‘Tưởng Kiều Tây, sau này lớn lên cậu muốn làm gì?’ Lâm Kỳ Nhạc giương đôi mắt tròn xoe hỏi cậu. Không chỉ hỏi ban đêm, mà đến ban ngày vẫn còn tiếp tục lẽo đẽo theo sau hỏi. Tưởng Kiều Tây chỉ im lặng không nói lời nào. “Là cái gì mà không thể nói cho tớ biết được sao?” Lâm Kỳ Nhạc mím môi, mắt mũi cụp xuống. Tưởng Kiều Tây bị cô dọ hỏi đến lùng bùng cả đầu, đành phải trả lời bâng quơ: “Tớ có nói với cậu, cậu cũng không hiểu được đâu.” Rõ ràng đều là học sinh lớp bốn, rõ ràng đều là đội viên của đội thiếu niên tiền phong, cái gì gọi là ‘nói với cậu, cậu cũng không hiểu được’. Lâm Kỳ Nhạc nghĩ thầm trong bụng như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực. Cô buồn bực ăn bánh phồng tôm, ăn đến răng rắc răng rắc, sộp soạp sộp soạp. Cô buồn bực vần vò mái tóc màu xanh nhạt gợn sóng của tiểu tinh linh Bobby, buồn bực nằm ngửa mặt trên chiếu tre, mở to hai mắt trừng trần nhà rồi trừng Tưởng Kiều Tây đang ngồi bên cạnh. Ăn tối xong, Tưởng Kiều Tây lại ngồi bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc, dựa lưng vào tủ quần áo cúi đầu làm bài. Lâm Kỳ Nhạc vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngó trời ngó đất, ánh mắt chạy lòng vòng một hồi vô thức chạy đến gương mặt Tưởng Kiều Tây. Lông mi của Tưởng Kiều Tây vừa cong vừa dài, lúc cúi đầu, lông mi cụp xuống che khuất một nửa tròng mắt. Môi Tưởng Kiều Tây hơi mỏng, có lẽ vì trời sinh làn da trắng đến nhợt nhạt nên đôi môi lộ ra vẻ hết đỗi mềm mại, hồng hào như cánh hoa. Lúc Tưởng Kiều Tây làm bài không chỉ có ngòi bút di chuyển mà cả miệng cũng luôn khép mở, lẩm nhẩm tính toán gì đó. Tưởng Kiều Tây kiểm tra qua lại giữa giấy nháp và đề bài trong sách, lông mi của cậu chốc thì nâng lên chốc lại cụp xuống. Tiếng sột soạt của ngòi bút không ngừng chạy trên trang giấy, bỗng nhiên Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên, phản chiếu trong đôi con ngươi đen láy sâu thẳm kia của cậu hết thảy đều là vẻ mặt thộn đần ra của Lâm Kỳ Nhạc. Lâm Kỳ Nhạc cứ giữ nguyên vẻ mặt như vừa bị đá rớt trúng đầu đó, cứng đờ trở người sang phía khác, úp khuôn mặt nóng bừng xuống chiếu. * Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, lúc đi học lại, hoa phù dung đã nở khắp nơi. Đỗ Thượng đánh ngáp một cái rồi ngoác miệng đọc to bài ‘Ráng đỏ’ với mọi người. Lúc nghiêng đầu qua, hắn phát hiện ánh mắt của Lâm Kỳ Nhạc nhìn chằm chằm vào sách ngữ văn, nhưng không hề đọc theo chữ nào mà chỉ nuốt khan liên tục. Đỗ Thượng lò sát đầu lại nhìn lướt qua, té ra bài văn Lâm Kỳ Nhạc đang mở vốn không phải ‘Ráng đỏ’ mà là ‘Tôi yêu cây dương mai quê tôi.’ Giáo viên dạy văn phừng phừng nổi giận: “Lâm Kỳ Nhạc! Em! Em! Em! Ngày nghỉ thì không làm xong bài tập về nhà, đến khi đi học lại thì ngay cả sách giáo khoa cũng có thể mang nhầm!” Lâm Kỳ Nhạc đứng cúi gằm mặt bị thầy mắng. Tần Dã Vân ngồi phía sau cười tí tởn, kết quả cũng bị thầy dạy văn kêu đứng dậy. “Tần Dã Vân, còn cười được hả! Bài tập của em đâu? Em nói hai em đây là ‘Khó chị khó em’ sao!” (*‘Khó chị khó em’ là một bộ phim của đạo diễn Ngô Văn Siêu. Nói về hai chị em gái họ Lâm sống với mẹ ở vùng nông thôn. Khi đi nghỉ mát với mẹ theo lời mời của cô mình, người em gái đã gặp gỡ một họa sĩ. Không may, thời điểm đó người mẹ bệnh nặng qua đời để lại trăn trối bảo cô phải nhanh chóng về quê kết hôn. Lúc này, người em đã có thai, anh chàng họa sĩ theo người em về quê nhưng rốt cuộc lại yêu người chị. Vì em mình nên người chị đã từ chối. Cuối cùng anh chàng họa sĩ cũng kết hôn với người em, nhưng vì không quên được người chị nên trước khi hôn lễ diễn ra đã để lại lá thư rồi bỏ đi… Rồi do ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế, nhà họ Lâm phá sản, hai chị em được giới thiệu đi làm công nhân trong nhà máy…) Đỗ Thượng lắc đầu hỏi, mấy hôm nay tối nào cậu cũng rủ rê Tưởng Kiều Tây chơi trò gia đình phải không? Tan học, Lâm Kỳ Nhạc đeo chiếc cặp nhỏ đi giữa các bạn. Cô cúi đầu vần vò con gà ảo vừa giành được từ tay Thái Phương Nguyên, mấy cái nút bấm bị cô vò nắn muốn rớt luôn ra ngoài, nhưng trông con gà cưng có vẻ không bị ảnh hưởng gì.   (*Gà ảo là một thiết bị nuôi thú ảo cầm tay của Nhật Bản, một trong những trào lưu đồ chơi lớn nhất của những năm 1990.) Đỗ Thượng hết nước hết cái khuyên nhủ: “Anh Đào, cậu đừng có suốt ngày làm trễ nải Tưởng Kiều Tây người ta học tập ——” Lâm Kỳ Nhạc dẩu môi: “Tớ không có làm chậm trễ việc học của cậu ấy.” Đỗ Thượng chép miệng: “Sao lại không chậm trễ cho được, cả ngày cậu cứ chơi đùa bên cạnh cậu ấy, làm sao cậu ấy có thể tập trung làm bài?” Lâm Kỳ Nhạc quay lại nhìn Tưởng Kiều Tây, phát hiện Tưởng Kiều Tây đang đi đằng sau cũng đang nhìn mình. Lâm Kỳ Nhạc xoay người đi chỗ khác, tiếp tục cúi đầu nắn bóp con gà ảo. Đến cửa câu lạc bộ công nhân, Lâm Kỳ Nhạc trả con gà ảo lại cho Thái Phương Nguyên, rồi tách khỏi bọn họ. Chỉ có Tưởng Kiều Tây nối gót theo sau Lâm Kỳ Nhạc, bước dọc con đường đi về hướng nhà hai bọn họ. Thợ điện Lâm tan làm, đã đạp xe về tới nhà trước đó: “Kiều Tây, ba con đi ra bưu điện tỉnh rồi!” Lâm Kỳ Nhạc cảm giác bước chân của Tưởng Kiều Tây thoáng khựng lại. “Chú không nhìn thấy rõ trên giấy báo nhận bưu phẩm viết gì,” thợ điện Lâm cười nói: “Hình như là bưu phẩm gửi từ Hồng Kông sang, gửi cho con.” Bảy giờ tối, giám sát Tưởng mới về tới công trường. Ông đi một chuyến vào thành phố, không chỉ bảo tài xế chở tới bưu điện nhận bưu phẩm mà còn mua về một ít trái cây để Tưởng Kiều Tây mang sang biếu cho ba mẹ các bạn nhỏ trong công trường. Bình thường ông không quan tâm nhiều đến đứa con trai này, đều là những công nhân trong công trường giúp đỡ chăm sóc. Lâm Kỳ Nhạc đứng ở ngạch cửa, ôm trong lòng một nải