạc Lạc em nghe anh nói, nghĩ cách kéo dài thời gian, anh rất nhanh sẽ đi cứu em. Em nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, điện thoại không cúp, anh nói chuyện với em……” Phá cửa còn tiếp tục, cửa sắt thoạt nhìn kiên cố kia đong đưa càng ngày càng lợi hại, dựa theo tốc độ này, cô chỉ sợ không kiên trì nổi đến lúc bọn người Sở Tiện đuổi tới. Cô nắm chặt điện thoại, tay run rẩy: “Sở Tiện anh nhớ kỹ phải nói cho cảnh sát, người bắt cóc em là Hạ Nhiên và ông chủ Vương lần trước, còn có…… Mẹ ruột của em Chu Vi, bọn họ muốn giết người lừa tiền, em sợ……” Sở Tiện ngồi trên xe cảnh sát, nghe trong điện thoại giọng nói nức nở của Quý Lạc Lạc, ổn định tâm trạng mình, sau đó an ủi cô: “Đừng sợ, em sẽ không có việc gì, cảnh sát nói khu biệt thự cũ kia cũng không xa, bọn họ đại khái sợ có người theo dõi nên mới chạy nhiều vòng như vậy, bọn anh rất nhanh sẽ tới.” Quý Lạc Lạc cũng không muốn hù dọa mình, vì thế dời đi lực chú ý, nói với Sở Tiện: “Em đã chết quá một lần đương nhiên sẽ không sợ, em chỉ là tiếc nuối không thể cùng anh tổ chức hôn lễ, em còn chưa thực hiện ước mơ của mình, còn chưa chuộc tội được cho mình.” Tạm dừng một giây, cô chậm rãi nói: “Sở Tiện, nếu em chết, anh sẽ sống tốt đúng không?” Mắt Sở Tiện tối sầm lại, không có trả lời: “Anh sẽ an toàn cứu em ra, em nhất định sẽ sóng sót.” Quý Lạc Lạc cố gắng nặn ra nụ cười:  “Anh có thể đồng ý em một chuyện được không?” Âm thanh còi cảnh sát quanh quẩn bên tai, Sở Tiện hỏi: “Chuyện gì?” Gậy sắt đã xuất hiện vết nứt, Quý Lạc Lạc nhìn thấy hít sâu một hơi, “Em muốn anh đồng ý với em, cho dù kết thúc như thế nào anh đều phải sống thật tốt, không cần trả thù cho em. Tìm một cô gái tốt hơn em rồi kết hôn sinh con, phải hạnh phúc cả đời.” Những lời này Quý Lạc Lạc không biết là nói cho Sở Tiện hiện tại, hay là nói cho Sở Tiện đời trước. Ký ức như nước tràn về. Cô nhớ rõ sau khi mình chết, nam nhân khiêm tốn ấy, từng bước từng bước biến thành quỷ…… Cô không muốn thấy lại kết cục đó nữa, muốn anh phải thật hạnh phúc. “Anh đồng ý với em đi!!” Nhìn gậy sắt sắp gãy tới nơi, cô gào to, “Sở Tiện anh có phải là đàn ông hay không? Là đàn ông thì dồng ý với em…… Phải sống thật tốt!” Đúng lúc này cửa cuối cùng cũng bị phá ra, mấy người vạm vỡ vọt về phía cô. Trong đó một gã đã từng dùng thuốc mê với cô tiến lên, một phen giật lấy điện thoại. Cho đến phút cuối, cô cũng chưa thể nghe được Sở Tiện đảm bảo. Cô nghĩ, có lẽ cả đời này cô sẽ không nghe được, đây có lẽ là quật cường cuối cùng của Sở Tiện. Bởi vì anh chắc chắn sẽ không thể làm cho chính mình sống thật tốt, nếu không đi trả thù. Nhưng xét cho cùng, anh luôn luôn có một niềm tin, cô có thể sống. “Con mẹ nó, lại để mày chạy được!” Chu Vi và tình nhân của bà ta đuổi theo, nhìn chằm chằm Quý Lạc Lạc, vẻ mặt tức giận. “ Mày chạy nữa