chuối tiêu Quảng Tây to bự. Lâm Kỳ Nhạc ngước đầu lên, cất giọng ngọt ngào: “Con cảm ơn chú Tưởng!” Đồng thời len lén hỏi Tưởng Kiều Tây: “Ai gửi bưu phẩm cho cậu vậy?” Dù thường ngày lúc nào cũng điềm tĩnh chững chạc, lúc nào cũng trầm lặng nghiêm nghị giả vờ làm ra vẻ người lớn thế nào đi nữa, lúc này Tưởng Kiều Tây cũng không kìm được phấn khích. Đôi mắt cậu sáng bừng: “Anh họ tớ.” Lâm Kỳ Nhạc chưa bao giờ thấy Tưởng Kiều Tây vui vẻ đến vậy: “Anh ấy gửi cho cậu cái gì thế?” Tưởng Kiều Tây cười: “Thư, sách giáo khoa.” Lâm Kỳ Nhạc vốn tưởng rằng sẽ là đồ ăn vặt hay đồ chơi gì đó. Dù sao cũng là gửi từ Hồng Kông, cỡ nào mới mẻ chứ. Hai hàng lông mày của cô ngoẹo xuống thất vọng. Anh họ của Tưởng Kiều Tây gửi cho cậu một lá thư, bên trong nói lần đầu tiên gửi thư đến thành phố Quần Sơn, không biết có thuận lợi nhận được hay không. Nếu thuận lợi, sau này hàng tháng anh ấy sẽ gửi sách vở, băng cát xét, băng video mới từ Hồng Kông sang cho Kiều Tây: “Anh hy vọng em ở bên đó có thể chăm chỉ học tập, nắm chắc tương lai của mình!” Lâm Kỳ Nhạc ngồi sát bên cạnh Tưởng Kiều Tây trên chiếu tre. Mấy quyển sách tiếng Anh từ Hồng Kông gửi sang, Lâm Kỳ Nhạc xem không hiểu, chỉ có lá thư ngắn gọn viết bằng tiếng Trung này là cô có thể hiểu được. Anh họ của Tưởng Kiều Tây viết thật đẹp. “Anh họ của cậu lớn hơn cậu mấy tuổi?” Lâm Kỳ Nhạc nghiêng đầu hỏi. Tưởng Kiều Tây nhìn cô: “Mười sáu tuổi.” Lâm Kỳ Nhạc thừ mặt ra ngẫm nghĩ một hồi, lớn hơn mười sáu tuổi? Lớn như vậy, chẳng phải nên gọi bằng ‘chú’ sao? “Vậy là anh ấy hai mươi lăm tuổi?” Lâm Kỳ Nhạc lẩm nhẩm tính toán. Tưởng Kiều Tây khẽ gật đầu: “Anh tớ lớn hơn tớ mười bốn tuổi. Anh họ vốn là anh họ của anh ấy, sau này mới là anh họ của tớ.” Lâm Kỳ Nhạc chớp chớp mắt, không hỏi gì nữa. Mẹ Lâm bưng một đĩa quýt và táo đã cắt nhỏ vào: “Gửi nhiều đồ tới vậy à?” Tưởng Kiều Tây đứng dậy khỏi mặt đất, vội nói: “Xin lỗi dì, để con thu dọn.” Mẹ Lâm liền cười xòa: “Anh Đào, con mau gom hết mấy quyển truyện tranh lại, xếp cho gọn gàng để Kiều Tây có chỗ để sách, nếu không hai đứa làm sao học được.” Học, học, học. Trong mắt người lớn, dường như chuyện duy nhất trẻ em phải làm mỗi ngày chính là học. Cuối tháng mười, trên đường đi đến trường, Lâm Kỳ Nhạc nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người lớn cầm tờ báo trên tay đánh thượt thở dài. Thị trường chứng khoán Trung Quốc vẫn đang tiếp tục lao dốc, từ tháng bảy đến giờ, đã ba tháng, không hề có bất kỳ dấu hiệu khởi sắc nào. Lâm Kỳ Nhạc không hiểu mấy từ ‘Thị trường chứng khoán’ có nghĩa là gì. Cô chỉ nhìn thấy trên ti vi mấy đường màu đỏ vẽ trên một tấm vải đen, người lớn vì nó mà tâm trạng mưa nắng bất thường, sắc mặt liên tục biến đổi khôn lường. “Anh Đào!” Có một lần, chú Thái sang nhà Lâm Kỳ Nhạc ăn cơm, chỉ vào chương trình kinh tế tài chính trên ti vi nói: “Con đề cử một cổ phiếu cho chú Thái mua đi.” Lâm Anh Đào ngồi trên đùi người lớn ăn đậu nành luộc, vừa xem không hiểu chương trình trên ti vi đang chiếu cái gì vừa nghe không hiểu những lời người lớn nói. Lâm Anh Đào dán mắt nhìn một dọc chi chít mấy cái tên lúc thì chạy lên lúc thì chạy xuống trên màn hình. “Du lịch Thái Sơn!” Cô bật thốt, đột nhiên chỉ ngón tay nói. “Cái gì?” Chú Thái xác nhận lại lần nữa: “Du lịch Thái Sơn hả?” Chú Dư ngồi bên cạnh, tay bóc vỏ đậu phộng khề khà: “Con không thể chỉ bảo chú Thái mua cái đó, đúng không, con phải giải thích lý do tại sao muốn mua nó!” Lâm Anh Đào không giải thích được, người lớn trêu chọc trẻ con, đơn giản chính là như thế, chỉ vì muốn nghe trẻ con nói những lời ngốc nghếch hết đỗi trong sáng vô tư. Lâm Anh Đào tách đậu nành: “Con đã đi Thái Sơn rồi, Thái Sơn đẹp! Lại nhiều người!” Lúc này, Lâm Kỳ Nhạc đang đứng trước tiệm bán báo, kiễng chân rướn cổ xem trang kinh tế tài chính. Gần công trường Quần Sơn cũng chỉ có một sạp báo này, lui tới đều là công nhân, ông chủ nhìn thấy cô liền cười nói: “Anh Đào, con cũng chơi cổ phiếu hả?” Lâm Kỳ Nhạc hết mực lễ phép hỏi: “Chú ơi, du lịch Thái Sơn có đi lên không ạ?” Cô hỏi như thật, chọc cho người lớn xung quanh đều bật cười ha hả. Có người thật sự lật báo ra xem giúp cô: “Tiếp tục rơi! Chú nói cho nhóc con biết, mấy cổ phiếu này còn chưa có hết xuống đâu.” Lâm Kỳ Nhạc rời khỏi sạp báo, không giấu được vẻ tiu nghỉu, mắt mũi cụp xuống như lá môn thiếu nước, đeo cặp bước trở lại vị trí ở giữa nhóm của mình. Trong giờ học, Tưởng Kiều Tây còn nghe thấy cô lẩm bẩm: “Chú Thái thích tiền như vậy, mình sẽ không làm hại chú ấy bị lỗ vốn chứ…” Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh lí nhí rầu rĩ của Lâm Kỳ Nhạc. Đỗ Thượng ngồi trong lớp tiếp tục nghiền ngẫm ‘Bạch mã khiếu tây phong’, dường như hắn đã từ bỏ việc luyện tập Kamehameha, mà trái lại bắt đầu tăng cường nghiên cứu nội công tâm pháp trong võ học Kim Dung. Dư Tiều thì đang đánh cuộc với các nam sinh trong lớp: Giải bóng đá chuyên nghiệp hạng A sắp bước vào vòng tiếp theo, thần tượng quốc dân của Dư Tiều —— tiền đạo Khúc Thánh Khanh của câu lạc bộ Liêu Ninh đã ghi được 16 bàn thắng sau 23 vòng đầu tiên. Gần như đã nắm chắc trong tay danh hiệu ‘cầu thủ xuất sắc nhất của năm’. Vì lợi thế chiều cao vượt trội, lúc nào Dư Tiều cũng bị cô bạn lớp trưởng kéo lên bục giảng giúp lau bảng. Dư Tiều vừa lau bảng vừa nói với đám nam sinh yêu thích bóng đá của lớp bên cạnh đang đứng lố nhố ngoài cửa phòng học, giải quốc gia năm nay chắc chắn đội Liêu Ninh Phủ Thuận sẽ giành được chức vô địch. Nếu không đúng,  Dư Tiều hắn sẽ tiếp tục mua ‘Tuần báo thể thao’ cho cả trường mượn đọc hết năm sau! Thái Phương Nguyên ngồi phía trước quay đầu lại, vừa chơi gà ảo vừa hạ giọng nói với Tưởng Kiều Tây và