đi, không phải muốn trốn sao? Bà đây cho mày thêm cơ hội, mày chạy nữa đi, chạy đi!!” Quý Lạc Lạc lui về phía sau vài mấy bước đụng đến lan can sân thượng, nhìn xuống phía dưới. Tuy rằng chỉ có năm tầng, nhưng khu biệt thự địa thế cao, phía dưới đều là một ít phế liệu. Ngoại trừ mấy khối xi măng thì là thủy tinh, ngã xuống nếu không chết thì cũng tàn phế. Ngay lúc cô bị buộc đến không còn đường lui, mấy nam nhân không hẹn mà cùng nhích sang bên cạnh, lộ ra một đường ở giữa. Ngay sau đó ông chủ Vương béo như lợn ôm Hạ Nhiên đi tới, dừng trước mặt Quý Lạc Lạc. “Chậc chậc chậc.” Ông chủ Vương chậc lưỡi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Quý Lạc Lạc, tiếc hận nói: “Khuôn mặt xinh đẹp như thế này tại sao lại không nghe lời vậy? Nếu mày nghe lời một chút, sớm một chút theo tao thì làm gì đến nỗi đi đến tình trạng này?” Quý Lạc Lạc nghe hắn nói ghê tởm muốn chết: “Phi, tôi nhìn thấy ông liền mắc ói, mặt bự như mặt heo, Hạ Nhiên cô nghĩ sao vậy? Cô từ nhỏ chưa ăn thịt heo bao giờ à? Tại sao lại muốn ở bên loại người này?” Nghe Quý Lạc Lạc châm chọc, sắc mặt ông chủ Vương trầm xuống, khóe miệng run run cắn răng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đến lúc này vẫn mạnh miệng. Hừ, so với chơi đùa đàn bà, ông đây càng thích tra tấn hơn.” Nói xong hắn đẩy Hạ Nhiên ra trước: “Người đẹp không phải muốn báo thù sao? Anh đây liền cho em cơ hội này đấy. Anh muốn em đẩy cô ta xuống, như thế em sẽ càng vui hơn đó? Hahaha!” Hạ Nhiên vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nháy mắt sợ tới mức trắng bệch: “Giết…… Giết người??? Ông muốn tôi giết người?? Không không không không được, tôi không dám…… Giết người là phạm pháp!” Phạm pháp? Ông Vương lạnh giọng cười: “Mày đi theo tao từ trước nhìn chuyện phạm pháp còn ít à? Mày nghĩ là mày sạch sẽ lắm sao? Tao cho mày cơ hội cuối, nếu mày không đẩy cô ta xuống, ông đây cho người ném mày xuống.” Trên nóc nhà đám người vây thành vòng tròn lấy Hạ Nhiên và Quý Lạc Lạc làm trung tâm. Hạ Nhiên đứng trước mặt Quý Lạc Lạc, so với Quý Lạc Lạc bình tĩnh, cô ả có vẻ chật vật hoảng loạn, giống như là cô ả mới là người bị bắt cóc vậy. Nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của cô ta, Quý Lạc Lạc cười châm chọc: “Hạ Nhiên tại sao cô cứ phải làm như vậy? Tra tấn chính mình dạng đức hạnh này rồi tới trả thù tôi, ngược lại cô được cái gì? Có hạnh phúc không?” Hạ Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn Quý Lạc Lạc, hai mắt tràn ngập oán hận: “Tại sao? A, mày lại còn hỏi tao? Nếu không phải tại mày, nếu không phải mày tao sao phải lưu lạc đến nước này?” Đầu tiên là nó cướp đi cơ hội nổi tiếng của cô, sau đó cướp đi nam nhân cô yêu nhất, vì trả thù nó mà cô bị lừa tới trên giường của lão biến thái này, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Đều là do cô