Lâm Kỳ Nhạc: “Kỳ này Dư Tiều sẽ tiếp tục thua nữa cho xem, cậu ấy sẽ phải mua báo cho tới khi tốt nghiệp.” “Tại sao?” Lâm Kỳ Nhạc thắc mắc. Thái Phương Nguyên tặc lưỡi: “Cúp C1 cậu ấy đã thua một lần rồi, tớ nói cho cậu nghe, năm nay không biết tại sao mà Dư Tiều đặc biệt xui xẻo.” Năm nay, vận khí của Dư Tiều quả thật không tốt. Ngày 5 tháng 12 năm 1999, giải bóng đá chuyên nghiệp hạng A của Trung Quốc bước vào vòng chung kết. Đội chủ nhà Sơn Đông Lỗ Năng Thái Sơn đã đánh bại Vũ Hán với tỷ số 5:0, hai đội Liêu Ninh Phủ Thuận và Bắc Kinh Quốc An kết thúc với tỷ số hòa. Cuối cùng, Lỗ Năng Thái Sơn với lợi thế hơn một điểm đã giành được chức vô địch. Dư Tiều nói, Lỗ Năng Thái Sơn có thể giành chiến thắng, tất cả là nhờ vào vận khí. Nhưng một tuần sau, ở lượt về của trận chung kết Cúp FA Trung Quốc, Lỗ Năng Thái Sơn đã thắng Đại Liên Shide với tỷ số 4:3, một phát ẵm luôn chức vô địch FA. Tâm trạng của Dư Tiều như chiếc xe đứt thắng lao phăng phăng xuống dốc. Nhưng trừ Dư Tiều ra, hầu như tất cả mọi người, tất cả bình luận viên các kênh thể thao, tất cả thanh niên của công trường Quần Sơn đều hân hoan reo mừng ‘Song quan vương’ đầu tiên của Trung Quốc, đội bóng đầu tiên giành được cú đúp danh hiệu vô địch quốc gia và FA Cup —— Sơn Đông Lỗ Năng Thái Sơn, huyền thoại bóng đá quốc gia đã ra đời như thế. Thậm chí ba của Thái Phương Nguyên còn sưu tầm được một quả bóng bên trên có chữ ký của huấn luyện viên Slobodan Santrac và cầu thủ Túc Mậu Trăn. Ông vô cùng đắc ý đặt chễm chệ trong nhà rồi gọi thợ điện Lâm cùng tổ trưởng Dư và mấy anh em công nhân đến chiêm ngưỡng. Cuối năm 1999, trường tiểu học Nhà máy điện Trung Năng bắt đầu bước vào kỳ thi cuối học kỳ một. Thái Phương Nguyên đau khổ rên rỉ: “Tận thế đến nơi rồi, mà chúng ta còn phải thi học kỳ nữa sao!” Nhà trường không cho phép học sinh ra khỏi phòng trước khi giờ thi kết thúc, bất luận là ai đều phải ngồi trong phòng nghiêm túc làm xong bài. Tưởng Kiều Tây, vị này nhập học với điểm số bài kiểm tra đầu vào chỉ đạt 10/100 điểm, nghe nói dựa vào ‘quan hệ đi cửa sau’ mới được đặc cách chuyển vào lớp 4/1 của trường tiểu học Nhà máy điện. Nhưng trong kỳ thi cuối học kỳ một này, cậu ta lại bất ngờ ‘phá đảo’ trở thành ‘Tứ quan vương’ đầu tiên trong lịch sử, người đầu tiên đạt được 400 điểm trọn vẹn kể từ khi thành lập trường đến nay. Kỳ thi có tổng cộng bốn môn, cậu ẵm trọn bốn con 100. “Còn trâu hơn cả Lỗ Năng mà!” Thầy chủ nhiệm đã cảm thán khen ngợi như thế. Ngày hôm đó sau giờ tan học, Lâm Kỳ Nhạc hấp tấp chạy về nhà, còn cách cửa nhà thật xa đã phấn khích reo to: “Ba ơi, chúng ta làm nên kỳ tích rồi!!” Thợ điện Lâm nghe thấy con gái reo mừng hớn hở phóng như bay về như thế, cũng dạt dào mong đợi hỏi: “Điểm thi thế nào hả con?” Lâm Kỳ Nhạc thắng lại trước mặt ông, tóc dính bết vào hai thái dương, quệt mồ hôi cười toe toét: “Tưởng Kiều Tây thi được bốn điểm 100, thầy giáo gọi cậu ấy là ‘Tứ quan vương’!” Thợ điện Lâm nghe xong ngẩn người một lúc, sau đó không nhịn được cười phá lên: “Giỏi giỏi giỏi…” Ông lại hỏi: “Vậy con thi được bao nhiêu điểm nào?” Đúng lúc bốn người đám Dư Tiều đeo cặp trờ ngang qua cửa nhà thợ điện Lâm. Con nhà Dư Tiều đang mất hứng sầu đời nên quyết chí không để cho Lâm Kỳ Nhạc được vui vẻ, hắn rống họng la to: “Chú Lâm, Lâm Kỳ Nhạc cũng được một trăm điểm ạ!” Thợ điện Lâm ngạc nhiên hỏi: “Thật vậy à?” Dư Tiều gật đầu vẻ hết đỗi thật thà: “Dạ, bốn môn cộng lại được hơn một trăm điểm chút đỉnh ạ!” Trong tiếng cười sặc sụa của Thái Phương Nguyên, Lâm Kỳ Nhạc đeo cặp phóng vọt ra cửa vẻ sắp sửa giết người tới nơi. Nhưng Dư Tiều chạy nhanh hơn cô rất nhiều, ở khu nhà tập thể của công trường rộng lớn như vậy, lại là giờ tan tầm, khắp nơi trên đường đều là các cô chú công nhân đang đạp xe tới căn tin ăn cơm. Dư Tiều luồn lách giữa đám đông lao đi như cơn gió, Lâm Kỳ Nhạc thì cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng đuổi theo phía sau. Cô thở hổn hển, chính là không đuổi kịp hắn, không đánh được hắn. Lâm Kỳ Nhạc tính hiếu thắng lại mạnh, nhất quyết không chịu thua. Rất nhiều người lớn rề xe đạp đứng lại, trêu chọc Lâm Kỳ Nhạc: “Anh Đào, chạy nhanh lên, lấy gạch ném nó!” Cũng có người nói: “Dư Tiều! Thằng nhóc chú mày không biết xấu hổ chạy nhanh như thế!” Tưởng Kiều Tây sải bước đi qua khỏi nhà Lâm Kỳ Nhạc, đến đầu đường. Cậu nhìn thấy ở phía con đường đối diện, Dư Tiều đứng lại, tựa như cố ý nhường nhịn. Lâm Kỳ Nhạc hổn hển chạy tới, thụi một cái vào bụng Dư Tiều. Thái Phương Nguyên hỏi bên tai: “Chừng nào cậu trở về Tỉnh Thành?” Tưởng Kiều Tây đáp: “Tớ không biết.”  Thái Phương Nguyên nhàm chán nói: “Nghỉ đông năm nay tớ cũng đi Tỉnh Thành, mẹ tớ bảo tớ đăng ký học thêm cùng trường với cậu.” “Tới lúc đó, có gì cậu hướng dẫn cho tớ với,” Thái Phương Nguyên mặt mày ủ dột, giọng khẩn khoản: “Tớ đâu có biết ở Tỉnh Thành trên đó học cái gì chứ?” “Chỉ có mình cậu đi thôi sao?” Tưởng Kiều Tây hỏi: “Bọn họ không đi à?” Lâm Kỳ Nhạc đánh Dư Tiều xong, còn phải nghe Dư Tiều dối lòng nói một câu ‘Ui da đau quá’, mới xem như kết thúc. Cô xốc cặp sóng bước cùng Dư Tiều đi về, từ rất xa đã nhìn thấy Tưởng Kiều Tây và Thái Phương Nguyên đứng ở đầu đường chờ bọn họ. Lâm Kỳ Nhạc thoắt cái nhoẻn miệng cười tươi rói: “Tưởng Kiều Tây!” Gà ảo <img alt="gà ảo" src="https://tuncoi.files.wordpress.com/2019/05/gc3a0-e1baa3o.jpg" data-pagespeed-url-hash=4080006248 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Hoa phù dung <img alt="phùng dung 1" src="https://tuncoi.files.wordpress.com/2019/05/phc3b9ng-dung-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=714851408 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>