ta…… Tất cả là do cô ta đẩy cô đến nông nổi này! “Quý Lạc Lạc mày tại sao lại xuất hiện? Mày muốn làm minh tinh thì làm, tưởng muốn trèo cao thì trèo, nhưng tại sao cố tình liền không buông người bên cạnh tao? Tao bây giờ, tất cả đều do mày, mày sao biết tao đã trải qua những gì?” Quý Lạc Lạc thật sự không muốn cãi cọ với ả ta, cô cảm thấy Hạ Nhiên bị điên rồi. Hạ Nhiên vừa cười vừa eo, khập khiễng đi tới Quý Lạc Lạc. Mỗi bước đều đụng đến miệng vết thương trên người, toàn thân cô ta không có một chỗ nào lành lạnh, rất đau…… “Quý Lạc Lạc mày muốn tìm chết đúng không? Ông chủ Vương nói, nếu mày không chết tao sẽ phải chết……” Nói xong cô ta giống như bị ma nhập thì thầm nói: “Tao sao có thể chết được? Ông chủ Vương nói trong tay ông ta có vài bộ điện ảnh sắp bắt đầu khai máy, nữ chính đều là tao. Tao muốn nổi, so với còn hot hơn. Đến lúc đó anh Tiện sẽ hồi tâm chuyển ý, kết hôn với tao!” Nghe cô ta nhắc tới Sở Tiện, lông mày Quý Lạc Lạc nhíu lại, “Xem ra cô điên thật rồi.” Hạ Nhiên dừng cách cô một mét, ngẩng đầu nhìn Quý Lạc Lạc. Hôm nay cô ta rất đẹp, mặc một váy đuôi cá đính đầy ngọc trai,phía dưới  làn váy tuy đã bị xé rách, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới. Chỉ nhìn khí chất, cô ta chính là nữ vương. Có đôi khi Hạ Nhiên thật sự hâm mộ Quý Lạc Lạc. Cô ta xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, lại còn rất nỗ lực. “Quý Lạc Lạc mày biết không, tao rất hận mày.” Lúc cô ta nói lời này Quý Lạc Lạc cũng không nhìn thấy hận ý trong ánh mắt cô ta, nhưng lại thấy được mông lung cùng mê mang. Giống như lúc trước lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô ta giống như một cô bé ngây thơ vô tri được bảo hộ rất tốt. “Vì sao số ngươi lại tốt như vậy?” Giongj nói cô ta run run, cực kỳ giống như muốn khóc lại khóc không ra. Quý Lạc Lạc thở dài: “Hạ Nhiên quay đầu là bờ, thừa dịp cô còn chưa làm sai chuyện gì, người nhà và bạn bè của cô vẫn như cũ thương cô, cô còn có thể làm chuyện cô muốn làm. Nghĩ về cha mẹ cô, nghĩ về những fans thương cô……” Cô có ý khuyên bảo Hạ Nhiên, đồng thời cũng gắng tranh thủ thêm thời gian. Tiếng gió gào thét, nơi xa truyền đến từng tiếng còi cảnh sát, mọi người nháy mắt đều hoảng sợ. Lúc này ông chủ Vương kéo cà vạt, mắng một tiếng sau đó hét lên với Hạ Nhiên: “Mẹ nó mày đang làm cái quái gì thế?  Tao bảo mày đẩy nó xuống, nhanh lên. Bằng không chờ hạ cảnh sát tới mày cũng chạy không thoát, ông đây ném hai bay xuống luôn đấy.” Cơ thể Hạ Nhiên run lên, mê mang trong ánh mắt biến mất, chỉ còn lại tàn nhẫn và quyết liệt. Cô không thể chết được, cô còn muốn nổi tiếng, chỉ cần giết Quý Lạc Lạc, trên thế giới này sẽ không còn người có thể đối nghịch với mình. Nghĩ đến đây Hạ Nhiên hít sâu một hơi, nhìn Quý Lạc Lạc nói nhỏ: “Mày chết đi!” Nói xong chạy về hướng Qúy Lạc Lạc, vươn tay đẩy người xuống. Chỉ là Quý Lạc Lạc phản ứng rất nhanh, tránh thoát công kích của cô ta. Hạ Nhiên lại không muốn không buông tha, kéo cánh tay cô đẩy cô xuống dưới, hai người họ cứ giằng co ở lan can sân thượng. Còi cảnh sát càng ngày càng gần, ông chủ Vương thấy không ổn, kéo thủ hạ bên người, nói với hắn: “Con bé này báo cảnh sát, không thể ở chỗ này nữa, mày đi lái xe đến đây càng nhanh càng tốt.” Nói xong hai người họ đi xuống dưới lầu. Ông chủ Vương lão bản đi thu dọn một ít đồ của mình, để tránh lưu lại chứng cứ, sau đó ôm đồ chạy ra ngoài tập hợp với thủ hạ. Chu Vi và tình nhân bà ta vừa thấy ông chủ Vương chạy, tức khắc cũng luống cuống. Bà kéo nam nhân đi theo phía sau ông chủ Vương chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu: “Không còn kịp rồi chạy mau đi, tao không muốn ngồi tù!” Chỉ là chạy chưa tới vài bước đã bị nam nhân kéo về. Bà ta khó hiểu nhìn nam nhân, ông ta nói: “Chúng ta không thể đi. Con chó, con, kia còn chưa có chết, nó không chết thì tiền của chúng sẽ lấy không được, có khả năng còn sẽ bị kiện.” Chu Vi lúc này cũng bình tĩnh lại, hỏi ngược lại: “Vậy làm sao bây giờ?” Ánh mắt nam nhân tối sầm lại: “Hoặc là không làm, hoặc làm phải làm đến cùng.” Hắn làm một cử chỉ chết trên cổ: “Thà làm một con bạc còn hơn bị bắt, nó chết thì không ai biết sự thật đúng không? Bà là mẹ của nó cứ nói là cũng bị bắt cóc chung với nó, sẽ không ai hoài nghi bà!” Ánh mắt Chu Vi sáng ngời: “Đúng đúng đúng, tôi là mẹ nó, nó là tôi đẻ ra, giết nó cũng không quá đáng.” *Đậu xanh mẹ gì vậy trời…  Nói rồi bà ta một lần nữa nhìn Quý Lạc Lạc, đáy mắt tràn đầy tham lam. Lúc Quý Lạc Lạc và Hạ Nhiên đang giằng co, hai người song song đứng mép sân thượng. Chu Vi nhìn thấy thời cơ, dốc hết sức lực đột nhiên vọt qua. Lúc này mấy chiếc xe cảnh sát đã tới dưới lầu, một bộ phận cảnh sát đuổi theo ông chủ Vương và thủ hạ của hắn, những người còn lại chạy lên lầu. Sở Tiện đứng dưới lầu vừa ngẩng đầu, liền thấy được Chu Vi vọt tới Quý Lạc Lạc. Hô hấp anh ngưng lại, nháy mắt đại não như đình chỉ, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều mơ hồ, chỉ còn lại góc nghiêng của Quý Lạc Lạc. Lúc tất cả mọi người nghĩ Quý Lạc Lạc chết chắc rồi, Hạ Nhiên một lòng muốn giết chết Quý Lạc Lạc cũng không chú ý tới những người khác. Cô chỉ nhìn Quý Lạc Lạc, khóe miệng gợi lên một độ cong cười lạnh, vừa kéo cô ta vừa di chuyển. Hai người thay đổi vị trí, cô chỉ cần buông tay Quý Lạc Lạc liền có thể ngã xuống…… Nhưng mà trời không chiều lòng người, lúc cô cho rằng Quý Lạc Lạc nhất định sẽ chết, Chu Vi lại đụng vào người cô. Cơ thể theo lực đạo của cô bay xuống dưới, còn Quý Lạc Lạc lại bị cô kéo xuống một phía khác của sân thượng.  * Cái tình huống này thiệt … không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ…=)))) Thẳng đến rơi xuống cô cũng không hiểu, tại sao lại ra như này? Chu Vi nhìn xuống sân thượng Hạ Nhiên toàn thân đầy máu, sắc mặt trắng bệch, bà ta chỉ xong rồi. Đúng lúc này nhóm cảnh sát nhóm chạy lên, ấn Chu Vi và nam nhân trên mặt đất. Mà bà ta lúc này mới nhớ tới Quý Lạc Lạc cầu cứu: “Lạc Lạc con nói với cảnh sát đi, mẹ là mẹ của con…… Mẹ…… Mẹ…… Mẹ vừa mới cứu con mà!” Quý Lạc Lạc chống tay trên mặt đất, cả người run rẩy. Nghe Chu Vi nói vậy, cô gắt gao nhắm mắt lại. “Báo cáo cảnh sát tôi lục soát được cái này trong túi bà ấy.” Một người cảnh sát cầm lấy tờ giấy bảo hiểm có dấu tay Quý Lạc Lạc đưa qua cho cấp trên, vị cấp trên kia nhìn thấy cái này nháy mắt đã hiểu. Phất tay nói với cấp dưới: “Toàn bộ mang đi.” Chu Vi và tình nhân của bà ta đã bị mang đi. Lúc này Sở Tiện cũng vọt tới, giống như bị điên chạy đến chỗ Quý Lạc Lạc, ôm chặt cô. “Lạc Lạc…… Lạc Lạc…… May là em không có việc gì, tốt quá!” Quý Lạc Lạc cũng ôm anh, ôm gắt gao. Lúc đó, cô còn tưởng rằng mình lại chết, cô nghĩ rằng mình sẽ không còn được gặp lại anh. Hai người gắt gao ôm nhau, Sở Tiện sờ đầu cô, điên cuồng hôn môi. Trằn trọc triền miên, thẳng đến khi hai người hô hấp khó khăn, anh mới buông ra. Quý Lạc Lạc tựa vào vai anh, nhẹ giọng nỉ non bên tai: “Em muốn về nhà, về nhà của chúng ta.” Sở Tiện bình ổn tâm tình, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh đưa emvề nhà, về nhà của chúng ta.” ———— Ông chủ Vương và bọn Chu Vi toàn bộ sa lưới, trừ bỏ chứng cứ hiện có, Sở Tiện không biết ở nơi nào tìm được video lúc trước Quý Lạc Lạc bị hạ thuốc mê, chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ muốn bao biện đều không thành. Mà Hạ Nhiên sau khi được cứu cũng chưa chết, nhưng mà cũng không tỉnh, biến thành người thực vật. Khúc mắc hai đời, sau khi chuyện này xảy ra, những người thương tổn Quý Lạc Lạc đều gặp báo ứng, mà những người yêu thương cô đều rất hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Ân oán đời này với đời trước đều tan thành mây khói. Sau một tháng, Sở Tiện và Quý Lạc Lạc cử hành đám cưới. Giống như Sở Tiện nói, hắn muốn cho công chúa của chính mình một đám cưới thế kỷ mọi người tán thưởng không thôi. Không lâu sau đám cưới, Quý Lạc Lạc dựa vào chính kỹ thuật diễn xuất xuất sắc nhận được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất. Mà Sở Tiện thì rời công ty, mở phòng làm việc, vừa kiếm tiền vừa học kinh doanh. Lại Khải Toàn cũng đạt giải nghệ sĩ sáng tác trong nước được yêu thích nhất, nhưng mà cậu cũng không kiêu ngạ. Ngay lúc cậu đang nổi tiếng nhất, lại kiên quyết lựa chọn xuất ngoại đào tạo sâu. Ngày tiễn Lại Khải Toàn xuất ngoại, Sở Tiện lái xe, Quý Lạc Lạc ngồi bên cạnh vừa ăn đồ ăn vặt vừa cảnh cáo Lại Khải Toàn: “Ê nhóc thúi, chị cảnh cáo em nếu chọn xuất ngoại thì phải học cho đoàng hoàng. Nếu dám trộm chạy về, bị chị phát hiện chú mày nhất định phải chết!” Lại Khải Toàn khịt mũi: “Ê cọp mẹ, tốt xấu gì trong bụng bà cũng có cháu nhỏ, bà có thể dịu dàng một chút không? Còn nữa, tui rất tự lập, chỉ đi ra nước ngoài thôi mà, có gì đặc biệt hơn người chứ. Đến lúc đó bà đừng mơ tui chạy đến khóc lóc thảm thiết.” Quý Lạc Lạc cười ha ha: “Chị mày khẳng định sẽ không khóc, có mà chú mày khóc ý.” Sở Tiện lái xe, mặt tràn đầy ý cười nghe vợ mình và cậu em vợ đấu võ mồm. Lúc chờ đèn đỏ, còn nhịn không được vươn tay sờ sờ bụng nhỏ tròn vo của Quý Lạc Lạc. “Bé con có động động em không?” Quý Lạc Lạc lại ăn một ngụm đồ ăn, sau đó lắc đầu: “Thằng nhóc này chắc là chơi mệt rồi. Tối hôm qua cả một đêm không cho em ngủ, lúc này nó lại ngủ rất ngon, đúng là nhóc thúi!” Bé con trong bụng cũng không biết giống ai, khiêu thoát đâu, đã có hứng chơi thì không để cô yên, sông cuộn biển gầm. Mới đầu bọn họ còn tưởng xảy ra vấn đề gì, kết quả bác sĩ nói, bé con chỉ là quá hoạt bát. Sở Tiện xách hành lý, Quý Lạc Lạc kéo Lại Khải Toàn, ba người ăn mặc kín mít, đưa cậu lên máy bay. Trên đường trở về hai người cùng đi siêu thị, lúc lựa đồ vật Sở Tiện nhìn thấybò bít tết trong xe đột nhiên cười ra tiếng. Quý Lạc Lạc nghi hoặc quay đầu nhìn anh, Sở Tiện đeo khẩu trang màu đen, nhìn Quý Lạc Lạc nói: “Anh nhớ rõ lúc anh mới chuyển đến tiểu khu này, tới siêu thị này mua đồ, gặp được một cô bé, lôi anh đi muốn anh mua thịt, bắt anh mua là cái loại bò bít tết này.” Quý Lạc Lạc: “……” Cô nhìn bò bít tết, lại nhìn Sở Tiện, chậc lưỡi, mở miệng hỏi: “Cho nên bò bít tết đó anh ăn rồi?” Sở Tiện lắc đầu, Quý Lạc Lạc nhíu mày lại hỏi: “Cá đâu?” Sở Tiện vẫn là lắc đầu. Sau một lúc lâu anh mới phản ứng lại, nhíu chặt mày nhìn Quý Lạc Lạc, “Sao em biết còn có cá?” Quý Lạc Lạc: “……” Em nói em thuận miệng hỏi anh tin không? Sở Tiện đương nhiên không tin, nhưng anh phát hiện hình như còn có rất nhiều điều về Quý Lạc Lạc anh không biết. Nghĩ vậy, anh đẩy xe đến bên cạnh vợ, thần bí nói bên tai cô: “Cho nên em đã sớm thích anh?” Quý Lạc Lạc quay đầu cách khẩu trang hôn anh một cái: “Tất nhiên.” Sở Tiện  vui vẻ, tiếp tục hỏi: “Sớm bao nhiêu?” Quý Lạc Lạc nhếch miệng cười: “Kiếp trước đã bắt đầu thích.” Nói xong cô còn cười haha, Sở Tiện còn tưởng cô nói giỡn, vì thế phối hợp nói: “ Kiếp trước anh khẳng định cũng rất yêu em, yêu như bây giờ vậy.” Quý Lạc Lạc lại cười: “Đúng vậy, Kiếp trước anh cũng rất yêu em, cho nên em nợ, kiếp này tiếp tục tới trả nợ.” Nói xong hai người nhìn nhau cười, Sở Tiện in một nụ hôn trên trán cô: “Kiếp này anh còn phải cho em sống tốt, cho em tiếp tục nợ anh. Như vậy kiếp sau em đều không chạy được, ở lại làm vợ anh.” Nói xong Sở Tiện quàng tay ôm Quý Lạc Lạc trong lòng ngực, hai người vừa đi vừa cười, cực kỳ giống khung cảnh truyện cổ tích vương tử và công chúa hạnh phúc..